Đối với Bùi Cương, gặp Ngọc Kiều trong buổi yến tiệc không phải kinh ngạc, mà là sợ hãi.

Bùi Cương đến Vũ Châu chính là để tìm hang ổ của Đồng Minh Hội, sau đó diệt trừ những vây cánh của tiền triều.

Thời điểm hoàng thượng khởi nghĩa trước đó, các quan tiền triều đều chủ động quy phục, và Thứ Sử Vũ Châu cũng là một trong số đó.

Mặc dù các quan chức tiền triều và các quan chức do triều đình bổ nhiệm trên thực tế đều là những kẻ tình nghi, nhưng có một số bằng chứng chỉ ra Thứ Sử Vũ Châu, vì vậy Bùi Cương hiện đang điều tra hắn ta.

Lần này hắn đến tham gia thọ yến, là để điều tra, không ngờ lại gặp Ngọc Kiều trong thọ yến.

Nhìn thấy bóng dáng hồng nhuận đi ra từ cổng tròn của đình viện, ánh mắt của Bùi Cương có chút kinh ngạc, sau đó sắc mặt âm trầm nhìn Bách Lý Hàn đang đứng bên cạnh Ngọc Kiều.

Có lẽ phát giác được ánh mắt của huynh trưởng, Bách Lý Hàn liếc hắn một cái, sau đó vờ như không thấy dìu đại tẩu đi qua cổng tròn, nghiễm nhiên làm tận chức trách của nha hoàn.

Bùi Cương: "..."

"Tướng quân." Lúc này, một giọng nói kệch cỡm vang lên bên tai Bùi Cương.

Chủ nhân của giọng nói là thiên kim Thứ sử đang chặn trước người Bùi Cương.

Tối hôm qua, Ngọc Kiều ép hỏi Tề Tú Uyển là ai, Bùi Cương đã nói hắn không có ấn tượng với người này, nhưng bây giờ người này lại đứng trước mặt hắn..

Nói không chừng nàng sẽ hiểu lầm là hắn đã nói dối.

Suy nghĩ về điều này. Sắc mặt của Bùi Cương đột nhiên trầm xuống, sau đó lạnh lùng nhìn người bên cạnh: "Tề tiểu thư có việc gì?"

Mặc dù dáng dấp của Bùi Cương nhìn rất tuấn tú, nhưng nếu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, thì chắc chắn sẽ làm mọi người sợ hãi. Không cần biết hắn đẹp như thế nào, cũng dọa đến Tề Tú Uyển một trận sợ hãi, nàng ta lắp bắp nói: "Không, không có gì."

Bùi Cương gật đầu: "Nếu không có chuyện gì, vậy xin hãy nhường đường."

Chỉ trong nháy mắt Tề Tú Uyển phục hồi thần trí. Nàng ta cũng đã cùng người bên ngoài nói rằng, nàng rất hòa thuận với Ninh Viễn tướng quân, hắn cứ đi như thế, người ở bên ngoài tất nhiên sẽ biết nàng đang nói dối

Nàng ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Kỳ thật là muội có chuyện, ta lo lắng tướng quân không biết ở chỗ nào, nên để muội dẫn tướng quân đi."

Bùi Cương nhìn Ngọc Kiều trước mặt, thấy trong mắt nàng tràn đầy oán hận. Ánh mắt kia tựa hồ như đang nói hắn là một kẻ xấu.

Nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Kiều, khuôn mặt của Bùi Cương trở nên tối hơn, hắn nhìn Tề Tú Uyển một lần nữa, và giọng nói của hắn rất lạnh lùng: "Không cần."

Hắn không nói gì nữa, trực tiếp lướt qua nàng ta và bước nhanh vào sân.

Sau đó Thứ sử ở trong phòng đi ra đón tiếp, không biết trước mắt đang có một trận xấu hổ, chỉ hướng về Bùi Cương ra hiệu mời vào: "Ninh Viễn tướng quân đến, Tề mỗ không có từ xa tiếp đón, mau ngồi đi"

Tuy nói Thứ sử so với Bùi Cương cao hơn hai cấp. Các quan ở Tân Cương đều cao hơn hắn hai cấp, nhưng mọi người đều sợ Bách Lý gia ở sau lưng hắn, chưa nói đến khả năng sau này hắn sẽ được phong vương.

Sau khi hắn rời đi, Tề Tú Uyển sững sờ đứng ở nơi đó.

Một người nữ tử đứng bên cạnh Tề Tú Uyển che môi nín cười, sau đó nhỏ giọng nói: "Không phải biểu muội nói là có thể cùng nói chuyện vói Ninh Viễn tướng quân sao? Sao ta chỉ nhìn thấy biểu muội một mình nói chuyện vậy?"

