Lâm Không Lộc xấu hổ, vội lắc đầu tỏ vẻ mình không thiếu ông nội. Cái chính là lão Lâm chắc chắn sẽ không chấp nhận đã đến tuổi trung niên rồi còn lòi ra một ông bố.

Nhưng ——

Y nắm chặt mép thẻ không thả, chân thành đề nghị: “Ông không suy nghĩ thêm nữa ạ? Nếu không thì thêm 100 vạn nữa, cháu đảm bảo sẽ cầm tiền rời xa cháu trai ông.” Nhưng anh ấy không rời xa cháu lại là một chuyện khác.

“Đều là người làm ăn, dù sao cũng nên hồi vốn cho cháu, phải không?” Lâm Không Lộc vô cùng chân thành.

Ông Cố nghe đến là vui vẻ, cười “há há” bảo: “Thằng nhóc này cũng giỏi mặc cả thật đấy, nhưng cơ hội chỉ đến một lần có biết không? Vừa rồi tôi đưa 100 vạn mà tiếc là cậu không nắm bắt cơ hội. Bây giờ phải đến lượt cậu đưa 100 vạn thì tôi mới đồng ý cho nó ở bên cậu.”

“Cháu còn phải cho không tiền ạ?” Lâm Không Lộc cố ý bày ra vẻ đau khổ.

“Đừng nói chuyện khó nghe thế chứ.” Ông Cố ân cần chỉ dẫn “Hai đứa ở bên nhau sao có thể không tiêu tiền? Kết hôn không cần sính lễ, của hồi môn à? Tin tôi đi, 100 vạn cũng chẳng nhiều lắm, cậu không thiệt đâu.”

“Nhưng cháu cảm thấy rất nhiều.” Lâm Không Lộc nghiêm túc, đồng thời kéo kéo cái thẻ ngân hàng ông Cố đang cầm, đề nghị: “Hay là ông cứ cho cháu thẻ này nhé?”

Có thể kiếm được một ít cũng là kiếm được, dù sao Cố Từ cũng không chạy thật.

Cố Từ nghe không nổi nữa, mặt đen thùi lùi đi tới hỏi: “Thẻ gì?”

Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Lâm Không Lộc và ông lão Cố đồng thời kinh ngạc, sau đó nhìn nhau rồi vô cùng ăn ý mà ấn tay lên bàn, che thẻ ngân hàng, bảo: “Không có gì.”

Cố Từ: “…” Ha ha.

Hắn đến đứng bên cạnh Lâm Không Lộc, đặt tay lên vai đối phương, đầu ngón tay lơ đãng cào nhẹ ra sau gáy y, hỏi: “Sao lại ngồi nói chuyện cùng khách khứa vậy?”

Gáy Lâm Không Lộc ngứa râm ran, vội rụt cổ lại, giải thích: “Ngài đây nói mình là ông nội của anh.”

Nhìn Cố Từ, người đàn ông trung niên phía sau ông lão rõ ràng có hơi kích động.

Chú là quản gia của Cố gia, đã dõi theo quá trình Cố Từ trưởng thành. Giờ phút này khóe mắt chú phiếm ướt, giọng nói run rẩy: “Cậu chủ, cậu không sao cả, thật sự quá tốt rồi.”

Ông Cố cũng rất vui mừng, nhưng vẫn có thể kiềm chế bản thân. Bởi lúc Cố Từ mới sống lại không lâu đã gọi điện cho ông nên ông cũng kích động xong từ lâu rồi.

Có điều thằng nhãi này đã nói gì lúc gọi điện báo bình an cơ chứ? Bảo Cố gia có gián điệp, không về vội, giả vờ như thật sự đã xảy ra chuyện nhưng thực chất đang ẩn nấp trong tối để từ từ đối phó với đám người có ý xấu.

Nhưng rồi sao, rõ ràng thằng nhãi này ở lại thành phố C để yêu đương. Nếu không phải tên nhóc họ Úc tiết lộ tin tức thì ông vẫn còn đang bị lừa đấy.

Ông Cố cố nén vui mừng, nặng nề hừ một tiếng, khó chịu: “Giờ anh cánh cứng rồi, không ai quản nổi nữa, nhìn thấy ông già này cũng coi như không thấy, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói nổi.”

Cố Từ đau đầu, vừa giải quyết chuyện của Mạnh Phương Đông, cũng không biết tiểu bá tổng đã hết nghi ngờ hay chưa, nếu hắn tự dưng nhớ lại thì không khỏi hơi giống cố tình.

Nghĩ vây, hắn vội nháy mắt ra hiệu với ông nội, đồng thời tỉnh bơ mà nói: “Xin lỗi, lúc trước cháu rơi xuống biển đã mất trí nhớ, không nhớ rõ lắm, ông thật sự là ông nội cháu ạ?”

