Ngọc Kiều mỉm cười, nhìn cô nương ở trước mặt ở giữa hai phần lông mày có chút anh khí.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy cô nương này thoạt nhìn cảm thấy rất thuận mắt, nhìn đến lần thứ hai lại rất thích, nhìn thứ ba lại cảm thấy thân thiết.

Bách Lý Hàn suy tư nửa ngày, sau đó nhàn nhạt đáp: "Cứ gọi ta là Hàn cô nương."

Ngọc phu nhân ở một bên khách khí nói: "Hàn cô nương, mời ngồi."

Bách Lý Hàn khẽ gật đầu rồi ngồi xuống. Ánh mắt bất giác nhìn cái bụng căng phồng của Ngọc Kiều, trong mắt nàng hiện lên một tia tò mò.

Nàng không biết ở trong bụng Ngọc Kiều là cháu trai hay cháu gái.

Bách Lý gia nhân khẩu rất đơn bạc, nhị ca của Bách Lý Hàn đã thành thân được hai năm, mà hai phu thê xa cách thì nhiều hơn chung đụng, cho nên tới bây giờ vẫn chưa có hài tử. Vì vậy, đến giờ Bách Lý gia vẫn chưa có tiếng nói của trẻ con, Bách Lý Hàn tuy lạnh lùng nhưng cũng rất thích những hài tử nhuyễn nhuyễn nhu nhu.

Thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, Ngọc Kiều mỉm cười và hỏi: "Không biết Tử Ngôn ca ca đã từng nói với Hàn cô nương rằng ta đã thành thân chưa?"

Bách Lý Hàn không biết Ngọc Kiều hỏi điều này là có ý gì nên chỉ lắc đầu đáp: "Không có."

Mạc Tử Ngôn chỉ nói đến Hoài Châu điều tra nữ nhi của Ngọc gia, còn những cái khác thì không chịu nói ra, mãi cho đến khi Hoài Châu nàng mới biết mình sắp làm cô cô.

Nghe Hàn cô nương trả lời là không có, Ngọc Kiều lập tức hiểu ra. Cái này khó trách Hàn cô nương sẽ ghen, hóa ra Tử Ngôn ca ca không cùng nàng ấy nói chuyện rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều sờ lên bụng và giải thích: "Đầu năm vừa rồi ta mới thành thân, nhưng Tử Ngôn ca ca thì đang ở Kinh Thành tham gia khoa cử nên huynh ấy không thể tham dự hỉ tiệc được.." Ngừng một chút, nàng hỏi một cách hứng thú: "Không biết Tử Ngôn ca ca nhắc ta với Hàn cô nương khi nào? Lại nói gì về ta?"

Bách Lý Hàn nói một cách chi tiết "Vài tháng trước khi chuẩn bị đi đến Vũ Châu, hắn nhờ ta trên đường đi qua Hoài Châu nhớ gặp cô nương chào hỏi một tiếng, nhưng do thời gian có hạn nên ta không có ở lại Hoài Châu, lại nghe nói Ngọc Kiều cô nương đã đến Vũ Châu hồi tối hôm qua, vì vậy sáng hôm nay ta đến đây để chào hỏi với cô nương."

Lời của Bách Lý Hàn nói là sự thật. Hôm qua ở trong trại nhìn thấy Triệu Hổ sau khi rời đi hôm trước đã trở về, liền ngăn lại Triệu Hổ, tuy rằng không hỏi nhưng cũng mơ hồ đoán được đại tẩu của mình đã đến Vũ Châu.

Sau khi đến Vũ Châu nang đi điều tra xem, quả nhiên nàng đã đến.

Biết rằng huynh trưởng sẽ đi tuần tra vào ban ngày, không có khả năng sẽ xuất hiện ở Ngọc gia, nên nàng liền tới.

Ngọc Kinh thở dài, "Từ lúc Tử Ngôn ca ca đến Kinh Thành tham gia khoa cử, đến bây giờ đã nửa năm không gặp rồi. Không biết huynh ấy ở Kinh Thành sống như thế nào rồi.. Nhân tiện, Hàn cô nương và Tử Ngôn ca ca quen biết nhau như thế nào?"

Ngọc Kiều xoay đổi câu chuyện rất nhanh.

Đối với câu hỏi này, Ngọc phu nhân ở bên cạnh cũng có chút tò mò nhìn Bách Lý Hàn, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Bách Lý Hàn sắc mặt vẫn là lạnh như băng, trước tiên ở bên cạnh uống một ngụm trà.

