Edit: Qing Yun

Trương Hiểu có chút ấn tượng với đôi hài của Lộ Minh Nguyệt, cô ta nhớ rõ năm trước, bởi vì đôi hài ấy thật sự rất xinh đẹp cho nên có người động vào đôi hài của cô ấy, nhưng lúc đó Lộ Minh Nguyệt phản ứng rất lớn, Trương Hiểu chưa từng thấy cô ấy có biểu cảm khó coi như vậy, cho nên mới không khỏi chú ý đôi hài được cô ấy ôm vào ngực kia hơn bình thường.

Nếu nói đặc biệt thì quả thật đôi hài đó cũng không có gì đặc biệt, tuy rằng cực kỳ đẹp nhưng nhìn có hơi cũ nát, cũng không biết vì sao Lộ Minh Nguyệt lại coi nó như bảo bối như vậy, lúc ấy Trương Hiểu cũng thầm oán trong lòng một hồi lâu.

Đôi hài này có gì đặc biệt à?

Trong phòng luyện múa, Lộ Minh Nguyệt vẫn đang nói chuyện với đôi hài kia, vì cách khá xa cho nên Trương Hiểu không nghe được cô ấy đang nói cái gì, chẳng qua nhìn Lộ Minh Nguyệt rất vui vẻ.

Dáng vẻ của cô ấy khiến Trương Hiểu cảm thấy hơi ghê tởm, âm thầm đoán liệu có phải Lộ Minh Nguyệt có bệnh hay không, hay là đầu óc có vấn đề. Nhưng nhìn cũng biết đôi hài này có ý nghĩ rất quan trọng với Lộ Minh Nguyệt.

Nghĩ như vậy, Trương Hiểu nhìn Lộ Minh Nguyệt, khẽ hừ một tiếng sau đó rời đi.

Cô ta nghĩ, mình nhất định phải tìm cơ hội nhìn xem rốt cuộc đôi giày này có gì đặc biệt mà Lộ Minh Nguyệt lại quý trọng như vậy.

Trương Hiểu có thể chú ý tới Lộ Minh Nguyệt quý trọng đôi hài quá mức, những người khác trong phòng vũ đạo đương nhiên cũng nhìn ra, bọn họ thấy ngày nào Lộ Minh Nguyệt cũng đi đôi hài này, có người không kìm được, hỏi: “Tớ thấy đôi hài của Minh Nguyệt khá cũ, sao cậu không đổi đôi khác đi? Chẳng lẽ là đôi hài này có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu à?”

Lộ Minh Nguyệt lập tức căng thẳng ra mặt, chẳng qua cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, tay vỗ đôi hài trên chân: “Đôi hài này là mẹ tới để lại cho tớ, cho nên đối với tớ, nó quả thật rất quan trọng.”

Lộ Minh Nguyệt mồ côi mẹ, mẹ của cô ấy cũng từng là diễn viên múa, hơn nữa còn rất nổi tiếng, chỉ là mệnh không tốt, qua đời từ sớm.

Nghe vậy, ánh mắt những người khác nhìn cô ấy trở nên thương hại, cũng hiểu tâm trạng của cô ấy hơn, gật đầu nói: “Chẳng trách cậu để ý đôi hài này như vậy, thì ra là của mẹ cậu để lại cho cậu.”

Lộ Minh Nguyệt quả thực rất để ý đôi hài kia, Trương Hiểu cảm thấy sự để ý ấy đã đạt đến mức bệnh trạng, cho dù là đi tắm rửa sau khi luyện múa xong, cô ấy cũng phải đặt đôi hài kia ở nơi mình có thể nhìn thấy, quả thực y như có bệnh. Dưới tình huống này, Trương Hiểu muốn lấy được đôi hài của Lộ Minh Nguyệt quả thật là không có khả năng.

Chẳng qua, cơ hội vẫn xuất hiện.

Buổi chiều sau khi bọn họ tập múa xong, Lộ Minh Nguyệt vừa mới thay quần áo đi ra thì có người đến nói giáo viên gọi cô ấy, cô ấy bèn đi luôn, còn đôi hài thì vẫn để ở trong ngăn tủ.

Trương Hiểu nhìn quanh bốn phía, trong lòng khẩn trương không thôi, chờ những người khác đi hết rồi, cô ta mới chậm rãi đi đến trước tủ đồ của Lộ Minh Nguyệt.

Đôi hài trắng nhìn cực kỳ hút mắt, Trương Hiểu nhìn nó chằm chằm không rời mắt, trong đó là khát vọng khó dấu. Dưới đáy lòng cô ta như có tiếng kêu gọi, làm cô ta đi đôi hài đó vào, chỉ cần đi đôi hài này vào, cô ta có thể trở thành vũ công múa ba-lê giỏi nhất thế giới, dù là Lộ Minh Nguyệt cũng không thể so được.

