Khi Bùi Cương nghe cái tên Ngô tổng binh, hắn chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, đồng thời theo tiềm thức trái tim của hắn đập nhanh một cái.

Có lẽ trước kia hắn biết người này.

Khi nghĩ kỹ lại, hắn có nhớ ra một số chuyện.

Nhớ lại mấy năm trước, khi hắn vẫn còn ở Hoài Châu. Hắn và Ngọc Kiều đã nhìn thấy một người nam nhân ở trước Ngọc phủ, người nam nhân đó mặc y phục đỏ sẫm. Ánh mắt của hắn ta nhìn Ngọc Kiều rất nóng bỏng.

Bùi Cương nhớ rất rõ ánh mắt đó.

Sau đó, hắn dường như đang ở trong một căn phòng nhỏ với Ngọc Kiều, và hắn hỏi tại sao nàng lại sợ Ngô tổng binh kia vậy.

Nhưng khi đến đây, Bùi Cương không nhớ rõ những gì nàng nói, chỉ mơ hồ nhớ nàng nói rằng là tên Ngô Duy kia sẽ bắt ép nàng làm thiếp của hắn ta.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Bùi Cương xuống. Bàn tay đột nhiên siết thành nắm đấm, như muốn bóp nát thứ gì đó, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, rất rõ ràng.

Phúc Toàn thận trọng nhìn gương mặt xanh xám của cô gia, và suy nghĩ lại trong lòng.

Hắn thực sự lo lắng cô gia của Ngọc gia sẽ bị thay thế, và con của Bùi cô gia phải gọi người khác là phụ thân. Rốt cuộc, người tới cầu hôn cũng không phải là người thường, mà là tổng binh ở Hoài Châu.

Nếu không phải vì năm ngoái Ngọc gia được hoàng thượng khen ngợi, có lẽ vị Ngô tổng binh này sẽ dùng vũ lực ép tiểu thư tái hôn.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô gia không chỉ trở lại, mà còn biến thành Ninh Viễn tướng quân. Tuy rằng chức quan thấp hơn Ngô tổng binh, nhưng là nhi tử của đại tướng quân, còn ở trước mặt hoàng thượng là danh môn vọng tộc, Ngô tổng binh làm sao có lá gan to cướp lấy tiểu thư của cô gia?

Dù sao thì cũng nói ra hết rồi, không bằng nói rõ hơn!

Sau khi hạ quyết tâm, Phúc Toàn lại đổ dầu vào lửa: "Nhưng cô gia đừng lo, cho dù Ngô tổng binh hết lần này đến lần khác đến phủ làm phiền tiểu thư, lại tặng quà cho tiểu thư, nhưng tiểu thư cũng không liếc nhìn một cái."

Nghe những lời của Phúc Toàn, đôi mắt đen của Bùi Cương trở nên thâm trầm và lạnh đến thấu xương.

Giọng của hắn rất là lạnh lùng: "Chuyện này ta biết rồi. Nếu lần sau ta không ở đây, ngươi liền nói cho ta biết những chuyện của tiểu thư."

Phúc Toàn vội vàng gật đầu: "Hạ nhân đã hiểu!"

Nói về Ngọc Kiều, sau khi tắm xong đã trở về phòng, ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, trong lúc đó Thanh Cúc và Tang Tang trải chăn mềm.

Cô gia trở về là một chuyện vui, nên bọn họ thay đổi bộ chăn đệm màu đỏ.

Ngọc Kiều chải đầu, nhìn hai người bọn họ tích cực như vậy, nàng lẩm bẩm: "Không phải là thành thân, nên không cần đỏ như vậy đâu."

Thanh Cúc vừa dọn giường vừa mỉm cười: "Tiểu thư và cô gia đã xa nhau lâu như vậy, đêm đầu tiên cô gia trở về, nên cần phải làm dấu hiệu vui mừng chứ."

Nghe Thanh Cúc nói như vậy, Ngọc Kiều có chút chột dạ mím môi.

Nhìn thấy bọn họ tích cực như vậy, Ngọc Kiều cũng không đành lòng nói sự thật. Đêm nay không phải là đêm đầu tiên, hai ngày trước Bùi Cương ở trên chiếc giường này gần như cả đêm.

Tang Tang vừa cười vừa phụ họa: "Có câu tiểu biệt thắng tân hôn. Tiểu thư và cô gia đã lâu như vậy không gặp, đây cũng coi là thành thân lần thứ hai."

