[Tôi, tôi..]

Trong khuyên tai, Tiểu Hoa muốn phát điên rồi: [A a a a a, cái kia là tôi chọn, tôi chọn, ký chủ! Tôi chọn!]

Nhưng mà lực chú ý của Tô Yên lại không ở móc chìa khóa, mà là ở khăn tay của cô.

Cô.. đưa cho Khương Nhiên để hắn lau mồ hôi.

Dùng xong rồi, phải trả lại cho cô chứ.

Tại sao, lại cho vào trong túi áo?

Tô Yên đưa khăn tay cho Khương Nhiên, sao hắn nỡ dùng?

Sớm đã gấp lại cho vào trong túi áo.

Tô Yên hơi hé miệng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại:

"Khăn tay của tôi cậu.." còn chưa trả cho tôi.

Nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn duỗi tay giữ chặt: "Vào lớp đi."

Tô Yên gật gật đầu.

Đúng, suýt chút nữa thì quên.

Hắn cầm tay Tô Yên, đưa cô tới cầu thang.

Xuyên thấu qua cửa sổ, tất cả học sinh tầng 1 đều nhìn thấy rõ ràng.

Đương nhiên, bạn học Nguyên Hân Lâm cũng thấy rất rõ ràng.

Sắc mặt kia.. Có chút khó coi.

Nhưng mà từ trưới tới nay cậu ta đều rất giỏi nhẫn nhịn, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt.

Đang định về lớp, kết quả vừa đi tới cầu thang, đã bị Khương Nhiên cản lại.

Lúc này, Khương Nhiên cũng không còn bộ dáng lười nhác dễ nói chuyện như lúc nãy.

Nheo mắt đánh giá Nguyên Hân Lâm, ngữ khí nghiền ngẫm: "Người nào có thể chạm vào, người nào không thể chạm vào, phải suy nghĩ cho thật kỹ."

Dừng một chút, lại nói: "Cậu cảm thấy sao? Bạn học?"

Nguyên Hân Lâm nhìn hắn, gắt gao nắm chặt đề thi.

Chậm chạp không lên tiếng.

Người này là Khương Nhiên.

Cậu ta đương nhiên biết.

Phải nói là, cao trung Đế Đô không có người nào không biết.

Tất nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng càng như vậy, Nguyên Hân Lâm càng không cam lòng.

Cậu ta trầm mặc thật lâu.

Khương Nhiên khẽ cười một tiếng, nâng tay vỗ vỗ bờ vai cậu ta.

Đã nói như vậy rồi, nếu còn không biết điều, vậy thì không thể trách hắn được.

Nói xong, đi về lớp của mình.

Nguyên Hân Lâm đứng ở cầu thang thật lâu, sự không cam lòng càng ngưng tụ càng nhiều.

Nếu, không có Khương Nhiên, cậu ta chỉ 5 phần muốn có được Tô Yên, nhưng mà hiện tại, là nhất định phải có được!

Khương Nhiên uy hiếp thì có thể làm gì?

Người Tô Yên thích là cậu ta, Nguyên Hân Lâm, mà không phải Khương Nhiên!

Nghĩ như vậy, trong lòng liền thoải mái hơn một chút.

Mới vừa trở về chỗ, bạn ngồi cùng bàn đã thò qua: "Tô Yên a, cậu không phát hiện hôm nay Diêu Vũ Phỉ không đi học sao."

Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỗ ngồi của Diêu Vũ Phỉ không có ai, sách vở cũng không thấy.

Nghi hoặc: "Vì sao không đi học?"

"Nghe người ta nói là chuyển trường. Chẳng những Diêu Vũ Phỉ, mà Doãn Khôn cũng thôi học."

"Thật là kỳ quái, hai người này ngày hôm qua còn bình thường mà? Một đêm trôi qua đã đi rồi."

Nghe bạn ngồi cùng bàn lầm bầm lầu bầu, Tô Yên không nói nữa.

Từ trước tới nay cô không bao giờ đặt lực chú ý lên những người không liên quan.

Đi hay ở lại không liên quan gì đến cô.

Bởi vì đối với cô mà nói, không sao cả a.

Nhưng mà hệ thống Tiểu Hoa tựa hồ còn đang khóc nháo vì móc chìa khóa: [Ô ô ô~ký chủ, móc chìa khóa kia, rất đẹp, đẹp hơn cái kẹo này nhiều!]

Tô Yên vốn dĩ muốn an ủi nó, vừa mở miệng, đã nói suy nghĩ của mình, "Ách, ta thích móc chìa khóa kẹo sữa dâu."

[A a a a, ký chủ, cô bất công!]

"Không phải bất công, là sự thật."

Tô Yên nghiêm túc trả lời.

Khiến cho Tiểu Hoa ngoại trừ khóc, không nói thêm được gì.