Tần Mặc ngồi bất động ở một bên một lúc không biết đã bao lâu mới lên tiếng
-Cô không sao chứ?
Nguyệt Sương cố gắng mỉm cười
-Chị đưa em về được không?
Tần Mặc nghe vậy lập tức gật đầu
-Được!
Nguyệt Sương đang đứng lên bỗng ngã xuống cả người nhào vào ngực Tần Mặc, cô vẻ mặt buồn rầu mím môi nhìn Tần Mặc giọng nói mềm yếu
-Chân em mềm không đứng dậy được
Tần Mặc trầm mặc ngay lập tức hiểu được lời ngầm trong lời nói cửa Nguyệt Sương,Cô đứng dậy vẻ mặt vẫn duy trì lãnh đạm đỡ lấy Nguyệt Sương cứ thế mà ôm Nguyệt Sương vào trong lòng
Nguyệt Sương bị ôm lấy, khuôn mặt áp sát vào ngực của Tần Mặc cảm nhận được tiếng tim đập bên tai cả khuôn mặt đỏ bừng lên
"Không ngờ chị ấy lại ôm lấy mình,vốn dĩ chỉ muốn chị ấy đỡ một chút!!"

Tần Mặc ôm lấy Nguyệt Sương nệm bước vẫn vững vàng đi ra khỏi phòng ,cô cúi đầu nhìn Nguyệt Sương đang cười trộm lại bất đắc dĩ quay đầu lên giả vờ như không biết
"không biết lúc nãy là cô ấy sợ thật hay giả vờ nữa"
Nguyệt Sương nằm ở trong lòng ngực Tần Mặc cười trộm, ngây thơ không hề biết bản thân đã bị phát hiện mà còn cảm thấy mình diễn rất tuyệt
Cô sợ hãi bất an với nhiều ánh nhìn nhìn mình là có thật nhưng khi được Tần Mặc bảo vệ cảm nhận được hai bàn tay siết chặt vào nhau của mình và Tần Mặc cô đã không còn sợ nữa thậm chí lúc đó cô còn có tâm tư nghĩ làm cách nào để Tần Mặc thích mình hơn
đúng vậy! thích cô hơn, cô có thể cảm nhận được thái độ của Tần Mặc đối xử với mình khác với mọi người,dù đó chỉ là một chi tiết nhỏ có lẽ ngay cả Tần Mặc cũng không nhận ra điều đó
Tần Mặc bế Nguyệt Sương ra khỏi thang máy, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt truyền tới từ xung quanh cô lạnh lùng quét mắt một cái,ánh mắt xung quanh lập tức biến mất
Tần Mặc vốn đi ban đầu chỉ định tiễn Nguyệt Sương đến cổng công ty rồi thôi, tiếp tục về phòng làm việc ai ngờ giữa đường lại xảy ra sự cố như vậy, vì vậy nên cô đành phải đưa Nguyệt Sương về
Tần Mặc ấn chìa khoá cửa xe tự động mở ra,cô cúi người vào xe đặt Nguyệt Sương xuống ghế rồi vòng ra ghế lái ngồi xuống cửa xe từ từ đóng lại, Tần Mặc ghé sát người lại gần làm Nguyệt Sương còn tưởng Tần Mặc định làm gì mình còn la hét trong lòng không ngờ nữ chính lại là người như vậy
Ai ngờ người ta chỉ là muốn thắt dây an toàn cho cô mà thôi
Nguyệt Sương bị suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ cô giơ tay lên che mặt lại lộ ra đôi tai hơi hồng hồng, cùng lọn tóc tán loạn
Tần Mặc thấy Nguyệt Sương che mặt thì nhíu mày một cái

-Làm sao vậy?
" không lẽ khóc rồi"
Tần Mặc kéo tay Nguyệt Sương ra thấy được khuôn mặt còn chưa rút đi đỏ ửng của Nguyệt Sương thì nhướng mày một cái
-Sao mặt cô lại hồng như vậy, là trong xe nóng quá sao?
Nguyệt Sương ngẩng đầu gật gật đầu lia lịa
-Đúng vậy! đúng vậy trong xe nóng quá!
Tần Mặc nhìn Nguyệt Sương gật đầu lia lịa thì buồn cười không thôi
-Từ từ thôi, không cần vội cẩn thận gãy cổ đó
Nguyệt Sương nhăn mặt giọng nói không tin
-Làm sao gãy cổ được chứ!
Vừa nói xong cổ Nguyệt Sương lập tức rắc một cái làm động tác của Nguyệt Sương cứng đờ lại,cô cố gắng giữ đầu đứng yên không di chuyển giống như sợ di chuyển một chút cái đầu sẽ rớt xuống đất vậy
Tần Mặc cũng nghe thấy tiếng cổ Nguyệt Sương rắc một cái,cô nhìn Nguyệt Sương mãi không cử động thì buồn cười nói
-Cử động đi, không sao đâu chỉ là trật khớp thôi