Sau đó, chậm rãi lên tiếng: "Doãn Khôn không nói cho anh biết, không nên chọc tôi sao?"

Giọng nói của cô vẫn mềm mại.

Một nữ sinh như vậy, nhìn từ góc độ nào, đều không giống như một người đánh người ta dã man đến mức nhập viện.

Sẽ chỉ khiến người ta muốn bảo vệ.

Anh Long nheo mắt, đôi mắt bắn ra sự sắc bén: "Khẩu khí không nhỏ nha."

Nói xong, nâng tay lên ra hiệu.

Mười mấy gã lưu manh vây quanh Tô Yên.

Tô Yên nhẹ nhàng cử động tay phải.

Ách.. không có chút sức lực nào.

Cô rũ đầu, có chút uể oải.

Anh Long mặc kệ, trực tiếp nâng gậy sắt lên định đập vào trên người Tô Yên.

Ngay lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

Trong đó một gã lưu manh bị người ta dùng một chân đạp ngã vào trên thùng rác.

Tô Yên chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên được người ôm vào trong lòng.

Tản ra mùi rượu, còn có lồng ngực nóng rực, dán vào cái trán của cô.

Ngẩng đầu, nhìn thấy người kia là Khương Nhiên.

Chỉ thấy lúc gậy sắt rơi xuống, sắc mặt Khương Nhiên lây dính một chút lệ khí, ngoại trừ kêu lên một tiếng, trên mặt nhìn không ra biến hóa nào.

Tiếp đó, cô bị một bàn tay ấn đầu ghé vào ngực hắn, chặn tầm mắt.

Tô Yên sửng sốt.

Trong lúc này Khương Nhiên cũng nghĩ mà thấy sợ, hắn thả người ra đánh giá, xem cô có sao không.

Trái tim bởi vì trong lòng khủng hoảng và khẩn trương cuối cùng cũng yên tâm.

Xoay người nhìn người đàn ông đầu trọc đeo khuyên mũi này.

Đuôi lông mày và đuôi mắt đều mang theo sát khí, so với lần đầu tiên Tô Yên gặp Khương Nhiên còn dày đặc hơn.

Sau đó, bỗng nhiên ra tay.

Qua mấy hiệp, Khương Nhiên đạp một chân, trực tiếp đạp anh Long dính vào trên tường.

Nhất cử nhất động không hề lười nhác, toàn thân mang theo một cỗ tàn nhẫn, làm người ta chỉ nhìn đã thấy e ngại.

Tô Yên cứng tại chỗ, ngốc ngốc đứng ở góc tường, chớp chớp con ngươi, có chút nghi hoặc.

Cũng không biết qua bao lâu, cô nâng tay lên, giống như có chút tò mò, tay nhẹ nhàng đặt trên ngực.

Trong nháy mắt đó, nơi này đập thật nhanh.

Không biết là bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực, hay là mùi rượu quá nồng, vậy mà cô lại cảm thấy choáng váng.

Đầu ong ong, giống như một chuỗi phản ứng dây chuyền vậy.

Bản thân, đây là bị làm sao vậy?

Trên mặt Khương Nhiên mang theo sắc bén và sát khí, một người đánh với mười mấy người cũng không có chút sợ hãi.

Khi hắn đánh tên cuối cùng ngã xuống đất, khom lưng nhặt gậy sắt lên.

Hung hăng đập vào bụng của anh Long, nhìn anh Long hoàn toàn ngất xỉu, mới bỏ qua, buông lỏng tay.

Lạch cạch, phủi tay ném gậy sắt đi.

Tiếp đó, xoay người đi về phía Tô Yên.

Khương Nhiên duỗi tay nắm bả vai Tô Yên, nhìn từ trên xuống dưới: "Có sao không?"

Lông mày của hắn nhăn rất chặt.

Tô Yên vẫn đang ngây ngốc, sửng sốt nhìn hắn.

Tay lại chậm rãi đặt trên ngực mình.

Hắn tới gần, hình như, tình trạng vừa nãy, lại tới nữa.

Khương Nhiên nhìn động tác của cô, còn tưởng rằng cô bị đau tim.

Lông mày nhăn càng chặt, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Tôi mang cậu đi bệnh viện."

Nói xong, định bế người lên, dự định đi tới bệnh viện.

Một hồi lâu sau, Tô Yên mới phục hồi tinh thần lại, thấy vẻ mặt hắn kiểu người sống chớ tới gần, cô duỗi tay kéo ống tay áo Khương Nhiên. Mềm mại nói: "Tôi không bị thương."

Khương Nhiên nhìn cô, vẫn có chút không yên tâm.

Cho đến khi Tô Yên khẳng định một câu: "Thật sự."

Lúc này, trái tim Khương Nhiên mới dần dần bình tĩnh lại.

Vừa nãy thật sự là dọa chết hắn.