Trong đêm đen, hai vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời, toát lên vẻ sáng chói lạnh lùng.

Ánh trăng như tấm lụa mỏng, bao phủ mặt đất, khiến cho cả mặt đất cũng trở nên vô cùng mông lung.

Quán ăn Vân Lam, dưới lớp lụa mỏng bao phủ, tựa hồ tản ra quang huy rạng rỡ, từ xa nhìn vào còn có mấy phần lạnh lùng.

Xột xoạt.

Tiếng cọ xát vang lên.

Sỏi trên mặt đất bị bàn chân đạp xuống, đè áp bể tan tành.

Một bóng người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện, ở bên cạnh thân ảnh ấy, còn một con con chó đen có sừng dài màu bạc đang ngồi xổm.

Con chó đen lè lưỡi, đôi mắt trong đêm tối đỏ rực.

Ảnh Ma khiêng Thí Thần Thương khổng lồ, nhìn về phía tiểu điếm xinh đẹp, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng dưới ánh trăng.

- Đây chính là quán ăn mà lão thất phu Lạc Đan Thanh nói đến sao? Tiêu Nha chính là chết trong tay cường giả của quán ăn này?
Cả người Ảnh Ma cũng màu đen, căn bản không thấy rõ khuôn mặt của hắn, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng không nhìn thấy.

Thanh âm của hắn có mấy phần từ tính, nhưng trong từ tính cũng mang theo vài phần sắc bén.


Hắn nheo mắt, nhìn quán ăn nơi xa, hít sâu một hơi.

Sinh linh Minh Khư khiến Tiềm Long Vương Đình hết sức chú ý chính là ở trong quán ăn kia? Quán ăn này cũng có chút thú vị, lại dám chứa chấp sinh linh Minh Khư !
Tiềm Long Vương Đình tựa hồ có thù hận với Minh Khư, cao tầng Vương Đình, không chỉ một lần ban bố thông báo muốn săn giết sinh linh Minh Khư.

Trong thánh địa Vương Đình có không ít Thánh Tử đã từng giao tế với sinh linh Minh Khư, nhưng không ai nghĩ tới, quán ăn này lại dám chứa chấp sinh linh Minh Khư !
- Cả gan làm loạn! Nhưng một số sinh linh Minh Khư bình thường thích gióng trống khua chiêng, thật sự làm người ta thấy phiền phức.

Ảnh Ma khiêng Thí Thần Thương, chậm rãi đi tới hướng quán ăn.

Mặc dù trong miệng hắn vừa nói phiền, nhưng hắn vẫn phải xuất thủ, bởi vì đây là nhiệm vụ của Tử Tôn giao cho hắn, vì nhiệm vụ này, hắn phải sớm kết thúc kỳ nghỉ phép!
Cho nên, không tìm chút lợi tức, hắn sẽ bị thiệt hại rất nhiều.

- Giác Cẩu! Lên!
Sau khi đi được một hai bước, Ảnh Ma chợt phát hiện Giác Cẩu vẫn ngồi chồm hổm tại chỗ lè lưỡi, chân mày nhất thời nhíu lại, đá một cước lên mông đít Giác Cẩu, khiến Giác Cẩu sủa loạn một tiếng, giơ móng vuốt, lao về hướng quán ăn!
Thở hổn hển!
Giác Cẩu nhảy lên, ánh trăng chiếu vào, chiếu rọi thân hình của nó, khiến bộ lông chó vô cùng mượt mà cũng óng ả.

Đôi sừng bạc của Giác Cẩu càng thêm rực rỡ, nó ngẩng đầu lên, cảm giác mình vô cùng cao quý.

Một tiếng “ầm” vang lên.

Giác Cẩu trực tiếp va vào cánh cửa quán ăn.

Nằm ngoài dự liệu của mọi người, cánh cửa đồng xanh lại không phát ra tiếng vang gì, Giác Cẩu sững sờ, ngẩn người xuyên qua cánh cửa đồng xanh, tiến vào bên trong quán ăn.

Trong phòng bếp.

Tròng mắt Tiểu Bạch nhất thời sáng ngời, quang hoa đại thịnh, khí tức trên người trở nên vô cùng nồng đậm.

Nó khẽ ngoẹo đầu, xuyên thấu qua phòng bếp nhìn về phía xa.

Thân hình Giác Cẩu rơi xuống đất, lỗ mũi khẽ khịt khịt đánh hơi, ngẩng đầu, nhếch miệng, là loài chó cao quý phải duy trì sự duyên dáng.