Đáng tiếc ông Cố không tiếp nhận được sóng não của hắn, vung gậy đứng lên, trừng mắt: “Anh nói cái gì? Thử nói không biết tôi là ai lần nữa xem? Thằng ôn con này*!”

*Gốc là “小鳖孙!”: dịch nghĩa đen có nghĩa là rùa/ba ba con.

Không phải mấy ngày trước gọi điện vẫn ổn hay sao?

Quản gia vội kéo ông lại khuyên nhủ: “Lão gia xin hãy bớt giận, chắc chắn cậu chủ không cố ý.”

Ai ngờ, Cố Từ lại nhíu mày: “Về sau ngài đừng nên nói như vậy, cháu thì không sao cả, nhưng ngài biến thành cái gì đây?”

Thành cái gì? Ông nội của ôn con… Tất nhiên là một lão bị cắm sừng*.

*Gốc là “老王八”: Thường là tên gọi của rùa hoặc ba ba, có nghĩa bóng là bị cắm sừng.

Ông Cố hiểu ngay ý hắn, tức đến mức cầm cây gậy định đập hắn một trận.

Lâm Không Lộc trợn tròn mắt, thấy Cố Từ không tránh thì vội tiến lên ngăn lại: “Đợi đã, thưa ngài, đây là tiệm ăn uống, ngài đánh người trong tiệm… ảnh hưởng đến việc kinh doanh đó.”

Cố Từ cảm động, nhưng biết ông nội sẽ không thật sự đánh mình, vội kéo y lại về sau: “Không sao đâu, ông ấy là trưởng bối, để ông ấy đánh.”

Đâu ngờ vừa nói xong đã bị một cây gậy không nặng không nhẹ đập vào đầu.

Cố Từ: “…”

Lâm Không Lộc: “…” Đáng.

“Đập nhiều, biết đâu có thể khôi phục trí nhớ.” Ông Cố tức giận.

Người phục vụ và khách hàng bên cạnh đều chú ý đến động tĩnh, một nhân viên vội chạy đến, lo lắng hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”

Quản gia xấu hổ, vội giải thích: “Không sao không sao, lão gia đang dạy bảo cháu trai ấy mà.”

Ông Cố cũng ngượng, xin lỗi: “Ngại quá, ông gặp được cháu trai nên hơi phấn khích.”

Xong lại bảo quản gia: “Tôi đã nói đặt phòng riêng rồi mà.” Nhìn đi, muốn đánh cháu trai bất tiện biết bao?

Nhân viên nghi ngờ, Lâm Không Lộc thở dài, nói với cậu ta: “Không sao đâu, cậu cứ làm việc đi.”

Lúc này Lâm Kiến Quốc đi từ bếp ra để tìm y.

Đối phương vừa thấy y liền sải bước tới, giận dữ: “Bảo anh đi bưng đồ ăn mà mất những hai mươi mấy phút, anh cầm tinh con rùa à?”

Lâm Không Lộc bất đắc dĩ, nghĩ bụng bố lại đến hóng hớt cái gì?

“Không phải, con gặp được người quen.” Y vội vàng giải thích.

Lâm Kiến Quốc lại nói: “Người quen nào? Có người quen nào của anh mà tôi không biết? Để tôi xem xem…”

“Thằng Lâm?” Lời chưa dứt, giọng nói ngạc nhiên của ông Cố đã vang lên từ phía sau.

Lâm Kiến Quốc xoay người, nhìn thấy ông Cố cũng vô cùng kinh ngạc: “Lão Cố?”

“Ôi dào ôi, thì ra đây là Ngư Gia Lạc của thằng Lâm mở à?” Ông Cố kích động ném luôn gậy chống đi, tiến lên vỗ mạnh vào vai Lâm Kiến Quốc, xoay người nói với quản gia: “Thảo nào việc kinh doanh của cửa hàng này lại tốt thế, tôi nhớ tài nấu nướng của thằng Lâm tuyệt đỉnh lắm.”

Lâm Kiến Quốc lập tức tỏ ra khiêm tốn: “Cũng nhờ có sự chỉ dẫn của anh mà năm đó em mới mở Ngư Gia Lạc này được.”

Ông Cố vội xua tay: “Ấy, tay nghề chú tốt, làm ăn phát đạt là chuyện sớm muộn. Mà này, chúng ta cũng đã lâu lắm rồi không gặp đấy.”

“Đúng thế, lần cuối gặp nhau đã mười năm trước rồi, em đến thành phố A đón con, thuận đường thăm anh luôn.”

