Khương Nhiên nghe bác sĩ nói vậy mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa nãy nhìn cô đột nhiên ngã xuống đất, dọa hắn giật cả mình.

Tiếp đó, liền thấy bác sĩ mang cồn i-ốt, bông sát khuẩn linh tinh đi tới.

"Trên chân cô bé có vết thương, tôi sẽ rửa sạch sát khuẩn cho em ấy trước."

Khương Nhiên tự giác tránh ra.

Đôi chân tinh tế trắng nõn lộ ra, trên đó đều có những vết xanh tím nặng nhẹ, có vài chỗ bị rách da, máu theo cẳng chân chảy dọc tới trên mắt cá chân.

Bác sĩ nhìn miệng vết thương, cũng không nhịn được nhíu nhíu mày: "Rất nghiêm trọng."

Khi bôi thuốc, Tô Yên tỉnh lại.

Trên mặt suy yếu làm khóe môi trở nên trắng bệch. Đôi mắt mọng nước chớp chớp.

Khương Nhiên thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, lông mày hơi giãn ra:

"Tỉnh rồi?"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau đó gật gật đầu: "Ừ."

"Tại sao cậu lại chạy bộ trên sân thể dục?" Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tô Yên nghĩ nghĩ: "Bị thầy giáo dùng cách xử phạt về thể xác."

"Lý do?"

"Trốn học, chống đối, nói dối thầy cô."

Cô nhẹ nhàng lặp lại một lần tội danh mà người tên là Phạm Hạo Lâm dán cho cô.

Vừa nói xong, tức khắc, ánh mắt bác sĩ nhìn Tô Yên lập tức khác đi.

Còn tưởng rằng là học sinh ngoan hiền, xem ra.. trách không được có thể ở cùng với Khương Nhiên a.

Trong mắt bác sĩ hiện lên chút tiếc hận.

Khương Nhiên nghe lại không tin. Duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, nhìn bộ dạng nhu thuận dễ bắt nạt kia, khom lưng thò lại gần: "Thật sự?"

Cô nghĩ nghĩ: "Thầy nói."

"Chuyện đó có thật không?"

"Tôi không làm." Cô liếm khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng.

Hắn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này của Tô Yên, ý cười trên mặt nhiều thêm một phần.

Nâng tay lên, lau mồ hôi trên trán cô. Giọng nói lười nhác lại làm người tin phục: "Cậu nói không làm, thì là không làm."

Bác sĩ ngồi bên cạnh đang xử lý miệng vết thương, lại nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn thêm một chút.

Trong lòng yên lặng thở dài, thanh xuân a, hormone mãnh liệt.

Nhìn nữ sinh này ngoan ngoãn, sao có thể là đối thủ của Khương Nhiên. Xác định là bị ăn sạch sẽ.

Bác sĩ trong lòng yên lặng đau lòng cho nữ sinh vài giây.

Cửa phòng y tế, Diêu Vũ Phỉ nắm chặt khung cửa sổ, ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Trên khuôn mặt thanh lãnh kia, không hề còn dáng vẻ cao cao tại thượng, chỉ có ghen ghét và hận thù.

Từ trước tới nay cô ta chưa từng nhìn thấy, Khương Nhiên có thể nhẹ giọng như vậy, mặt mày hàm chứa ý cười. Hắn vĩnh viễn đều là kiêu ngạo tùy ý, bất kể đứng ở chỗ nào đều khiến mọi người truy phủng. Chưa từng để ai vào trong mắt.

(Truy phủng (追捧) : Đi theo cổ động; tán dương; tung hô; khoe khoang cái gì đó thay người khác)

Theo lý mà nói hẳn là như vậy, dáng vẻ của hắn nên là như vậy.

Nhưng hiện tại, người trước mắt kia là ai?

Đôi mắt trước giờ không hề kiên nhẫn kia, bây giờ hình như lại có rất nhiều kiên nhẫn, trong mắt tất cả đều là Tô Yên đang nằm trên giường bệnh!

Dựa vào cái gì?

Rõ ràng là cô ta đứng ở trước mặt Khương Nhiên đầu tiên.

Rõ ràng cô ta và Khương Nhiên mới xứng đôi nhất, dựa vào cái gì Tô Yên đột nhiên xuất hiện cướp hết những thứ vốn thuộc về cô ta?

Diêu Vũ Phỉ áp xuống sự không cam lòng trong lòng, xoay người rời khỏi phòng y tế.

Đi được một đoạn cách đó không xa, liền nghe thấy một giọng nói không đứng đắn vang lên: "A? Đây không phải là hoa hậu giảng đường của chúng ta sao?"

Một thiếu niên, trên má dán băng keo cá nhân, quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, dáng vẻ không đứng đắn. Chặn Diêu Vũ Phỉ lại.

Bây giờ tâm tình của Diêu Vũ Phỉ cực kỳ không tốt, cho nên mở miệng nói: "Cút ngay!"

Thiếu niên kia ngược lại là có chết cũng quấn lên, giống như đã tập mãi thành thói quen việc Diêu Vũ Phỉ tức giận mắng mình.