Ông Cố nào nhớ hình dáng của vòng tay, mà vòng tay vỏ sò không phải đều giống nhau sao?

Nhưng nhìn sắc mặt của Cố Từ không tốt lắm, ông bèn cẩn thận nhớ lại, thật sự nhớ tới một ít ấn tượng. Ông vội nói: “Ồ, ông nhớ ra rồi, là một chuỗi vỏ sò màu trắng kích thước tương đương nhau, hình quạt, bề mặt vỏ sò hình như có rãnh nông được mài thành hình ngôi sao, được sơn màu đỏ…”

Cố Từ nghe xong, vẻ mặt không những không cải thiện mà còn trở nên xấu đi.

Kính thước tương đồng, còn có hoa văn, chắc chắn đã được tiểu bá tổng lựa chọn cẩn thận, nghiêm túc mài. Nhưng hắn không chỉ quên đi, mà còn đánh mất…

Cố Từ hụt hẫng trong lòng, buổi chiều hắn ra bờ biển nhặt một thùng vỏ sò về, dùng nước rửa sạch từng chiếc một trong sân. Hắn định làm một chiếc vòng tay vỏ sò, tặng Lâm Không Lộc.

Nhưng khi Lâm Không Lộc xuống lầu nhìn thấy, vô thức hỏi: “Nhặt vỏ sò làm gì? Sao không rửa ở biển luôn? Tiền nước miễn phí?”

Ông Cố đang ngồi trong sân uống trà, gật đầu đồng ý: “Đúng đấy, tên nhóc này từ nhỏ đã không biết tiết kiệm rồi.”

Cố Từ: “…” Hai con người không hiểu lãng mạn này.

Buổi chiều Lâm Không Lộc rảnh rỗi, ngồi xổm nhìn hắn mài vỏ sò một lúc. Sau đó y cảm thấy nhàm chán, bèn đứng dậy đi ra bếp phụ giúp bưng bê thức ăn.

Team building chỉ còn một ngày, sáng nay toàn thể nhân viên tham gia team building đều đã trở về.

Có điều Lâm Không Lộc hiếm lắm mới về được một lần nên tự quyết định cho bản thân nghỉ ngơi, ở lại với lão Lâm thêm mấy ngày. Dù gì y là sếp, y định đoạt.

Đương nhiên, tạm thời không rời đi còn một nguyên nhân khác. 0687 vừa báo cho y, Cục Quản Lý Thời Không đã phát triển xong bàn tay vàng, y định hôm nay tìm cơ hội lấy lại mảnh vỡ.

Sau khi y đi, ông Cố cũng không ngồi lâu, đứng dậy rời đi.

Một lúc sau, Úc Minh Tu từ trên đi xuống, thấy Cố Từ đang mài vỏ sò, khẽ cười rồi quay người lên tầng.

Cố Từ như không nhìn thấy, nhưng rất nhanh, Úc Minh Tu lại đi xuống, trên cổ tay đeo một vòng tay vỏ sò.

Anh ta cố ý ngồi xổm đối diện Cố Từ, nhặt một vỏ sò vừa được rửa sạch lên, như vô tình để lộ vòng tay trên tay, hỏi: “Đang làm gì vậy? Giám đốc Cố định chuyển sang kinh doanh tranh sức hả?”

Cố Từ ngừng mài vỏ sò, ánh mắt rơi vào chuỗi vỏ sò trên cổ tay, có chút đen tối.

Vỏ sò rất nhỏ, chỉ bằng một đốt ngón tay cái, số lượng không nhiều, không đủ để quấn quanh cổ tay người lớn nên ở giữa có những viên ngọc màu xanh biếc. Ngọc trong suốt như pha lê, làm những vỏ sỏ nhỏ xen kẽ nhìn có chút… tồi tàn.

Nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng là… bề mặt của nhưng vỏ sò nhỏ ấy đều có rãnh nông được mài thành hình ngôi sao, có dấu vết từng nhuộm đỏ.

