Editor: Qing Yun

Nước hồ sáng trong phản chiếu lại núi tuyết trắng và không trung xanh thẳm khiến người ta càng cảm thấy nó trong suốt đến không thể tưởng tượng. Nhưng bây giờ dưới mặt hồ sạch sẽ này lại có những đôi mắt đỏ rực, bọn họ nhìn chằm chằm Việt Khê đang ở trên mặt hồ.

Bây giờ Việt Khê mới phát hiện rong rêu đong đưa dưới đáy hồ không phải là rong mà là tóc, những sợi tóc này bao trùm gần hết đáy hồ, nhìn thoáng qua còn tưởng đang thấy tảo biển màu đen.

Việt Khê bình tĩnh nhìn từng đôi mắt và từng khuôn mặt hiện ra dưới đáy hồ, nhìn thoáng qua có đến hơn trăm người, hơn nữa tất cả đều là phụ nữ. Ánh mắt bọn họ ai oán ưu sầu như đang kể câu chuyện nào đó.

“Đáy hồ thật sự có gì đó này.”

“Đm, ghê thế, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy…”

“Hình như đều là phụ nữ, đây là núi Côn Luân mà, mấy cô này ở đâu ra vậy?”

Những người khác ở bên hồ cũng nhìn thấy cảnh dưới đáy, bọn họ thì thầm to nhỏ. Tuy những đôi mắt này đều ở dưới hồ nhưng con ngươi đen trắng, thậm chí là tơ máu đỏ cũng hiện rõ như không có gì ngăn cách, thật sự sởn tóc gáy.

Việt Khê lui ra khỏi mặt hồ, mặt nước xuất hiện gợn sóng, cô gái xuất hiện trong hồ cũng dần biến mất, tất cả nhìn cực kỳ bình thường, nhưng bây giờ tâm trạng của mọi người không được nhẹ nhàng như vậy mà trở nên trầm trọng căng thẳng.

Một tinh linh tuyết đứng trên vai Việt Khê, cô duỗi tay sờ cái đầu lạnh băng của nó, hỏi nhỏ: “Cái gì dưới hồ vậy, những cô gái này đều là oan hồn bị giam trong hồ, tránh không được thoát không ra. Dần dần sinh oán khí và lệ khí, nhưng đây là Côn Luân, dù các cô ấy có oán hận cỡ nào cũng không thể thoát được.”

Bây giờ nghĩ đến mới thấy cái hồ này chính là một nơi vứt xác, trong hồ có ít nhất hơn một trăm thi thể.

Hàn Húc nói: “Cái hồ này đúng là có hơi đặc biệt, nó có thể ngăn cách hơi thở, cho nên chúng ta mới không cảm nhận được hơi thở. Nhưng chỉ cần chạm vào hồ nước là thứ dưới đáy hồ có thể cảm nhận được, vật âm rất mẫn cảm với dương khí.

Đám người Lý Huy cũng nhìn thấy những người phụ nữ ở trong hồ, vẻ mặt bọn họ trở nên nặng nề hơn.

Núi Côn Luân trong mắt bọn họ khác với núi Côn Luân trong mắt người thường, nơi đây là thánh địa tràn ngập linh khí, nhưng không có nhiều sinh vật có thể sống ở đây. Nhưng bên giờ tại một cái hồ trên núi Côn Luân lại có nhiều oan hồn như vậy, thật sự làm người kinh ngạc.

Bây giờ nếu không giải quyết thứ dưới hồ, bọn họ cũng không dám trồng Xanh Thiên Thụ xuống đây, nếu như bị những oan hồn này làm ảnh hưởng thì biết làm sao?

“Xuống đáy hồ xem thử đi…”

Trải qua một hồi bàn bạc, mọi người quyết định xuống hồ xem chuyện này rốt cuộc là sao.

Hàn Húc cầm một hạt châu màu trắng đưa cho Việt Khê: “Đây là Tị Thủy Châu, cầm hạt châu này có thể thở dưới nước được.”