Ngọc Kiều nghe xong liền nhớ tới đêm tân hôn. Vẻ mặt hơi bối rối. Im lặng quay người tiếp tục chải đầu.

Lúc này, giường đã dọn xong, đúng lúc Bùi Cương cũng đã trở về phòng, hai người nha hoàn cũng rất hiểu chuyện mà lui ra ngoài.

Bùi Cương ở phía sau nàng, cầm lấy lược, giúp nàng chải đầu, hỏi: "Ta cũng từng giúp nàng chải tóc như thế này sao?"

Tóc trong lòng bàn tay hắn rất mềm, có chút không nỡ bỏ xuống.

Bùi Cương nghĩ, có lẽ trước kia hắn cũng từng chải qua.

"Không chỉ là chải đầu cho ta. Khi trời lạnh, huynh sẽ giúp ta rửa chân, còn sẽ.." Ngừng một chút, quay đầu nhìn hắn: "Sau này huynh còn rửa chân cho ta không?"

Bùi Cương cúi đầu. Đôi mắt rơi vào bàn chân đang đi guốc gỗ của nàng. Những ngón chân nhô ra khỏi đôi guốc tròn trịa và trắng nõn, hơi cong lên vì bị nhìn chằm chằm, trông rất dễ thương.

Cho dù có một số chuyện hắn không có nhớ rõ, nhưng hắn hiểu rõ bản thân của mình nhất.

Bùi Cương nghĩ lại, có lẽ trước kia hắn không chỉ rửa chân không đâu.

Ngọc Kiều bị hắn nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, hờn dỗi nói: "Đừng nhìn."

Thu hồi ánh mắt lại. Cúi xuống nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu bây giờ nàng muốn lau chân, ta sẽ cho người mang ít nước vào."

Giọng nói trầm thấp truyền vào tai nàng, không hiểu sao nàng có chút xấu hổ, gương mặt hơi nóng và khẽ lắc đầu: "Nãy ta đã tắm rồi, không cần phiền phức như vậy."

Miệng của Bùi Cương hơi nhếch lên, sau đó hắn cúi người xuống, ôm nàng lên.

"Nếu không muốn rửa chân, thì đi ngủ thôi." Hắn bế nàng lên giường, liếc mắt nhìn chiếc giường toàn màu đỏ.

Ngọc Kiều vội vàng giải thích: "Tang Tang và các nha hoàn khác nói đây là ngày đầu tiên huynh trở về nên phải làm cho không khí vui mừng một chút." Sau một lúc dừng lại, nàng nói thêm: "Ta không có nói huynh đã trở về từ lâu, huynh có nói cho bọn họ biết không."

"Ta không có nói." Sau đó hắn đặt nàng xuống giường, cởi giày cho nàng, nhìn đôi chân non nớt trắng nõn của nàng một lúc.

Sau đó hắn cũng cởi giày và lên giường.

Ngọc Kiều bị hắn nhìn có chút xấu hổ, vì vậy nàng nằm nghiêng.

Bùi Cương ở từ phía sau ôm nàng "Còn nghĩ về chuyện tối nay sao?"

Ngọc Kiều "ừm" một tiếng, nắm bàn tay của hắn, sờ các vết chai dày và nói: "Cho dù lúc nãy hai người tránh ta để nói chuyện, ta cũng đã đoán được chính là Thẩm Như Nguyệt độc ác tự mình ra tay."

Bùi Cương thấp giọng nói: "Đúng vậy, sau này nàng hãy tránh xa những người ở phủ Thứ sử ra."

Ngọc Kiều im lặng một lúc, ngón tay mềm mại chen vào giữa ngón tay hắn, hỏi: "Sao huynh không hỏi tại sao ta biết Thẩm Như Nguyệt sẽ hại huynh?"

Bùi Cương tùy ý cho nàng đùa giỡn bàn tay của mình, sau đó nói: "Có lẽ ta có một số ấn tượng, dường như nàng cũng đã từng nói với ta, và cũng đã nói về chuyện của Tổng binh Hoài Châu."

Cơ thể Ngọc Kiều hơi cứng lại khi nàng nghe thấy tên Ngô Duy.

Bùi Cương cảm thấy cơ thể của nàng cứng ngắc, đôi mắt hơi tối sầm lại: "Phúc Toàn mới nói cho ta rằng, Ngô tổng binh đó muốn lấy nàng." Khi nghe hắn nhắc đến chuyện này, Ngọc Kiều đau lòng: "Hắn ta là một tên khốn nạn. Nếu không phải Ngọc gia được hoàng thượng khen ngợi, có lẽ ta đã bị hắn cướp về làm thiếp."