“Ầy, mấy năm đó nhà anh nhiều việc, quả thật rất bận. Mà chú cũng thật là, sao năm đó cho con đến thành phố A học mà không nói anh một tiếng? Đến lúc anh biết thì thằng nhóc cũng tốt nghiệp rồi.”

“Ầy, do em nghe nói trong nhà anh có chút chuyện, không muốn làm phiền anh mà.”

“Khách sáo phỏng?”

“Đâu đâu…”

Lâm Không Lộc: “?”

Cố Từ: “?”

Hai người nhìn nhau, ngờ ngệch.

Lâm Không Lộc biết Lâm Kiến Quốc từng gặp ông Cố, năm đó sau khi y nhặt được bạn nhỏ Cố Từ bị thương ở ven biển, người đến đón chính là ông Cố.

Nhưng y không biết Lâm Kiến Quốc lại còn xưng huynh gọi đệ với cả ông Cố, hình như sau này vẫn còn giữ liên lạc.

Đang nghĩ ngợi, hai người đã chuyển chủ đề đến y.

“Mà thằng nhóc nhà chú đâu rồi?” Ông Cố hỏi.

Lâm Kiến Quốc túm Lâm Không Lộc qua, bộp phát vào lưng khiến y lảo đảo, cười há há: “Hầy, nó đây này.”

Ông Cố ngạc nhiên: “Hóa ra đây chính là Tiểu Lộc? Đúng thật là… quá trùng hợp, duyên cả rồi, anh đã bảo sao tên nghe quen quen rồi mà.”

Quản gia cũng hết sức kinh ngạc, khen: “Thì ra cậu Lâm chính là bạn nhỏ Tiểu Lộc? Đúng là con trai 18 trổ mã, càng lớn càng đẹp.”

“Không chỉ đẹp trai mà còn thông minh, nghe nói là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã là ông chủ lớn của công ty rồi? Ầy, khác hẳn với cái thằng nhà anh, chỉ biết ăn bám người già.” Ông Cố cố ý nhìn Cố Từ với vẻ ghét bỏ.

Cố Từ: Ăn bám người già?

“Đúng thật.” Quản gia tiếp tục khen ngợi: “Cậu Tiểu Lộc từ nhỏ đã thông minh, năm đó còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể cứu được cậu chủ mà.”

Cố Từ: “…… Đợi đã.” Ai có thể giải thích cho hắn biết đang có chuyện gì xảy ra không?

Nhưng chẳng ai thèm để ý đến hắn, Lâm Kiến Quốc lại khiêm tốn: “Hầy, đừng khen nó, nó ngại lắm. Đi đi đi, khó lắm anh mới đến được chuyến, hôm nay em tự mình xuống bếp, còn phải làm một bàn ngon miệng. Để em xem còn phòng riêng trống không.”

“Thế thì tốt quá.” Ông Cố phấn khích vỗ đùi, nói: “Đi đi đi, lão Triệu à hôm nay chú được hưởng may từ tôi đấy, có lộc ăn. Thằng Lâm nấu ăn cực kỳ ngon.”

Lão Triệu là quản gia tới cùng ông, nghe thế thì cười phớ lớ gật đầu: “Vâng, vâng.”

Sau đó, ba người cười nói vui vẻ, cùng nhau rời đi. Ông Cố thậm chí còn không nhặt gậy chống mà vẫn đi như bay.

Lâm Không Lộc và Cố Từ lại nhìn nhau, hai mặt nghệt ra.

Đi được mấy bước, ông Cố quay đầu lại.

Cố Từ lập tức nghiêm túc, tưởng ông có chuyện muốn nói với mình, nhưng ai ngờ ——

“Tiểu Lộc đến đây nào, sao còn đứng đó thế?” Ông Cố giục.

Lâm Không Lộc: “À vâng, đến đây ạ.”

Nói rồi y nhìn Cố Từ, vội vàng đi theo.

Cố Từ: “…”

Tuy không ai gọi, nhưng hắn cũng chủ động đuổi theo.

Sau khi vào phòng riêng, thừa dịp Lâm Không Lộc đi bưng thức ăn, hắn nhỏ giọng hỏi ông Cố: “Ông nội, chuyện Tiểu Lộc cứu con là thế nào vậy?”

Ông Cố liếc hắn, hừ một tiếng: “Không phải anh mất trí nhờ à?”

Cố Từ: “…” Đó là vì để cua vợ, con giả vờ.

Nhưng nếu nói ra chuyện xấu hổ như vậy, không phải sẽ bị ông lão cười nhạo nhiều năm sao?

Hắn lại nhìn quản gia: “Chú Triệu…”

Ông Cố lập tức ra hiệu với quản gia, quản gia khó xử đáp: “Cậu chủ à, cậu đừng hỏi tôi.”