Cố Từ nhìn chằm chặp những vỏ sò nhỏ đó, ánh mắt trở nên rét buốt.

Úc Minh Tu như thể vừa nhận ra tầm mắt của hắn, nâng cổ tay lên: “Đang nhìn cái này à?”

Cố Từ không đáp.

“Có phải thấy nó rất quen mắt không?”

Cố Từ vẫn không nói chuyện.

“Nhắc mới nhớ, anh đã tặng tôi vào ngày sinh nhật mười tuổi.”

Cố Từ lên tiếng, lạnh giọng nghiến răng: “Không có khả năng.”

“Ồ.” Úc Minh Tu bày ra bộ dạng không thèm để ý, chịu đựng cơn đau đầu do mảnh vỡ gây ra: “Không tin thì thôi.”

Nói rồi, anh ta cũng chẳng ở lâu, đứng dậy thong thả rời đi.

Cố Từ nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, một lúc sau mới rời mắt, tiếp tục mài vỏ sò.

Vòng tay bị Úc Minh Tu lấy?

Sắc mặt Cố Từ tối sầm, ngoài mặt không phản ứng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để lấy vòng tay về.

*

Sau khi mài xong vỏ xò, hắn mang đi phơi nắng. Vệ sĩ trong nội thành thành phố V bỗng gọi đến, báo người lẻn vào trang viên phát hiện Úc Minh Tu sai người bố trí pháp trận tôn giáo gì đó, đã sắp hoàn thành, đêm qua còn phái mấy chục lính đánh thuê đến canh giữ ngoài trang viên.

Vì ngừa rút dây động rừng, đám vệ sĩ đã rút lui trước.

Cố Từ ngừng động tác bày vỏ sò ra, rồi vô cảm bảo: “Quan sát từ đằng xa, buổi tối tôi sẽ vào nội thành.”

Mấy ngày nay Cố Từ mới bắt đầu giám sát trang viên Úc Minh Tu mới mua, hắn biết đối phương có năng lực đặc biệt, nhờ có mảnh vỡ tiết lộ.

Trực giác cho hắn biết, mục tiêu của Úc Minh Tu là Lâm Không Lộc. Mảnh vỡ cũng nói Úc Minh Tu sẽ tổn thương Lâm Không Lộc, để đề phòng, hắn cần ra tay trước, tự mình phá hủy đi mọi thứ trong trang viên.

Nhưng chuyện này nhất định phải giữ kín với Tiểu Lộc, hắn không thể để đối phương mạo hiểm cùng mình. Mảnh vỡ nói, đời trước Tiểu Lộc đã chết…

Cố Từ sắc mặt khó coi, gần như bóp nát vỏ sò.

Hắn mau chóng phơi khô vỏ sò rồi đi bàn bạc với ông Cố.

Hắn sẽ để lại nhân lực ở vịnh Ngân Sa, nhưng vẫn không yên tâm. Dù sao Úc Minh Tu cũng ở vịnh Ngân gia nên đã nhờ ông Cố bảo vệ Lâm Không Lộc.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Cố Từ mới lặng lẽ về nội thành mà không nói với Lâm Không Lộc.

Không ngờ, Lâm Không Lộc lúc này cũng đang suy nghĩ: Mảnh nhỏ linh hồn Cố Từ bị chia cắt và nhốt lại, phỏng chừng là do Úc Minh Tu kiếp trước làm. Để đề phòng, lần này lấy mảnh vỡ, tốt nhất không nên để Cố Từ xuất hiện trước mặt Úc Minh Tu.

Thế nên khi Cố Từ rời vịnh Ngân Sa, Lâm Không Lộc vừa khéo mời Úc Minh Tu ra bờ biển. Y định lấy mảnh vỡ rồi về dung hợp với Cố Từ ở Ngư Gia Lạc.