Vẻ mặt của Tề Tú Uyển đột nhiên không kìm lòng được

Ngọc Kiều thấy sắc mặt của Tề Tú Uyển cực kỳ kho 1oci, Ngọc Kiều đột nhiên cảm thấy khắp người thoải mái, nàng hận không thể kéo Bùi Cương đến chỗ không người hôn hắn một cái.

Khẩu khí thật sự rất sảng khoái.

Thu lại cảm giác sung sướng, Ngọc Kiều tìm một chỗ để ngồi xuống.

Để chúc đại thọ cho Hạ lão thái quân, Thứ sử đặc biệt mời một gánh hát. Mặc Ngọc Kiều giống như đang nghe vở kịch, nhưng tâm trí nàng lại hướng về người của Thẩm Như Nguyệt.

Ở hậu viện Thẩm Như Nguyệt cùng một nam tử nói chuyện rất thân mật. Hơn nữa, người nam tử đứng bên cạnh Thứ Sử, và chắc chắn người này là phu quân của Thẩm Như Nguyệt và nhi tử của Thứ Sử.

Ngọc Kiều cẩn thận nhớ lại cảnh tượng ngắn ngủi loé lên trong giấc mơ của nàng nửa năm trước.

Trong mơ Thẩm Như Nguyệt ngã vào vũng máu, y phục rối loạn, rõ ràng là nàng ta bị sẩy thai, nhưng tại sao y phục cảu nàng ta lại rối loạn?

Và tại sao trưởng từ Tề gia lại chỉ vào Bùi Cương?

Chỉ có một lời giải thích cho những câu hỏi này. Đó chính là ở trong mộng Bùi Cương làm loạn với Thẩm Như Nguyệt, khiến nàng ta bị sảy thai. Tề đại công tử tức giận đến mức muốn giết Bùi Cương.

Câu trả lời này có thể giải thích những gì đã xảy ra trong giấc mơ, nhưng Ngọc Kiều có điều không hiểu.

Vì nàng biết rõ Bùi Cương, cho dù là Bùi Cương trong mơ hay Bùi Cương ở hiện tại.

Hơn nữa, ngoại hình của Thẩm Như Nguyệt không tính là đẹp, Bùi Cương đâu có mù mà lại làm loạn với nữ tử đã mang thai hơn bảy tháng.

Nếu không phải vì lý do đó, thì ai đó đang muốn hại Bùi Cương.

Là ai muốn hãm hại Bùi Cương? Mục đích là gì? Và những điều này trong giấc mơ khi nào sẽ xảy ra?

Những vấn đề này Ngọc Kiều cảm thấy rất phức tạp, nàng không thể nào suy nghĩ ra được. Nếu đã không nghĩ ra, thì dứt khoát không nghĩ nữa, thay vào đó tôi nhắm mắt nhớ lại cảnh trong mơ, hy vọng có thể nhớ được một số chi tiết hữu ích.

Sau khi suy nghĩ về nó một lúc lâu, nàng thực sự dần dần nhớ ra một số chi tiết.

Trong giấc mơ, Thẩm Như Nguyệt dường như mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trong khi Tề đại công tử mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, và Bùi Cương vẫn như mọi khi mặc đồ đen.

Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Thẩm Như Nguyệt, hình như nàng ta đang mặc một chiếc váy hồng!

Nghĩ đến đây, Ngọc Kiều đột nhiên mở mắt ra, tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Như Nguyệt ở khắp mọi nơi.

Nàng đã thấy được Thẩm Như Nguyệt. Đồng tử Ngọc Kiều hơi co lại, nàng ta thật sự đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt!

Tiếp theo nhìn Tề đại công tử, người đang ngồi cùng bàn với Bùi Cương, hắn ta mặc y phục cùng màu như trong mơ, thậm chí phong cách cũng giống hệt! Tất cả bọn họ đều mặc những bộ y phục giống như trong

Mơ.. Liệu những điều trong mơ đêm nay có xảy ra hay không?

Lúc này sắc trời dần dần tối, mấy nha hoàn bày ra từng món một.

Nhưng tâm trí bây giờ của Ngọc Kiều cực kỳ phức tạp, nàng lo lắng rằng những điều trong giấc mơ của nàng sẽ thực sự xảy ra với Bùi Cương, mặc dù nàng không biết xảy ra hậu quả gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nhưng bây giờ không cách nào nhắc nhở Bùi Cương, hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào tiểu cô.