Vốn dĩ ban đầu nàng đến chỉ muốn xem đại tẩu như thế nào, còn Mạc Tử Ngôn chỉ là một cái cớ, nhưng đại tẩu tử một mực chỉ nói về Mạc Tử Ngôn, Bách Lý Hàn có chút không nói nổi nửa.

Đặt chén trà xuống, nàng nhàn nhạt nói: "Nửa năm trước ở tửu lâu hắn gặp chút chuyện phiền toái, nên ta đã ra tay cứu giúp hắn."

Nghe vậy, hai mẫu tử nhìn nhau, trong đầu có một tia hiểu ngầm, đều tưởng tượng một màn công tử văn nhã bị khó xử, cũng may được Hàn cô nương rút đao tương trợ, cứu giúp hình tượng.

Mẫu tử hai người nghĩ đến chỗ này, trên mặt lộ ra một nụ cười hiểu rõ, chỉ có Bách Lý Hàn vẫn còn trong sương mù, không hiểu ra sao bọn họ lại cười.

Nàng nghĩ rằng nếu vẫn còn ở lại đây, có lẽ họ sẽ hỏi nàng đã gặp Mạc Tử Ngôn bao nhiêu lần.

Bây giờ nàng cũng đã thấy đại tẩu, lại còn là một cô nương tốt, thấy thời điểm cũng nên quay về.

Nàng lập tức đứng lên, giơ hai tay lên như muốn chắp tay, nhưng nhớ tới họ không biết thân phận của nàng, liền đổi tư thế, bỏ tay lên bụng, nói cáo từ: "Quấy rầy đã lâu, đã đến lúc ta phải về."

Ngọc Kiều vịn cái bàn đứng lên, ngạc nhiên nói: "Hàn cô nương sao về sớm vậy?"

Ngọc phu cũng đứng dậy nói: "Không bằng Hàn cô nương lưu lại dùng bữa."

Bách Lý Hàn từ chối: "Không cần khách khí, ta còn có công vụ phải giải quyết, nên xin cáo từ."

Thấy Bách Lý Hàn nói như vậy, Ngọc Kiều và Ngọc phu nhân cũng không giữ nàng ở lại nữa, chỉ nói nàng lần sau lại đến làm khách.

Sau khi tiễn người đi, Ngọc Kiều dường như đã phản ứng với điều gì đó, nàng rất ngạc nhiên. Sau đó nàng nhìn sang mẫu thân bên cạnh, bối rối hỏi: "Mẫu thân, có phải Hàn cô nương vừa rồi mới nói là có chút công vụ cần phải giải quyết?"

Ngọc phu nhân nghe xong cũng sững sờ.

Công vụ đều là liên quan đến chuyện triều đình, Hàn cô nương là một cô nương sao có thể nói là giải quyết công vụ? Nên nói là giải quyết việc tư mới đúng?

Ngọc phu nhân cân nhắc một hồi, sau đó thản nhiên nói: "Có lẽ Hàn cô nương nói sai thôi."

Ngọc Kiều không có đơn giản nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng không có tìm hiểu kỹ.

Cùng mẫu thân tách ra, rồi nàng đi trên con đường nhỏ dẫn tới tiểu viện của mình, vừa đi vừa nghĩ.

Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy Hàn cô nương này rất thần bí, cách cư xử của nàng ta khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc khó giải thích được.

Ngập ngừng một chút, nàng quay sang hỏi Thanh Cúc và Tang Tang bên cạnh: "Các ngươi có cảm thấy Hàn cô nương này có chút quen thuộc không?"

Thấy tiểu thư nhắc đến điều đó, là thứ Thanh Cúc phát hiện lần đầu, nàng kích động gật đầu đáp: "Nô tỳ cũng có cảm giác này, khi nhìn thấy Hàn cô nương thì nô tỳ có chút khẩn trương, nhưng không hiểu sao lại thấy bóng dáng của cô gia trong bộ dáng Hàn cô nương.."

Lời còn chưa nói hết đã bị Tang Tang ở bên cạnh dùng cùi chỏ đẩy nhẹ nàng, Thanh Cúc lập tức nhận ra nàng vừa nói cái gì liền vội vàng che miệng lại.

Sau khi Bùi Cương mất tích, thì hai từ Bùi Cương đã trở thành một điều cấm kỵ trong Ngọc gia, và không ai dám nhắc hai chữ Bùi Cương trước mặt Ngọc Kiều.

Kể từ khi Ngọc Kiều biết rằng trong lòng Bùi Cương vẫn còn có nàng, và thậm chí biết hắn đã tìm đến nàng hai lần, tâm trạng của nàng đã hoàn toàn khác với trước đây.