Đứng trên mép hồ chỉ thấy hồ nước sạch sẽ trong suốt như một viên minh châu, nhưng xuống đáy mới biết hoàn toàn không phải như vậy. Lặn xuống nước, ánh sáng trên đầu như bị ngăn cách, trước mắt biến trở nên âm u, đặc biệt càng đi xuống sâu, cảm giác âm u này càng rõ ràng hơn.

Đập vào mắt là từng mảng tóc đen dài trải rộng khắp đáy hồ. Những tóc này như có thể cảm nhận được có người đến gần, chúng lập tức xao động lên, duỗi đến kéo bọn họ xuống đáy.

“Á!”

Nơi bị tóc quấn quanh truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, máu chảy ra sau đó loang lổ trong nước như là thuốc màu hòa vào nước.

Người bị tóc quấn vào chân lập tức lấy đao cắt tóc, nhưng những sợi tóc này không như bình thường, đao chém vào lại có cảm giác như chém lên thứ gì đó rất cứng rắn. Trái lại chỉ cần bọn họ giãy dụa là những sợi tóc này lại quấn chặt hơn vì chúng thấy mình bị khiêu khích, mỗi một sợi tóc đều như dây thép, chúng cứa đứt da thịt, máu tươi lập tức chảy ra.

Tuy nói thứ này là tóc nhưng tóm lại vẫn khác tóc bình thường, đặc biệt là khi ở dưới nước, rất nhiều thuật pháp không thể dùng được, bọn họ cũng bị hạn chế hành động.

Nhưng những người xuống hồ đều là nhân tài kiệt xuất của giới thiên sư, mọi người đương nhiên có thủ đoạn đặc biệt, lập tức thi triển các loại thuật pháp, đáng tiếc hiệu quả rất nhỏ.

Có tóc dài đen nhanh duỗi về phía Việt Khê, cô cúi đầu nhìn sau đó kéo phía sau một cái, những sợi tóc đang cuốn lấy cô lập tức tản đi.

Hàn Húc nhìn thấy cảnh này thì hơi nhướng mày, cậu suy tư nói: “Những tà vật này càng ngày càng sợ sư phụ hơn.”

Những đầu tóc kia cố ý tránh hai người họ, rõ ràng là đã ăn đòn cho nên đều sợ Việt Khê.

“Sao tóc này lại kỳ quái như vậy?” Bạch Tề Tinh căng thẳng, tóc này nước lửa đều vô dụng, dùng đủ mọi cách cũng không lấy ra khỏi người được.

Mái tóc đang quấn trên tay đột nhiên siết chặt hơn, Bạch Tề Tinh lập tức bị kéo xuống đáy hồ, anh ấy vội la lớn: “Việt Khê, cứu mạng!”

Một ngọn lửa bốc cháy, tóc vừa dính phải lập tức bị thiêu đốt như đụng trúng mỏ dầu, tóc lập lập tức bị đốt cháy, sau đó lửa tiếp tục lan lên phần tóc còn lại.

Bạch Tề Tinh không bị kéo xuống nữa, anh ấy sợ hãi vỗ ngực, nói: “Rốt cuộc đây là cái gì vậy, hiếm lạ kỳ quái, từ đâu ra mà có nhiều tóc thế.”

Có lửa cháy, đáy hồ tối đen lập sáng hơn vài phần, Việt Khê nhìn xuống, nói: “Cứ tưởng đây là chỗ vứt xác, không ngờ lại là chỗ phong ấn!”

Đập vào mắt bọn họ chính là một cái đầu tóc đen khổng lồ, nó gần như chiếm hết diện tích đáy hồ, cho nên bọn họ mới nghĩ cái hồ này sâu không thấy đáy. Những sợi tóc này như có sinh mệnh, chúng mấp máy dưới nước, đồng thời quấn quanh rất nhiều thi thể.