Giờ phút này, y ngồi trên ghế bãi biển có ô che nắng, gọi hai ly nước trái câu, đẩy một ly cho Úc Minh Tu, giả vờ nói chuyện phiếm.

“Sếp Úc, tôi có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi anh. Gần đây anh thường xuyên nhắm đến tập đoàn Phi Lộc của chúng tôi, tôi đã đắc tội với họ à?”

“Ồ?” Úc Minh Tu nghịch ly nước trái cây, nói: “Không phải người Cố thị à?”

“Nghe nói là người của anh.” Lâm Không Lộc như không để tâm.

“Cố Từ nói cho cậu đúng không?” Úc Minh Tu cười: “Quả nhiên cậu đã biết thân phận thật của anh ta từ lâu rồi.”

Lâm Không Lộc khẽ nhướng mày.

“Nhưng cậu chẳng để bụng chút nào, bất kể anh ta có lừa gạt cậu thế nào đi chăng nữa, đúng không?” Úc Minh Tu nói tiếp: “Ngay cả vào lúc này, cậu cũng vì Cố Từ mới hẹn gặp tôi.”

Lâm Không Lộc không trả lời, chỉ nói: “Sếp Úc hơi kích động rồi, uống chút nước trái cây hạ hỏa đi.”

Úc Minh Tu chăm chú nhìn y không rời, lát sau bỗng cười khẽ, bảo: “Tiểu Lộc, cậu cảm thấy tôi sẽ bị cùng một phương pháp lừa hai lần sao?”

Lâm Không Lộc lập tức cảnh giác, theo bản năng kéo giãn khoảng cách.

Nhưng tốc độ Úc Minh Tu cực kỳ nhanh, anh ta lấy một bình xịt nhỏ xịt vào người y. Lâm Không Lộc phản ứng rất nhanh, lập tức nín thở, nhưng vẫn vô tình hít phải một ít, tầm nhìn của y dần trở nên mờ đi.

Lâm Không Lộc: Đm!

Sơ ý rồi, không tránh kịp, là thuốc của thế giới chủ.

Úc Minh Tu bình tĩnh cất bình xịt đi, rồi vươn tay đỡ lấy y khi y đang ngã xuống ghế, trầm giọng: “Huống hồ, tôi cũng không là tôi của trước kia nữa.”

Nói xong, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, đầu đau như búa bổ.

Mảnh vỡ: “Tao khuyên mày dừng tay lại.”

“Ha.” Úc Minh Tu cười lạnh, chịu đựng cơn đau: “Mày thấy có khả năng sao?”

Anh ta bế Lâm Không Lộc đã hôn mê lên, dừng một chút, lúc đứng dậy thân hình hơi lắc lư.

Anh ta nói với mảnh vỡ đang tấn công thể ý thức khiến anh ta đau đầu dữ dội: “Hà cớ gì? Làm vậy sẽ chỉ khiến nặng lượng của mày tiêu hao, khiến mày càng thêm suy yếu, đến khi hoàn toàn mất ý thức.”

Mảnh vỡ lạnh giọng, đè nén tức giận: “Buông em ấy xuống.”

Úc Minh Tu không nói nữa, nhịn đau bế Lâm Không Lộc lên xe.

Cũng có người tiến tới hỏi có chuyện gì xảy ra, đều bị anh ta lấy cớ “bị cảm nắng” đuổi đi. Bởi vì hai người đến cùng nhau, vừa rồi Lâm Không Lộc còn gọi nước trái cây cho anh ta nên không ai nghĩ nhiều.

*

Lâm Không Lộc tỉnh lại, nhận ra mình đang ở trong đại sảnh của một biệt thự trang hoàng lộng lẫy.

Đại sảnh như một phiên bản thu nhỏ của một cung điện kiểu Âu, đồ trang trí mang yếu tố tôn giáo. Mà y, giờ phút này đang ngồi trên một chiếc ghế lưng dài trên cao, tuy tay chân không bị trói nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào lưng ghế.