Vì vậy, khi Thanh Cúc nhắc đến Bùi Cương cũng không có một tua buồn bã, ngược lại nàng còn phản ứng: "Ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy vị Hàn cô nương này có chút giống Bùi.."

Chưa nói xong, Ngọc Kiều bỗng nhiên trầm mặc.

Tên vị cô nương này có một chữ Hàn. Dáng người thanh mảnh, thẳng tắp, những bước đi vững vàng, trông như một võ tướng, trước khi đi, nàng ta còn nói là có chuyện công vụ. Điểm quan trọng nhất là Bùi Cương cũng có một người muội muội, tên cũng có một chữ Hàn!

Ngọc Kiều đã biết Bùi Cương là người của Bách Lý gia, vì vậy đối với chuyện Bách Lý gia nàng cũng có chút tâm tư đi tìm hiểu, tự nhiên, nàng biết được Bùi Cương cũng có một người muội muội, và người muội muội này giống như hắn cũng là một vị tướng.

Hơn nữa, Bùi Cương cũng đã từ Kinh Thành đến Vũ Châu cách đây không lâu..

Sau khi gộp chung những điểm nàng vừa suy nghĩ, Hàn cô nương này có thể là muội muội của Bùi Cương, và thậm chí là tiểu cô chưa từng gặp mặt!

Sắc mặt của Ngọc Kiều hơi thay đổi. Không ngờ rằng người nhà của Bùi Cương lại biết đến sự tồn tại của nàng.

Sau khi kinh ngạc qua đi thì lại phiền muộn, nếu Hàn cô nương thực sự là tiểu cô của nàng thì vừa rồi nàng ở trước mặt nàng ta có thất thố hay không?

Nhìn thấy vẻ mặt cảu tiểu thư lúc thì kinh ngạc lúc thì ưu sầu, trong lòng Thanh Cúc rất là lo lắng, liền nhận lỗi: "Tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý nhắc tới cô gia, xin tiểu thư đừng có thương tâm nha.."

Ngọc Kiều nhìn nàng một cái, sau đó thở dài, đầu rũ xuống.

Hối hận thầm không nhìn ra manh mối sớm hơn. Được rồi, bây giờ người cũng đã đi rồi, cũng không biết có cảm nhận gì về nàng, chứ đừng nói đến việc có thích nàng hay không..

Ngọc Kiều mang cảm xúc ảo não cả một ngày hôm nay. Đồng thời khiến cho Thanh Cúc cảm thấy áy náy trong suốt một ngày, luôn cảm thấy chỉ vì mình đã nhắc tới cô gia làm khơi gợi lại kí ức buồn của tiểu thư, để tiểu thư phải thương tâm.

Bây giờ trong lòng của Thanh Cúc đầy áy náy, nhưng làm sao nàng biết được rằng tiểu thư của nàng buồn rầu vì cảm thấy rằng mình không có để lại ấn tượng tốt cho tiểu cô.

Mặc dù là buồn rầu, nhưng ban ngày ban mặt Ngọc Kiều vẫn ngủ hơn nửa ngày.

Vì vậy, vào buổi tối, tinh thần nàng rất tốt, không có chút buồn ngủ nào.

Nửa đêm, có một bóng đen leo tường vào, tránh các hộ vệ, đi theo một con đường quen thuộc tiến vào phòng Ngọc Kiều.

Hắn nín thở bước vào phòng rồi im lặng đóng cửa lại.

Xoay người đi về phía giường lớn bên trong, bước chân chậm rãi im lặng, nhìn thân hình phảng phất sau tấm màn che, tâm tình có chút phức tạp.

Nếu nàng ấy vẫn ngủ sâu như đêm qua, có lẽ hắn ban ngày sẽ đi tìm nàng. Mặc dù khó đi vào hơn một chút, nhưng vẫn phải xử lý..

Hắn dừng lại bên giường, và khi bắt gặp đôi mắt trong tấm màn mỏng, những suy nghĩ trong đầu hắn đột ngột dừng lại.

Ngọc Kiều ở trong trướng đang chăm chú nhìn hắn với đôi mắt rất sáng.

Bùi Cương:.

Ngọc Kiều ở trên giường gồi dậy. Có lẽ là do khẩn trương nên nàng ôm chặt tấm chăn tơ tằm lạnh buốt. Nàng cách tấm màn mỏng thì thầm "Ta biết huynh sẽ lại đến.."

Ở hai lần đầu Bùi Cương đến tìm Ngọc Kiều đã không ngần ngại mà ôm hắn, nhưng lần này lại không có, ngược lại nàng có chút xấu hổ.

Khoảng hai lần đầu nàng tưởng mình đang mơ, nhưng lần này tỉnh táo, nàng biết Bùi Cương không có nhớ ra nàng, nên nàng có chút lạnh nhạt.