Như là ma xui quỷ khiến, Trương Hiểu chậm rãi vươn tay về phía đôi hài.

“Cô làm cái gì đấy?”

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, Trương Hiểu giật thót, cô ta kích động quay đầu, thấy Lộ Minh Nguyệt đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt kia lạnh lẽo khó nói thành lời.

Trương Hiểu không khỏi bối rối, chẳng qua cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cứng cổ nói: “Tôi làm gì? Tôi không làm gì cả, nhưng mà cô đó, tự dưng nói chuyện làm tôi giật cả mình.”

Lộ Minh Nguyệt đi tới, nhìn thoáng qua ngăn tủ của chính mình, hỏi: “Cô đứng ở trước tủ đồ của tôi làm gì?”

Trương Hiểu đi sang một bên, ra vẻ tự nhiên nói: “Không phải tôi thấy cô chưa đóng cửa nên muốn đến đóng cửa thay cô à? Còn cô đó, đột nhiên nói chuyện sau lưng tôi, làm tôi sợ muốn chết.”

“Vậy sao?” Lộ Minh Nguyệt cầm hài trong tay, biểu cảm dịu đi vài phần.

Ban đêm.

Lộ Minh Nguyệt đi chân trần luyện múa trong lòng tập, sau khi xoay tròn một cái, cô ấy ngã rạp xuống đất, cảm giác đau đớn ở mắt cá chân làm cô ấy nhíu mày.

Phía bên kia, đôi hài trắng lẳng lặng nằm đó, mang theo hấp dẫn vô hạn — chỉ cần đi đôi hài này vào, cô có thể lại nhảy múa xinh đẹp, hưởng thụ hoa tươi và tiếng vỗ tay.

Trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa, Lộ Minh Nguyệt như đang phản kháng thứ gì đó, chẳng qua chỉ giây lát, đôi mắt cô ấy trở nên ngây dại.

Bước đến đi đôi hài vào chân, cô ấy đi đến giữa phòng tập, kiễng mũi chân nhảy lên. Tiếng hát ngâm nga thoát ra từ miệng cô ấy, cơ thể cô ấy nhảy múa theo tiếng ca, xoay tròn vặn người, tao nhã như thiên nga trắng.

Lại một cái xoay tròn hoàn mỹ, người cô ấy chợt như mất hết sức lực, ầm ầm ngã xuống đất, đồng tử dần tan rã, như là đóa hoa nở rộ, sau đó dần lụi tàn héo rũ.

Ngày thứ hai, người giúp việc nhà họ Lộ mở cửa phòng múa ra, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy cơ thể đã lạnh của Lộ Minh Nguyệt, người này không nhịn được hét toáng lên.

Cảnh sát nhanh chóng đi tới, vội vàng phong tỏa hiện trường.

“Người chết là Lộ Minh Nguyệt, thời gian tử vong khoảng từ một đến hai giờ đêm, nguyên nhân tử vong… Khí quan suy kiệt!”

Chẳng mấy chốc đã có báo cáo khám nghiệm tử thi, cảnh sát giao báo cáo cho chấp trên, cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Theo kiểm tra, Lộ Minh Nguyệt chết vì khí quan suy kiệt, hơn nữa tất cả các cơ quan nội tạng trong người cô ấy đều bị suy kiệt… Nhưng theo lời ba cô ấy nói, khi còn sống cô ấy không có triệu chứng của khí quan suy kiệt, cơ thể rất khỏe mạnh.”

Nhưng bây giờ trong báo cáo khám nghiệm tử thi lại nói cô ấy tử vong do khí quan suy kiệt, lại còn là tất cả khí quan cùng bị suy kiệt.

“Thú vị chính là ba Lộ Minh Nguyệt tiết lộ, mẹ của Lộ Minh Nguyệt cũng mất do suy kiệt khí quan. Giống như Lộ Minh Nguyệt, bà Lộ cũng là vũ công, hơn nữa tiếng tăm còn không nhỏ, bà ấy chết trên sân khấu, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì khí quan đã không còn hoạt động, lúc sau kiểm tra mới phát hiện các khí quan trong cơ thể bà ấy đã suy kiệt toàn bộ rồi.”

Hai mẹ con này có nguyên nhân tử vong giống nhau, có thể nói vụ án này trong ngoài đều kỳ lạ.

“Đúng rồi, ông Lộ còn cung cấp một tin tức, nói khi còn sống con gái ông ấy cực kỳ yêu quý đôi hài múa của mình, nhưng sau khi cô ấy mất thì không nhìn thấy nó nữa.”

“Hài múa?”

“Đúng vậy, nghe nói Lộ Minh Nguyệt cực kỳ yêu thích, lần nào múa cũng phải đi đôi hài này. Nếu không đi đôi hài này là không thể múa tốt được.”

“… Một đôi hài múa?”