Đôi mắt nàng đỏ hoe.

Trên thực tế, Ngọc Kiều đã rất sợ hãi khi nghe Ngô Duy đến phủ và muốn lấy nàng về làm bình thê. Nàng đã nghĩ, nếu Ngô Duy mà ép buộc nàng, nàng sẽ rời Hoài Châu và tìm một nơi để trốn.

Nhưng phụ thân của nàng không tiếc cùng với hắn ta vạch mặt ra và kiên quyết không đồng ý. Sau này, Ngô Duy không thề dễ dàng động vào Ngọc gia, vì vậy hắn ta chỉ có thể giả vờ tặng đồ hoặc đến thăm.

Nghe được lời của Ngọc Kiều, sắc mặt Bùi Cương vô cùng âm trầm, giọng nói lạnh lùng: "Nếu hắn ta dám, ta sẽ chặt đầu của hắn ta xuống!"

Ngọc Kiều vốn đang cảm thấy ủy khuất, bị lạnh lùng của Bùi Cương dọa sợ. Nàng sững sờ một lúc, mới vội vàng đặt tay lên cánh tay hắn vỗ về nhẹ nhàng: "Từ từ, đừng làm hài tử trong bụng sợ hãi." Nghĩ xong, Ngọc Kiều nói với hắn: "Lần này tại sao ta biết Thẩm Như Nguyệt sẽ hại huynh? Lý do trước đây ta đã nói với huynh.."

Ngọc Kiều chậm rãi nói lại những gì đã nói với hắn trong phòng nhỏ bên cạnh chuồng ngựa.

Nói xong, nàng nhìn không rõ cảm xúc của hắn, không đợi hắn đáp lại, liền vội vàng nói: "Loại chuyện này thật nực cười, hiện tại ta cũng không có gì để chứng minh. Huynh có thể không tin những lời mà ta nói, nhưng huynh vẫn phải nhớ kỹ lời ta nói. Sau này huynh hãy chú ý Ngô Duy nhiều hơn. Vì hắn có thể cấu kết với Đồng minh hội, và âm thầm hỗ trợ thái tử tiền triều đông sơn tái khởi."

Ngọc Kiều lại một lần nữa nói với Bùi Cương rằng nàng có khả năng nhìn thấy tương lai. Vấn đề không phải là khiến hắn tin tưởng, mà là khiến hắn hãy đề phòng nhiều hơn.

Sau một lúc lâu, Bùi Cương khẽ gật đầu, và nói: "Được."

Sau đó hắn nói: "Chuyện ở Vũ Châu rất phức tạp, phải bốn năm tháng mới giải quyết được nhanh chóng. Sau khi giải quyết xong, trước đó ta phải về kinh thành. Khi đó, nàng đã sinh con rồi. Vì vậy, nàng hãy cùng ta về kinh thành gặp mẫu thân của ta, trên đường trở về kinh thành, chúng ta sẽ đi qua Hoài Châu, và ở lại vài ngày, có lẽ ta có thể nhớ ra điều gì đó." Điểm quan trọng nhất là Bùi Cương muốn gặp Ngô Duy.

Những gì Ngọc Kiều nói, Bùi Cương không biết mình có nên tin hay không. Suy cho cùng, loại giấc mơ huyền bí có thể biết trước được tương lai không còn là vấn đề tin hay không tin, mà đã vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của người thường.

Ngọc Kiều đồng ý sẽ đi Kinh Thành, nhưng nàng có chút không yên tâm.

"Bùi Cương, huynh nói xem lúc nào huynh mới khôi phục ký ức? Hay có lẽ huynh sẽ không bao giờ nhớ về chuyện của chúng ta?"

Dù không có sự khác biệt giữa Bùi Cương hiện tại và Bùi Cương trước đây, nhưng nàng luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Suy cho cùng, bọn họ ở chung một chỗ và trải qua một số chuyện nên khi gặp lại nhau, hắn mới biết yêu thương nàng, thay vì như ở trong mơ, không biết yêu thương nàng như thế nào.

Bùi Cương im lặng một lúc, sau đó cười nhạt: "Ta sẽ không để nàng đợi lâu."

Không biết Triệu Hổ đã tìm ra phương pháp có ích nào chưa.

Vì hôm qua Ngọc phu nhân bị ốm và ngủ sớm nên bà không biết Bùi Cương đã về.