Cố Từ nghiến răng, đành nhìn lại về phía ông Cố.

Ông Cố thở dài: “Ôi, tuổi lớn, già rồi, trí nhớ không tốt.”

Cố Từ: “…”

Cũng may ông chỉ làm khó một lát, nhanh chóng bảo: “Thôi, nói cho anh cũng được. Chính là lúc con gặp chuyện ở bãi biển gần đây, Tiểu Lộc tình cờ nhìn thấy nên đã cõng con về nhà, lúc đó mấy đứa cũng chỉ mới bảy tám tuổi…”

Cõng? Cố Từ hơi giật mình, đoạn ký ức mơ hồ kia hiện lên trong tiềm thức.

Nhưng ông Cố chỉ nói đến đây đã dừng lại, không đi vào chi tiết.

Dù sao hồi còn nhỏ, Cố Từ bị cha mẹ cố ý vứt bỏ trên bãi biển nên mới suýt nữa xảy ra tai nạn. Nếu kể chi tiết sẽ gợi lại những ký ức tồi tệ.

Hơn nữa, hai năm tiếp đó, Cố Từ bị mẹ đẩy ngã thương, rồi mẹ nổi điên được đưa vào bệnh viện tâm thần. Mấy năm sau, cha lại đột ngột qua đời.

Nhưng năm ấy là khoảng thời gian khó khăn nhất của Cố gia, bản thân ông lão cũng không muốn nhớ đến.

Thực ra Cố Từ còn muốn hỏi thêm, nhưng thấy Lâm Không Lộc và Lâm Kiến Quốc bê đồ ăn vào thì vội ngồi thẳng dậy.

Ông Cố cũng lấy lại tinh thần, lườm Cố Từ: “Anh không biết đi bê thức ăn hả?”

Cố Từ: “…”

Vì bị gián đoạn, cả hai đều quên đề cập đến việc này.

Lâm Kiến Quốc nấu hải sản rất ngon miệng, một bữa ăn khiến ông Cố vô cùng mãn nguyện, Cố Từ lại thường xuyên cau mày.

Nhân lúc Lâm Không Lộc ra ngoài, hắn không nhịn được mà nhắc ông lão: “Ông bị rối loạn chuyển hóa*, ăn ít chút.”

*Gốc là 三高: là tổng hợp 3 rối loạn chuyển hóa gồm tăng huyết áp, tăng mỡ máu, tăng đường huyết.

Ông cố: “Không phải anh mất trí nhớ à?”

Cố Từ: “…” Coi như hắn chưa nói gì.

Bên này, Lâm Không Lộc cũng rất tò mò về Lâm Kiến Quốc và ông Cố, lúc giúp rửa bát sau khi ăn uống xong xuôi, không khỏi hỏi: “Ông bô, sao bố lại xưng huynh gọi đệ với ông Cố vậy?”

“Hầy, không phải do năm đó con cứu cháu đích tôn của ông ấy sao, hơn nữa ông ấy là người sành ăn, bố nấu ăn không tệ, mà còn cùng thích câu cá, đều nuôi trẻ con, thế là cứ tán gẫu với nhau, dần dà trở thành bạn lâu năm.”

Lâm Không Lộc: “…”

“Mấy năm nay hai người vẫn luôn liên lạc với nhau ạ?” Y lại tò mò.

“Cũng không có.” Lâm Kiến Quốc trả lời: “Hai năm đầu thì còn thường xuyên liên hệ, nhưng sau này Cố gia xảy ra không ít chuyện, bố sợ gây phiền cho người ta nên cũng liên hệ ít dần đi.”

“Sao bố không kể với con mấy chuyện này?”

“Nói cho con làm gì? Con chỉ là một thằng nít ranh.” Lâm Kiến Quốc không vòng vèo, đáp thẳng.

Lâm Không Lộc không nói nên lời, y đã là người giàu nhất thành phố C rồi mà vẫn còn nhỏ?

Hơn nữa, ba y xưng anh xưng em với ông Cố, thế chẳng phải y sẽ cách một thế hệ với Cố Từ sao? Có lẽ, Cố Từ nên gọi y một tiếng… Chú?

____________________

Tác giả:

Sếp Tiểu Lộc: Vai vế cao hơn rồi, gọi chú nào ~

Tiểu thế thân: Anh lớn hơn em một tuổi.

Sếp Tiểu Lộc: Gọi chú ~

Tiểu thế thân: Anh ở trên.

Sếp Tiểu Lộc:  Gọi chú ~

Tiểu thế thân: Anh…

Sếp Tiểu Lộc: Gọi chú ~

Tiểu thế thân: Chú nhỏ ơi, có sướng không?

Sếp Tiểu Lộc: ……