Điều tệ nhất là ——

Y cúi đầu nhìn, thấy quần áo mình bị thay thành một trường bào màu đỏ, còn đội một bộ tóc giả màu trắng dài đến mắt cá chân.

Làm gì đây? Cosplay à?

Lâm Không Lộc cau chặt mày, là ai thay quần áo cho y? Úc Minh Tu?

“Không thay.” 0687 bỗng phát ra tiếng: “Chỉ khoác cho cậu trường bào màu đỏ thôi.”

Lâm Không Lộc: “Ồ, vậy là tốt rồi.”

0687 không dám nói, cách bố trí trong đại sảnh vô cùng giống với hang ổ của tổ chức tà giáo kia, nói một cách chính xác, giống một phiên bản thu nhỏ của Thần Điện. Mà vị trí Lâm Không Lộc đang ngồi, tương đương với Thần Tòa*.

*Chỗ ngồi, vị trí của thần.

Nghe nói người Thần Điện làm nhiều điều ác, thường tổ chức hiến tế người sống, dùng máu tươi phụng dưỡng Thần Linh. Cái gọi là Thần, chính là hồng y đầu bạc. Sau này, hoàng đế bệ hạ dẫn quân chinh phạt Thần Điện, nghe bảo… Thần đã bị giết ngay trên Thần Tòa.

0687 có dự cảm không lành, đang cân nhắc câu từ để nhắc nhở Lâm Không Lộc. Nhưng đúng lúc ấy, dưới bậc thang vang lên một âm thanh quen thuộc ——

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”

Lâm Không Lộc nhìn nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy Úc Minh Tu đang bước từng bước đến trước ghế ngồi.

“Anh định làm gì?” Lâm Không Lộc cảnh giác.

Úc Minh Tu không đáp, đến gần, chỉ cầm một sợi tóc trắng trên quần áo y, đưa lên chóp mũi, khẽ ngửi.

Lâm Không Lộc: “…” Tóc giả thơm lắm à?

Úc Minh Tu mau thả tóc xuống, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn y, thấp giọng nói: “Cực kỳ giống.”

Lâm Không Lộc: “?”

“Em vẫn sống động xinh đẹp như vậy.”

Lâm Không Lộc: “??”

Y liếc nhìn đồ trang trí hơi hướng tôn giáo trong phòng, nhớ đến Thần Điện 0687 từng nói, hơn nữa Úc Minh Tu có thuốc từ thế giới chủ, suy đoán: “Anh là… người của Thần Điện?”

Lúc này chỉ có y và Úc Minh Tu, sắc mặt Úc Minh Tu vẫn bình thường, có lẽ mảnh vỡ đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên đã hôn mê, nói cũng không sợ lộ điều gì.

Úc Minh Tu mỉm cười: “Quả nhiên em rất thông minh.”

0687 cũng khen: “Ký chủ giỏi thật đó, tôi còn chưa nói mà cậu đã đoán được rồi.”

Lâm Không Lộc: “…” Kẻ ngu cũng có thể đoán được.

Nhưng để trì hoãn, phục hồi sức lực, y vẫn chậm rãi nói: “Anh đã biết thân phận của tôi? Úc Minh Tu kiếp trước cũng là anh?”

“Không.” Úc Minh Tu lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu, nói: “Kiếp trước vẫn là tôi, nhưng mới đầu tôi không biết thân phận của em.”

Lâm Không Lộc nhíu mày, một bug lớn thế này mà kiếp trước y không phát hiện ra, chẳng lẽ Úc Minh Tu cũng là người xuyên nhanh kỳ cựu, kỹ thuật diễn cao siêu?

Nhưng kiếp này, sao y có thể nhận ra đối phương không thích hợp?