Bên ngoài trướng, Bùi Cương im lặng một lúc, mới hỏi: "Muộn như vậy sao nàng không ngủ?"

Ngọc Kiều ở trong trướng thì thào trả lời: "Bởi vì huynh đến muộn."

Bùi Cương lại im lặng, "Ta chỉ có thể lẻn vào buổi tối."

Ngọc Kiều gật đầu: "Ta biết. Đó là lý do vì sao ban ngày ta sẽ ngủ đủ giấc, để vào ban đêm ta có thể chớ huynh".

Một lúc sau, Bùi Cương mới thành thật nói: "Tuy nửa năm trước ta đã khôi phục ký ức của mười năm trước, đồng thời, ký ức mười năm này của ta đều mờ mịt, trí nhớ của ta đối với nàng cũng mơ hồ, càng không nhớ ra dáng dấp của nàng."

"Ta biết.. Khi huynh về Kinh Thành thì ta đã biết. Ta không dám tìm huynh vì sợ huynh sẽ không nhận ra ta." Cuối cùng, Ngọc Kiều có chút áy náy vì nàng đã nói dối.

Nàng chủ yếu lo lắng rằng sự hiện diện của mình sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của hắn.

Nghe những lời của nàng, Bùi Cương thở dài: "Mặc dù ta mất trí nhớ, nhưng vẫn mơ hồ nhớ đến nàng, ta đã nhận ra nàng khi gặp nàng lần đầu tiên ở Hoài Châu."

Mắt Ngọc Kiều sáng lên khi nghe điều này. Nàng vén màn lên nhìn hắn: "Nghĩa là trong lòng huynh có ta. Vậy thì huynh sẽ không để ta viết hưu thư phải không?"

"Đương nhiên không phải.." Lời nói hơi dừng lại, lông mày nhíu chặt: "Nàng viết cho ta một bức hưu thư?"

Trong một lúc, Bùi Cương nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Ngọc Kiều nghĩ rằng hắn quan tâm đến tôn nghiêm khi để nhà gái viết hưu thư, nên liền vội vàng giải thích: "Trước đây huynh ở rể, nên tất nhiên là ta phải viết hưu thư."

Giọng Bùi Cương chùng xuống: "Nàng đã từng có ý tưởng này chưa?"

Ngọc Kiều có thể nghe thấy sự biến hóa trong giọng nói của hắn, và nàng nhớ ở trong mộng dù hắn không có ký ức, nhưng hắn vẫn rất lưu luyến nàng, vì vậy hắn không thích nàng nói hai từ "Hưu phu" cho lắm.

Biết hắn không vui, Ngọc Kiều chột dạ cúi đầu xuống, trốn tránh trách nhiệm, lẩm bẩm nói: "Nương nói cho ta biết, khi mang thai thường sẽ hay đoán mò, nên cái này cũng không thể trách ta.."

Lời nói rơi xuống một lúc lâu, Bùi Cương cũng không có đáp lại. Ngọc Kiều không khỏi ngước mắt lên và liếc nhìn hắn.

Thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, việc nàng nhìn lén đã bị hắn bắt gặp.

Ngọc Kiều lo lắng hắn sẽ tức giận bỏ đi, vì vậy nàng vội vàng đặt tay lên bụng, giả bộ đáng thương và than thở: "Đương nhiên huynh sẽ không biết sau khi mang thai ta đã vất vả như thế nào rồi. Hiện tại huynh không có nhớ ra ta, tự nhiên sẽ không đau lòng cho ta.."

Vốn chỉ là giả bộ, nhưng khi nói đến đây hốc mắt nàng đỏ lên, còn có những giọt nước mắt.

Nàng mím môi lấy mu bàn tay lau mắt, rồi nói thêm: "Ngoài trừ đoán mò ra, nương còn nói cũng sẽ hay đa sầu đa cảm, nên huynh đừng có để ý."

Bùi Cương:.

Chỗ nào giống người sắp làm mẫu thân, nàng ấy rõ ràng là một tiểu cô nương.

Sau một lúc im lặng, khi thấy nàng đã giữ rèm ở một bên đã lâu, hắn vươn tay giật tấm rèm trong tay nàng, sau đó nhấc lên treo lên móc vàng.

Sau khi treo tấm màn lên, hắn ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với ánh mắt của nàng.

Không hiểu vì sao, Ngọc Kiều sợ không dám nhìn vào mắt hắn mà lại tránh đi nơi khác.

Bùi Cương nói với giọng trầm thấp có chút bất lực: "Nhìn ta được chứ?"