*

Tin tức Lộ Minh Nguyệt qua đời hiển nhiên không thể giấu được, chẳng mấy chốc bạn học của cô ấy đã biết tin, tất cả mọi người đều bóp cổ tay thở dài, cảm thán một hạt mầm vũ công tốt như vậy mà lại mất sớm. Cô ấy giống như pháo hoa, chỉ kịp nở rộ một cái là tàn lụi ngay.

Trương Hiểu cũng nghe người khác thảo luận mới biết tin này, cô ta bĩu môi, trong lòng lại không có ý tưởng gì, bản thân cô ta không thích Lộ Minh Nguyệt, cho nên cũng không có cảm xúc gì với cái chết của cô ấy.

“… Tôi xuống dưới mua bình nước.”

Nói với bạn cùng phòng ký túc một tiếng sau đó xoay người xuống lâu, Trương Hiểu mua được nước đi ra ngoài ngoài, lúc chạy qua bồn hoa, cô ta chợt nhìn thấy thứ gì đó quen quen, bèn dừng bước lại nhìn.

Trên bồn hoa là một đôi hài múa ba-lê màu trắng, dường như màu sắc càng trắng hơn lúc trước một ít. Ở trong mắt Trương Hiểu, đôi hài này cực kỳ hấp dẫn.

— Chỉ cần đi vào chân, cô sẽ trở thành Lộ Minh Nguyệt!

Tim loạn như ma, Trương Hiểu đi qua đó, cầm đôi hài kia lên.

*

Bạn học của Trương Hiểu phát hiện gần đây trạng thái của Trương Hiểu càng ngày càng tốt, có thể nói khả năng múa của cô ta tiến bộ nhanh chóng mặt, kỹ thuật nhảy cực kỳ tao nhã mê người, cô ta đứng nhảy ở trên sân khấu, ánh mắt của mọi người lập tức dính chặt lên người cô ta, tất cả đều bị kỹ thuật nhảy của cô ta hấp dẫn.

“Trương Hiểu ăn thuốc tiên gì mà sao đột nhiên là múa giỏi vậy?”

“Thật giỏi, cậu xem cô ấy xoay tròn kia, oa, quả thật đẹp ngây người!”

“Sao tớ lại cảm thấy cách múa của Trương Hiểu cho tớ cảm giác rất quen thuộc nhỉ… Mọi người không thấy cách múa của cô ấy rất giống Lộ Minh Nguyệt à?”

Tuy rằng là cùng điệu múa, nhưng mỗi người lại nhảy ra một cảm giác khác nhau, mà cách nhảy của Trương Hiểu hiện giờ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ giống Lộ Minh Nguyệt.

“Hai người bọn họ cùng trường học, cùng một giáo viên, có lẽ phong cách múa cũng không khác bao nhiêu…”

“Cậu nói cũng đúng.”

Buổi tiệc tối đón sinh viên mới của trường học có một tiết mục là múa ba-lê, Lộ Minh Nguyệt là center của tiết mục này. Bây giờ Lộ Minh Nguyệt đã không còn, tiết mục này lại vô cùng quan trọng, nhưng không có người thay thế, dù rất tiếc thì các giáo viên cũng không thể không xóa bỏ tiết mục này.

“Cô ơi, chỉ vì Lộ Minh Nguyệt mà hủy bỏ tiết mục này thì thật không công bằng đối với bạn học khác.”

“Này… Cô cũng biết là không công bằng, nhưng Lộ Minh Nguyệt là center của bài múa, không ai thay thế được bạn ấy, không có bạn ấy múa thì bài múa cũng mất hấp dẫn, bỏ đi còn hơn.”

Năng lực của Lộ Minh Nguyệt cao hơn những người khác không ít, bài múa lần này có rất nhiều động tác yêu cầu kỹ thuật cao, những người khác căn bản không làm được, mặc dù các giáo viên tiếc nuối thì cũng không còn cách nào khác.

“Cô giáo, nếu có thể thì em muốn thử một lần… Em nghĩ, em có thể thay thế vị trí của Lộ Minh Nguyệt.”

Những người khác nhìn về phía Trương Hiểu vừa đứng lên, trong mắt có hơi kinh ngạc.

Giáo viên cũng chú ý tới sự thay đổi của Trương Hiểu, cô ta giống như hiệp khách trong tiểu tuyết kiếm hiệp, đột nhiên như được đả thông hai mạch nhâm đốc, tiến bộ vượt bậc. Chẳng qua so với Lộ Minh Nguyệt thì mọi người cảm thấy Lộ Minh Nguyệt càng xuất sắc hơn.

Nhưng nếu cô ta đã nói, giáo viên cũng sẽ để cô ta thử một lần.

Trương Hiểu mỉm cười, chậm rãi đi lên khán đài, cô ta giãn người, nở nụ cười cực kỳ tự tin, cả người như phát ra hào quang.

Đôi hài trắng trên chân cô ta có vẻ cực kỳ không hợp mắt.