“Thực ra cũng không có gì.” Úc Minh Tu bỗng thở dài: “Lúc đầu, tôi xuyên đến thế giới này chỉ để cướp năng lượng của Cố Từ.”

“Tôi biết Cục Quản Lý Thời Không cũng có người xuyên đến thế giới nhỏ, hơn nữa hầu hết những người xuyên lâu rồi đều nhạy bén, có thể phát hiện người cùng nghề. Nếu không muốn bị mấy người phát hiện, thì phải tự lừa gạt bản thân trước.”

“Thế nên trước khi đến thế giới này, tôi đã tạm thời khóa ký ức ở thế giới chủ, chỉ khắc sâu mục tiêu nhiệm vụ vào ý thức. Cứ như vậy, từ khi sinh ra đã sinh sống ở đây, chỉ cần không khôi phục ký ức, ngay cả tôi cũng tin rằng mình là người của thế giới này.”

Lâm Không Lộc: “…” Đúng là sói, chẳng trách kiếp trước y không phát hiện anh ta không phải dân bản xứ.

0687: “Quả nhiên, thợ săn cao cấp thường xuất hiện với tư cách là con mồi.”

“Kiếp trước, tôi cướp năng lượng của Cố Từ theo đúng kế hoạch, nhưng giữa chừng đã xảy ra chuyện.” Úc Minh Tu tiếp tục nhớ lại: “Lẽ ra khi đó tôi nên phát hiện em chính là y, chỉ có y mới thiên vị người kia.”

Lâm Không Lộc không hiểu, nhưng trong mắt tràn đầy sự cổ vũ. Nói nhiều vào, càng lâu càng tốt, vai ác chết vì nói nhiều.

“Có phải em vừa nghĩ vai ác chết vì nói nhiều không?” Úc Minh Tu như đọc được suy nghĩ của y, mỉm cười đoán.

Lâm Không Lộc xấu hổ một giây, lắc đầu: “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Nhưng không nói chuyện, cũng không có việc gì khác để làm.” Úc Minh Tu tiếp tục tự nói, anh ta vẫn chưa bố trí pháp trận xong, tạm thời không thể dẫn Thần Linh của mình đi, chỉ có thể chờ đợi.

0687: “…” Đúng là một vai ác ngây thơ, nếu giao cho nam chính, sẽ có rất nhiều việc có thể làm.

Lâm Không Lộc thì hy vọng anh ta vẫn cứ như vậy, tiếp tục trì hoãn: “Anh biết thân phận của tôi từ lúc nào?”

Y đang nói đến thân phận mau xuyên viên của mình, nhưng hiển nhiên Úc Minh Tu không hiểu theo nghĩa đó.

“Lần đầu em thử lấy mảnh nhỏ của Cố Từ.” Úc Minh Tu mỉm cười.

Lâm Không Lộc: “…”

“Có thể em không nhớ rõ, một phần năng lượng của anh ta là do em cho.” Úc Minh Tu thở dài, có chút không cam lòng.

Trong cuộc chiến tranh giữa Đế Quốc và Thần Điện ở thế giới chủ. Thần Điện bị đánh bại thảm hại nhưng không cam tâm, lên kế hoạch dụ địch thâm nhập, muốn giế t chết tên bạo quân của Đế Quốc ngay dưới Thần Tòa.

Nhưng không ai ngờ được, khi bạo quân tiến về phía Thần Tòa, vị Thần vẫn luôn được “phụng dưỡng” như vật chứa, chỉ được phép xuất hiện trên Thần Tòa trong thời gian ngắn lại chặn một đòn chí mạng cho bạo quân, cũng đưa năng lượng của mình cho đối phương, duy trì linh hồn bất diệt.

Đáng tiếc bạo quân trọng thương, linh hồn cuối cùng cũng tán loạn, mang theo năng lượng của thần cuốn vào thế giới nhỏ. Tàn dư của Thần Điện phát hiện, đương nhiên sẽ không từ bỏ những năng lượng đó, mau chóng phái người lẻn vào thế giới nhỏ.