Sau khi cân nhắc một lúc, Ngọc Kiều đứng dậy và rời khỏi bàn.

Tìm một chỗ vắng vẻ, dựa vào bên tai tiểu cô nói: "Ta thấy con dâu của Thứ Sử có chỗ không thích hợp, ngươi có thể hay không giúp ta quan sát nàng ta?"

Nàng không thể nói đêm nay con dâu của Thứ sử sẽ sinh non. Còn có thể hãm hại trên đầu Bùi Cương.

Nói xong lời này còn lo lắng tiểu cô sẽ không để ý lời của nàng, Ngọc Kiều không thể quan tâm nhiều như vậy, đơn giản nói dối: "Vài ngày trước ta đã gặp được con dâu của Thứ sử, khi đó ở xa ta mơ hồ nghe được hai người đó nói gì Ninh Viễn, đồng minh, nhưng ta thấy bọn họ thần thần bí bí, chắc chắn không phải chuyện gì tốt." Ngọc Kiều biết chuyện Đồng minh hội qua giấc mơ.

Nhưng nàng không biết nhiều, và bây giờ không còn cách nào khác là phải hãm hại Thẩm Như Nguyệt. Nếu không có chuyện gì xảy ra tối nay, nàng sẽ chủ động nhận lỗi trước mặt tiểu cô, nói mình đã vu hãm Thẩm Như Nguyệt.

Bởi vì rõ ràng Thứ Sử Vũ Châu đã bị nghi là vây cánh cảu tiền triều, đôi mắt của Bách Lý Hàn nheo lại khi nghe thấy từ "Đồng minh" từ miệng Ngọc Kiều.

Mặc dù lời nói của Ngọc Kiều có sơ hở, nhưng nàng chỉ vô tình phạm sai lầm, nên lời nói dối của nàng cũng có thể tin được.

Bách Lý Hàn thầm đoán không ra phủ Thứ Sử có vấn đề gì, có lẽ bọn họ biết mục đích của huynh trưởng, có thể đêm nay bọn họ xuất thủ với huynh trưởng.

Bách Lý Hàn chỉ suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ: "Ta sẽ chú ý."

Ngọc Kiều nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn về phía ngoài đình, bời vì nhìn tháy cô gia đã mất tích hơn nửa năm đột nhiên xuất hiện, Thanh Cúc và tang Tang có chút giật mình. Nàng hét lên với hai người họ: "Hai người, mau hoàn hồn đi, chút nữa chúng ta có lẽ sẽ có việc để làm."

Sau khi Ngọc Kiều nói xong, nàng quay trở lại bàn.

Âm thầm chú ý đến từng hành động của Thẩm Như Nguyệt. Một lúc sau, trời nhá nhem tối, Thẩm Như Nguyệt, người đang ngồi ở mấy bàn đầu tiên, đột nhiên không hiểu sao đứng dậy, rồi rời khỏi bàn.

Lúc này, Ngọc Kiều quay đầu lại nhìn tiểu cô đang đứng giữa một đám nha hoàn.

Bách Lý Hàn hiểu ý, lặng lẽ rút khỏi đám đông, đi theo sau.

Ban đầu, Ngọc Kiều định ngồi lại một lúc rồi về, nhưng nàng bởi vì lo lắng Bùi Cương sẽ bị người khác hãm hại.

Trong lúc đó, nàng cũng liếc nhìn Bùi Cương đang nhìn sang đây. Trong mắt nàng hiện lên vẻ lo lắng, hy vọng hắn có thể nhìn thấy sự lo lắng của nàng.

Nhưng sau đó Ngọc Kiều nghĩ lại, và cảm thấy hắn có thể nghĩ rằng nàng đang hờn dỗi vì chuyện của Tề Tú Uyển..

Và Ngọc Kiều đã nghĩ đúng.

Bùi Cương đang bị chuốc rượu. Trong lúc uống rượu, hắn đang nghĩ xem đêm nay phải làm thế nào để dỗ dành tiểu tổ tông đang hờn dỗi.

Dù vậy, hắn vẫn chưa quên mục đích đến đây của mình.

Đúng lúc này, một nha hoàn đang bưng rượu đến, không biết thế nào bỗng nhiên bình rượu nghiêng về phía Bùi Cương "A".

Bùi Cương định vươn tay tiếp cái bình rượu, nhưng chỉ chốc lát lại bỏ tay xuống, để cái bình rơi vào người.

Bình rượu rơi vào người, toàn bộ rượu đổ ở trên áo choàng, mà vị trí bị rượu đổ ở vị trí xấu hổ.