Giác Cẩu chậm rãi dạo bước trong quán ăn.

Trong bóng tối, tròng mắt màu đỏ tươi của Giác Cẩu giống như hai ánh nến, vô cùng rõ ràng.

Bỗng nhiên, Giác Cẩu khẽ sửng sốt, quay đầu nhìn về một phương hướng.

Chỗ này, có một gốc cây Ngộ Đạo, cây Ngộ Đạo lại có bảy đường vân màu bạc khá tinh xảo, trong lúc lá cây lay động, tựa hồ có linh khí nồng đậm mà mênh mông phát ra.


Dưới tàng cây, có một đạo thân ảnh nằm úp sấp, đó là một con chó.

Một con chó?
Trong quán ăn này cũng có một con chó?
Giác Cẩu sửng sốt, thè lưỡi, nhìn con chó mập gục trên mặt đất, trong lỗ mũi thổi ra bạch khí.

Hắn nhìn thân thể con chó đen mập mạp, lại nhìn dáng vóc thon thả đẹp đẽ của mình, đầu nhất nhất thời kiêu ngạo ngẩng cao.

Quả nhiên vẫn là hắn đẹp trai, bổn chó là Giác Cẩu cao quý, thấy cặp sừng bạc trên đầu nó hay không?
Có phải rất đẹp hay không? Có phải rất rực rỡ hay không?
Đó là tượng trưng cao quý của loài chó!
Giác Cẩu phát ra tiếng chó sủa trầm thấp, giống như một kẻ cười nhạo kiêu hãnh.

Nó nện bước, đi tới bên cạnh Tiểu Hắc, dạo bước một vòng chung quanh con chó mập, càng xem càng khinh bỉ.

Chênh lệch giữa chó và chó làm sao lại lớn như vậy?
Cẩu Gia đang nằm gục trước cây Ngộ Đạo, tròng mắt bỗng nhiên run lên, mi mắt mở ra, trong một giây phảng phất như có hào quang xuất hiện, cả quán ăn tựa hồ vào giờ khắc này cũng bừng sáng.

Giác Cẩu kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chìm đắm trong cảm giác say mê bản thân.

Không so thì không biết, vừa so sánh đã thấy vui thích.

Bỗng nhiên, Giác Cẩu đang say sưa cảm thấy cả người đột nhiên rùng mình.

Phảng phất như có một cổ khí tức đáng sợ thức tỉnh, trong nháy mắt bao trùm thân thể của nó, khiến nó cảm giác như rơi vào một động băng.

Giác Cẩu trong nháy mắt lập tức cảnh giác, cặp sừng màu bạc tản mát ra ánh sáng chói lọi.

Ánh sáng rực rỡ, cực hạn nở rộ.


Hơi thở Giác Cẩu đột nhiên dồn dập, bạo dạn quét nhìn xung quanh, thăm dò xem khí tức nguy hiểm kia rốt cuộc từ đâu phát ra.

Nhưng, hắn quét mắt một vòng cũng không có phát hiện, trong lòng không khỏi có chút hồ nghi.

Chẳng lẽ nó cảm nhận sai?
- Ngươi là loại chó gì? Hơn nửa đêm chạy đến trước mặt Cẩu Gia ra vẻ?
Cẩu Gia nhìn con chó có sừng đứng trước mặt mà gãi chân không nói nên lời.

Trong lòng nó có chút sững sờ, hơn nửa đêm xuất hiện một con chó đen, con chó đen còn đi vòng quanh nó.

Cẩu Gia sửng sốt, cũng cảm thấy cả người căng thẳng, con chó này! muốn làm gì? !
Thanh âm tràn đầy từ tính của Cẩu Gia khiến Giác Cẩu khẽ sửng sốt, ngay sau đó, Giác Cẩu tựa hồ nhớ ra cái gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, đối mặt với đôi mắt tràn đầy ý tứ khó hiểu của Cẩu Gia.

Con chó này có thể biết nói chuyện? !
Đôi mắt màu đỏ tươi của Giác Cẩu trợn tròn, tràn đầy vẻ khó tin!
Cẩu Gia chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, thịt béo trên người đung đưa, liếc nhìn con Giác Cẩu cao gầy.

Xoạt xoạt!
Cả người Giác Cẩu xù lông, liên tục lui về phía sau, cặp sừng màu bạc phát sáng, vầng sáng đột nhiên biến mất.