Tất cả đều là thi thể nữ, bọn họ ở dưới đáy hồ bao lâu nhưng không hư thối cũng không phân hủy mà vẫn giữ nguyên vẹn như khi còn sống. Tóc của bọn họ quấn lấy nhau, không phân rõ tóc của từng người.

Không biết những thi thể này đã nằm ở đây bao lâu, núi Côn Luân hẻo lánh ít dấu chân người, không có nhân khí, cũng không có ai chú ý đến trong cái hồ ở giữa sườn núi này có cái gì. Bây giờ cảm nhận được nhân khí, những thi thể vẫn luôn say giấc này chậm rãi mở mắt, hai mắt bọn họ đỏ đậm, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì, họ cứ nhìn chằm chằm mấy người Việt Khê như vậy.

“Má ơi, sao dưới hồ này lại có thứ ghê thế…” Có người không nhịn được nói, rõ ràng cảnh tượng này khiến anh ta chấn động không nhẹ.

“Vụt!”

Tóc dưới đáy hồ như cảm nhận được hơi thở của người sống, chúng đột nhiên lao đến đây. Vô số đầu tóc hợp lại với nhau tấn công bọn họ, tầm mắt bọn họ bị màu đen bao trùm, nước hồ xuất hiện vô số gợn sóng, khiến những người ở trong nước bị đánh lung lay không ổn định được.

Việt Khê hơi nhíu mày, cô nhẹ nhàng xoa trâm ngọc phỉ thúy trên tay, một tia lệ khí trong hạt ngọc bắ n ra, tia lệ khí này như một lưỡi kiếm, tóc đen đụng phải nó lập tức bị đánh tan như bột phấn, thứ nằm yên dưới hồ dần lộ ra ngoài.

Đó là một cái đầu, còn là cái đầu của một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cô ấy nhắm mắt, mặt mày như họa, nhìn chỉ như đang ngủ. Phía sau đầu cô ấy là tóc đen dài, vô số sợi tóc đen kéo dài vô tận.

Oán niệm…

Oán niệm khổng lồ nhưng lượng tóc đen nhánh này, nó chiếm cứ hết đáy đồ, có tiếng nữ khóc thút thít bên tai, bi thương vô bờ, khiến người nghe cũng cảm thấy lòng đau xót.

Có người ánh mắt trở nên mờ mịt, cũng trở nên bi thương, rõ ràng là đã bị oán niệm ở đây ảnh hưởng.

Việt Khê vươn tay, một ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt trong lòng bàn tay, sau đó bị cô ném xuống đáy hồ. Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn ra ngoài, lập tức thiêu đốt những sợi tóc ở đây.

Cô khép hờ đôi mắt, miệng niệm kinh siêu độ vong linh, tóc dài đang xao động kịch liệt lập tức dần bị tĩnh xuống, những thi thể bị tóc cuốn lấy chậm rãi sáng lên, linh hồn bị giam cầm trong cơ thể thoát ra ngoài.

Quanh linh hồn này có vầng sáng nhàn nhạt, họ cúi đầu với Việt Khê, sau đó biến mất ở trong hồ, đi về vĩnh sinh.

Trong lúc hoảng hốt, Việt Khê nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, thấy cuộc đời ngắn ngủi mà bi thương của cô ấy.

Dưới chân núi Côn Luân có một thôn làng cực kỳ đông đúc giàu có, thiếu nữ là cô gái xinh đẹp nhất thôn thời ấy, cô có tính cách ngây thơ hồn nhiên, có trái tim cực kỳ thiện lương.

Có một lần lên núi, thiếu nữ gặp một thiếu niên, thiếu niên có diện mạo anh tuấn, hai người gặp nhau trong tình huống anh hùng cứu mỹ nhân.

Rất tự nhiên, cô gái chưa từng rời thôn đương nhiên đem lòng yêu thiếu niên anh tuấn, lúc ấy hai người thích nhất là đến bên hồ hẹn hò.