Sáng sớm nay, nghe tin con rể về, bà sững sờ hồi lâu mới hỏi người báo tin: "Có chắc chắn là Bùi Cương chứ không phải người khác giả danh không?"

Nữ nhi nói mơ thấy Bùi Cương đang ở Vũ Châu, bà chỉ nghĩ do ban ngày nghĩ nhiều nên ban đêm mới nằm mơ, coi như là thật thì cũng không dễ tìm như vậy.

Nhưng bây giờ không chỉ ở Vũ Châu, mà mới đến đây có mấy ngày, mà người đã tự trở về?

Nha hoàn: "Phu nhân có lẽ chưa biết lần này cô gia trở về có thân phận gì?"

Ngọc phu nhân hơi sững sờ: "Thân phận gì?"

"Cô gia chính là nhi tử của đại tướng quân, bây giờ là Ninh Viễn tướng quân."

Ngọc phu nhân:.

Thật lâu chưa lấy lại tinh thần.

Nha hoàn lại nói tiếp: "Tiểu thư nói sau khi tiểu thư dậy sẽ cùng cô gia đến thỉnh an."

Nửa giờ sau, Ngọc Kiều cùng Bùi Cương cùng nhau đứng trong đại sảnh. Sau đó, Ngọc phu nhân hỏi Bùi Cương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bao gồm cả ký ức mơ hồ của hắn.

Ngọc phu nhân nghe xong liền ngồi xuống, nhìn con rể hồi lâu.

Sau khi không thấy có chút gì giả vớ, bà ngập ngừng hỏi: "Bây giờ ngươi thật sự chính là Ninh Viễn tướng quân?"

Bùi Cương khẽ gật đầu: "Vâng."

"Vậy thì làm sao ngươi biết người là con rể của Ngọc gia?"

Bùi Cương thành thật nói: "Lúc ở Kinh Thành, Hàn lâm viện Mạc Tử Ngôn đã kể cho ta biết."

Nghe là do Mạc Tử Ngôn kể, Ngọc phu nhân mới hiểu.

Trước đây, Ngọc Kiều chưa bao giờ hỏi Bùi Cương, phản ứng lại và hỏi hắn: "Tử Ngôn ca ca đã tìm huynh?"

Bùi Cương lắc đầu: "Tình cờ nghe nói có người đang điều tra các nhà danh môn có đứa trẻ mất tích nào không. Thời gian và tuổi tác lúc mất tích rất phù hợp với ta, vì vậy ta đã cử người đến điều tra, và cuối cùng ta biết người đó chính là Mạc Tử Ngôn."

Sau khi nghe Bùi Cương nói, Ngọc Kiều không khỏi ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của số phận.

Ngọc Kiều không ngờ rằng khoảng một năm trước, nàng đã nhờ Mạc Tử Ngôn giúp điều tra danh tính của Ngọc Kiều, cuối cùng thì đó lại là chìa khóa để gặp Bùi Cương.

Hóa ra ngay cả khi nàng không tìm hắn, hắn vẫn sẽ quay lại tìm nàng vào một thời gian nào đó.

Nghĩ đến điều này, Ngọc Kiều nắm tay hắn và cười rạng rỡ.

Nhìn thấy hai phu thê dù đã xa cách nhiều năm nhưng vẫn không có bị ảnh hưởng, vẫn tình cảm mặn nồng, Ngọc phu nhân đồng thời yên tâm và không khỏi lo lắng.

Trước đó, phu quân đã nói với bà rằng nhất định sẽ không gả nữ nhi cho danh gia vọng tộc để chịu khổ, cho nên mới tìm con rể tới phủ ờ, để nữ nhi có nhà mẹ làm chỗ dựa, từ đó trấn áp được con rể.

Nhưng bây giờ đừng nói có thể giữ lại nữ nhi hay không, nhưng cả sau này cả Ngọc gia có thể phải nhìn sắc mặt con rể.

Hơn nữa, trước đây là ở rể, nên nữ nhi vẫn ở trong phủ, nay thân phận con rể đã khác, chẳng lẽ nữ nhi phải theo hắn trở về kinh thành?

Hoài Châu và Kinh Thành cách xa nhau ngàn dặm. Sau này gặp nữ nhi và cháu ngoại chẳng phải rất khó khăn sao?

Lo lắng đến đây, Ngọc phu nhân nhìn nữ nhi và con rể, bà không có chút cao hứng nào.