Kiếp trước anh ta cố gắng đoạt lấy năng lượng của Cố Từ, không ngờ sẽ thất bại, ý thức cũng gần như tiêu tán. Đương nhiên, Cố Từ cũng không khá hơn bao nhiêu, linh hồn bị anh ta chia cắt, nhốt mảnh nhỏ trong thức hải (biển ý thức) của anh ta.

Điều này khá bất lợi cho anh ta, vì Cố Từ trùng sinh có được ký ức, anh ta thì không.

Nhưng… thế sự phát triển kỳ diệu đến vậy. Lúc Lâm Không Lộc dùng năng lượng để lấy mảnh vỡ, anh ta nhận ra có một phần năng lượng thuộc về Thần.

Cơ hội anh ta tự tạo ra cho mình để khôi phục ký ức chính là phát hiện dấu vết của Thần. Ngay khi năng lượng hùng vĩ bàng bạc tiến vào thức hải, tiềm thức đã nói cho anh ta biết, đây là Thần.

Tất nhiên, Úc Minh Tu không nhớ hết mọi thứ ngay lập tức, mà dần dần khôi phục, mãi đến gần đây mới nhớ lại hoàn toàn.

Anh ta hơi hối hận, nếu có thể phát hiện thân phận của Lâm Không Lộc sớm hơn một chút, thậm chí chỉ cần khôi phục ký ức đời trước, không, anh ta không nên khóa lại ký ức, nếu không Cố Từ còn liên quan gì chứ?

Lâm Không Lộc không biết anh ta đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tay mình hình như có thể cử động. Y lặng lẽ di chuyển dưới ống tay áo rộng, muốn đến gần Úc Minh Tu.

Nhưng sắc mặt y vẫn bình thản, tiếp tục kéo dài thời gian: “Anh bắt cóc tôi để làm gì? Nhìn qua thì anh có vẻ không muốn giết tôi, không thì nói yêu cầu của anh đi?”

Úc Minh Tu lắc đầu, ánh mắt phức tạp, thở dài: “Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn mang em rời đi, để em…”

Lời còn chưa dứt, Lâm Không Lộc đột nhiên nghiêng người duỗi tay, ấn thứ gì đó như màng điện lên trán của anh ta.

Đây là một loại cảm biến thu nhỏ, là bàn tay vàng tổ khai phá vừa gửi đến cho hệ thống không lâu trước đây, được phát triển chuyên để lấy mảnh vỡ. Vốn dĩ định dùng lúc Úc Minh Tu ngủ, nhưng hiện giờ rõ ràng không còn cơ hội, Lâm Không Lộc cũng chỉ có thể liều mạng.

“Em ——” Úc Minh Tu không ngờ sức lực của y hồi nhanh như vậy, lập tức nắm lấy cổ tay y kéo ra.

Nhưng Lâm Không Lộc giữ chặt không bỏ, trong lúc hỗn loạn vô tình bị Úc Minh Tu đẩy ngã xuống ghế. Điều tệ hại là sức lực của y chưa khôi phục hẳn, anh tránh tôi giữ giằng co lẫn nhau, th ở dốc không thôi.

Hơn nữa y cũng không phán đoán được mảnh nhỏ đã được lấy về hay chưa, chỉ có thể không ngừng hỏi hệ thống: “Được chưa?”

0687: “Kiên trì thêm vài giây, sắp rồi.”

Đúng lúc này, cánh cửa bỗng “rầm rầm” vỡ nát.

Cố Từ là người đầu tiên bước vào, bóng dáng hắn ngược sáng, không nhìn rõ biểu tình.

Vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy Lâm Không Lộc bị đ è xuống ghế, hai tay siết chặt, giọng điệu rét lạnh: “Buông em ấy ra.”