Khi đó trong hồ có cá, có cây, tràn đầy sức sống, cũng cực kỳ xinh đẹp.

Ở chỗ này, thiếu niên đưa cho thiếu nữ một chiếc trâm ngọc cực kỳ xinh đẹp. Đối với thiếu nữ, đây có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời mình.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, tình yêu của bọn họ bị người trong thôn phát hiện. Khi đó thiếu nữ mới biết thiếu niên không phải người, anh ta chỉ là một yêu tinh, một tinh linh tồn tại với núi tuyết.

Người trong thôn cảm thấy yêu tinh là tà ác, bọn họ bày kế gi3t chết thiếu niên, lấy nội đan của anh, đồng thời nhốt thiếu nữ lại, bởi họ cảm thấy cô cũng tà ác.

Ba mẹ cô trộm thả cô ra, cô liền đi lấy trộm nội đan, mặc dù thành công nhưng cô lại bị người trong thôn bắt về, bởi vì không chịu nói ra nơi cất giấu nội đan, cô bị người trong thôn trầm xuống hồ.

Hồ nước lạnh băng tối đen, thiếu nữ trợ to mắt nhìn chăm chú vào mặt trời trên đỉnh đầu, nuốt xuống hơi thở cuối cùng của mình.

Khi đó, thứ duy nhất cô có chính là chuỗi vòng ngọc mà thiếu niên tặng mình.

Chiếc trâm ngọc này vốn không phải vật phàm, bây giờ lây dính oán khí của thiếu nữ, nó trở thành tinh quái, bắt đầu làm loạn.

Người trong thôn phát hiện trong nhà xuất hiện rất nhiều tóc, chỗ tóc này âm thầm giết người trong thôn.

Dưới tình huống như thế, không khí trong thôn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Trong lúc ấy, người trong thôn phát hiện cái hồ trên núi, chính là cái hồ mà bọn họ nhấn chìm thiếu nữ xuất hiện rất nhiều tóc, tóc vươn ra từ đáy hồ vug vẩy ra bốn phía như là muốn thoát khỏi lòng hồ.

Các thôn dân phát hiện điều này, bọn họ luống cuống, nghĩ có phải thiếu nữ biến thành lệ quỷ về tìm bọn họ báo thù hay không, trong lòng họ sợ hãi, suy nghĩ đủ mọi cách nhưng đều không thể tiêu diệt số tóc này.

Bọn họ đẩy một cô gái vào hồ để làm công cụ trấn áp tà khí. Mới đầu tóc trong hồ thật sự yên ổn một thời gian, nhưng không lâu sau nó lại bắt đầu làm loạn.

Dưới tình huống như thế, người trong thôn lại tiếp tục đẩy người thứ hai, thứ ba, thứ tư, cho đến sau cùng, con gái trong thôn gần như đã bị đẩy hết vào hồ, thậm chí là người ở nơi khác cũng bị người trong thôn kéo đến đẩy xuống hồ để trấn áp đầu tóc dưới hồ.

Chẳng qua bọn họ không biết, bản thân trâm ngọc chính là tà vật, lấy người làm vật tế sẽ chỉ khiến tà tính của nó tăng mạnh, làm lực lượng của nó mạnh hơn mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chiếc trâm ngọc này cũng sinh ra ý thức, đúng lúc này, trên núi xảy ra một trận tuyết lở, cũng chôn vùi toàn bộ người dân trong thôn, không một ai may mắn thoát khỏi.

Tất cả những chuyện này đều bị giấu giếm dưới núi tuyết, không có bất cứ ai phát hiện.

Các thôn dân không biết nguyên nhân gây ra những chuyện này đều là do tâm tính vặn vẹo của họ.

Tà khí lây dính lên trâm ngọc không chỉ có của thiếu nữ đã chết mà còn là lòng tham khiến người sợ hãi của chính họ.