Sắc mặt của mọi người trên ghế đều thay đổi, người nha hoàn đang sợ hãi, nàng ta quỳ xuống, cúi đầu xuống đất và dập đầu, âm thanh run rẩy xin tha lỗi: "Nô tỳ không có lỗi, xin tướng quân tha tội"

Gương mặt của Thứ sử không tốt chút nào: "Hạ nhân lỗ mãng, xin Ninh Viễn đừng trách tội."

Bùi Cương phủi phủi y phục, nhẹ nhàng nói: "Không sao."

Một bên Tề đại công tử vội vàng nói: "Ninh Viễn tướng quân không bằng sang phòng bên sửa sang một chút."

Bùi Cương gật đầu.

Tề đại công tử ở bên cạnh dặn dò gã sai vặt: "Ngươi mau đem Ninh Viễn tướng quân sang phòng bên cạnh chỉnh sửa y phục."

Bùi Cương đứng dậy, sau đó liếc mắt nhìn về phía Ngọc Kiều, nhưng nàng đã biến mất. Hắn nhăn mặt.

Nàng ấy đi đâu rồi?

Theo gả sai vặt tiến vào sân nhỏ, tiến vào sương phòng, gã sai vặt nói: "Tướng quân, xin chờ một chút, nô tài sẽ tìm một cái bếp than để hong khô y phục cho tướng quân."

Sau đó tên gã sai vặt liền lui ra.

Ngay sau khi tên sai vặt rời đi, bên ngoài phòng có tiếng bước chân yếu ớt, Bùi Cương lập tức phân biệt được người đó là ai.

Ngọc Kiều định gõ cửa, nhưng cánh cửa đã mở ra.

Sững sờ một chút. Nhìn thấy vẻ mặt không có chút kinh ngạc nào của Bùi Cương, Ngọc Kiều hỏi: "Sao huynh biết là ta?"

Bùi Cương quay lưng lại: "Vào đi."

Ngọc Kiều ôm bụng đi vào phòng.

Bùi Cương đóng cửa lại, quay sang dỡ nàng: "Sao nàng lại theo ta tới đây?"

Giọng điệu quan tâm, không có một chút trách cứ.

Vì giấc mơ của mình, Ngọc Kiều đã nghi ngờ cả đêm. Chỉ khi thấy một nha hoàn làm đổ đồ uống lên người Bùi Cương, nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã đi theo.

Ngọc Kiều không đáp lại lời của hắn, mà tự mình nhìn quanh phòng, rồi bước đến trước tấm bình phong.

Nhìn tấm bình phong trước mặt, nàng ngạc nhiên: "Chính là căn phòng này!"

Bùi Cương có chút khó hiểu: "Ý nàng là gì?"

Ngọc Kiều nhìn hắn rồi vội vàng kéo tay áo, vẻ mặt có chút lo lắng: "Tối nay sẽ có người hãm hại huynh, huynh mau sớm rời đi đi, đừng ở lại lâu hơn nữa."

Nghe vậy, Bùi Cương cũng không vội vàng và hỏi: "Tại sao nàng nghĩ rằng sẽ có người hại ta?"

Mặc dù nàng đã nói Bùi Cương rằng có thể mơ thấy tương lai, bây giờ Bùi Cương có lẽ sẽ không nhớ. Nàng không biết nên nói bắt đầu từ đâu, Ngọc Kiều trở nên lo lắng hơn: "Vấn đề này là một câu chuyện dài, nếu bây giờ mà ta nói có lẽ huynh sẽ không tin. Sau khi rời khỏi phủ Thứ sử ta sẽ nói cho huynh biết hết tất cả mọi chuyện."

Cái bụng của Ngọc Kiều cũng lớn rồi, lại lo lắng thêm một đêm, nên sắc mặt nàng lúc này trông hơi tái đi.

Sau khi biết Ngọc Kiều có thai, Bùi Cương không phải không có làm gì. Hắn đã hỏi thái y về việc chữa trị việc mất trí nhớ, và hắn đã hỏi những điều cần lưu ý khi nữ tử mang thai.

Khi mang thai không nên căng thẳng quá, vì vậy hắn kéo nàng vào lòng và thủ thỉ an ủi: "Nàng đừng hoảng sợ, không có gì quan trọng hơn là nàng bình phục cảm xúc lại." Hắn khẽ vuốt lưng nàng.

Sau khi hắn vuốt ve một lúc, tâm trạng lo lắng của Ngọc Kiều dần dần bình tĩnh lại.

Cổng tròn hay còn được gọi nguyệt môn. Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn (tiếng Trung: 月亮门 ; bính âm: yuèlìangmén ) là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúcTrung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản.. đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí .