Edit: Qing Yun

Đang độ giữa hè, Việt Khê dọn một băng ghế ra ngồi dưới gốc cây đa ngoài cửa, vớt một quả dưa hấu dưới giếng lên, cắt một miếng lớn rồi bắt đầu gặm.

Dưa hấu ướp lạnh ăn rất ngon, ăn một miếng, cái nóng của thời tiết biến mất hoàn toàn.

Bên cạnh Việt Khê là mấy phiếu điểm cô mang từ trường về, thành tích đứng đầu từ dưới đếm lên, điểm đỏ tươi trên nền giấy trắng, thật sự quá dễ nhìn.

Tiểu Nhất cầm phiếu điểm thở ngắn than dài: "Thành tích này, điểm số này...."

Tiểu Tứ nói: "Làm sao bây giờ, Việt Khê không thể thi đậu đại học mất."

"Không thi đậu đại học sẽ không có việc làm..."

"Không có việc làm sẽ không thể kiếm tiền!"

"Không kiếm được tiền thì chúng ta sẽ không có cái ăn."

"Cải thìa, đất vàng........"

Mấy người giấy nhỏ ríu rít không ngừng, giống như đã nhìn thấy được tương lai khốn cùng thất bại của Việt Khê, chúng nó phải cầm bát sứt ra ngoài xin cơm, toàn bộ người giấy đều héo rũ.

"Chúng ta ăn ít một chút đi, đừng ăn làm Việt Khê nghèo."

"Đúng vậy đúng vậy!"

Tiểu Tam cũng thở dài, bước chân ngắn nhỏ chạy đến bên người Tiểu Lục và Tiểu Thất, ba người giấy xụ mặt, cơ thể bé bằng lòng bàn tay ngồi quanh một góc, tự nhận là biểu cảm trên gương mặt nghiêm túc mười phần, trên thực tế người giấy lấy đâu ra biểu cảm.

"Chuẩn bị tốt chưa?" Tiểu Thất cầm trứng gà trong tay, trứng gà kia có thể lớn bằng cơ thể nó.

Tiểu Tam và Tiểu Lục gật đầu nói: "Chuẩn bị tốt."

Tiểu Thấy ừ một tiếng, cầm trứng gà ném xuống đất, vỏ trứng vỡ ra, lòng trứng tràn ra nền sân phát ra âm thanh xì xì rồi bắt đầu đông lại.

"A, chín, sắp chín!"

Ba người giấy cực kỳ phấn khích.

Hôm nay thời tiết rất nóng, dự báo thời tiết nói nhiệt độ khoảng 37 độ C, nóng đến mức có thể nấu chín trứng gà, vì chứng minh điều này, Tiểu Thất và Tiểu Lục quyết định mình tự làm thí nghiệm. Sự thật chứng minh, nhiệt độ hôm nay thật sự đủ cao. Tuy trứng gà không chín hết nhưng vẫn là nửa sống nửa chín.

"Thật nóng!" Nhìn trứng gà nửa chín, Tiểu Tam cảm thán một tiếng, sau đó giơ tay lau mồ hôi căn bản không tồn tại trên trán.

Việt Khê cắn một miếng dưa hấu thấy thế, cô bổ một đao không chút lưu tình: "Một người giấy như mày thì cảm nhận được nóng thế nào?"

Tiểu Tam: "......"

Cửa lớn bị người đẩy ra, Hàn Húc đi từ bên ngoài vào, một đôi chân dài thật sự làm người hâm mộ cực kỳ.

Ngỗng trắng nằm dài dưới gốc cây nghe được động tĩnh thì ngóc đầu dậy, thấy là người quen lại nhụt chí rụt đầu trở về.

Thời tiết quá nóng, ngay cả đánh nhau nó cũng không muốn đánh.

Hàn Húc vừa bước vào liền thấy Việt Khê đang gặm dưa hấu, cho dù là mùa hè cô cũng không bị cháy da, da thịt lộ ra bên ngoài vẫn trắng đến làm người chói mắt.

Cô mặc áo cộc tay và quần đùi, cánh tay trắng bóng, nhìn như là mọc ra từ một đóa hoa, cho dù ở nơi người không nhìn thấy cũng trổ mã cực kỳ xuất sắc.

Khẽ cười, cậu bước đến kéo một cái ghế rồi ngồi xuống.

Sau đó biến thành hai người cùng gặm dưa.

"Trong nhà có người tặng một ít trái cây, tôi mang quả vải và chery tới, hương vị không tồi, sư phụ có thể nếm thử." Gặm dưa hấu, Hàn Húc thuận miệng nói.

Việt Khê gật đầu, nhìn thoáng qua mặt trời trên đỉnh.

Hàn Húc híp mắt, "Hôm nay mặt trời thật chói, đi ra ngoài liền muốn héo khô."

Việt Khê nhanh chóng gặm nốt mấy miếng còn lại, sau đó đi vào phòng cầm mấy đồ ra, nói với Hàn Húc: "Tôi có việc phải ra ngoài."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Hàn Húc nhìn cô, tiện tay đặt dưa hấu lên bàn, rút ô che nắng trong túi ra rồi đi theo cô.

"Sư phụ, trời nắng như vậy sao cô không che ô? Nếu phơi đen thì phải làm sao bây giờ?" Hàn Húc nâng dù che lên đầu cô, cậu cười nói một câu, một tay gẩy gẩy vài sợ tóc trên trán cô.

Phơi đen....

Việt Khê nhấp môi: "Còn lâu mới đen."

Con gái phải trắng mới đẹp!

Đi theo Việt Khê ra ngoài, Hàn Húc nhìn hướng bọn họ đang đi là hướng đến trường học, "Sư phụ, cô muốn đến trường à?"

Việt Khê không nói chuyện, hai người đi mãi cho đến khi đi đến khu công trình bị bỏ hoang mới dừng lại.

Nơi này vốn là một dãy nhà đang phá bỏ di dời, đáng tiếc đang phá bỏ thì có một đứa bé mất mạng ở đây, công tác phá bỏ cũng bị ngừng lại, đến bây giờ vẫn là một mảnh tan hoang, mới chỉ phá bỏ được một nửa.

Việt Khê đi tới nhặt cái chai bị đổ lên, nước bên trong đã hết, ngay cả bó hoa cắm trong bình cũng héo rũ.

"Chị!"

Tráng Tráng trốn dưới mái hiên che dấu nửa cơ thể đã mất, thấy Việt Khê thì hai mắt sáng ngời nhưng lại không dám đi ra. Một nửa gương mặt của cậu lộ ra bên ngoài, bên má phải có một mảng đỏ rất dễ thấy.

Cảm thấy mặt hơi đau, Tráng Tráng nói: "Chị ơi, hôm nay ánh mặt trời rất nóng, Tráng Tráng cảm thấy đầu thật choáng, rất muốn ngủ. Chỉ là mặt đau quá, không ngủ được."

"Không cần ngủ, Tráng Tráng."

Ánh mắt Việt Khê mềm mại, duỗi tay lấy ô che nắng từ trên tay Hàn Húc, ngoài miệng lầm bẩm niệm vài câu, giống như cái gì cũng chưa xảy ra nhưng dưới chân Tráng Tráng lại có một cái ô che nắng.

Việt Khê nói: "Sau này nếu quá nắng thì em dùng cái ô này, ánh nắng sẽ không chiếu đến người em được."

Mặt trời nóng cháy cũng chính là khi dương khí no đủ, những ngày này là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với âm hồn như Tráng Tráng, rất nhiều âm hồn đứng dưới ánh nắng trực tiếp bị dương khí đốt cháy, hồn phi phách tán.

Việt Khê lại làm pháp thuật bảo vệ âm hồn cho Tráng Tráng, vết bỏng trên má phải của Tráng Tráng lập tức biến mất không còn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Là chị không tốt, chị không nhớ tới thăm Tráng Tráng."

Tráng Tráng nghiêng đầu nói: "Em không giận chị, chị không cần khổ sở."

Hàn Húc nhìn hành động của Việt Khê, cậu hỏi: "Sư phụ, ở đây có cái gì sao?"

Lúc này Việt Khê mới nhớ tới Hàn Húc không nhìn thấy âm hồn, tuy cậu có công đức nhưng cậu cũng chỉ là người thường mà thôi, vẫn chưa mở thiên nhãn, tự nhiên không nhìn thấy âm hồn.

"Cậu nhắm mắt lại đi." Việt Khê nói một câu, sau đó nhẹ nhàng phất qua đôi mắt Hàn Húc, lúc này mới nói, "Được rồi, cậu có thể mở mắt."

Hàn Húc mở mắt ra, chớp chớp mắt, đột nhiên cười: "Thì ra ở đây có một đứa bé đáng yêu như vậy."

Tráng Tráng trốn phía sau Việt Khê, nghe vậy thì có chút thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, anh trai này là ai vậy? Là bạn trai của chị sao?"

Việt Khê: "....Không, đây là đồ đệ của chị."

Tráng Tráng gật đầu cái hiểu cái không, "Thì ra chị đang chơi dưỡng thành."

(Dưỡng thành: Giống kiểu con dâu nuôi từ bé, nuôi đủ lớn sẽ thịt (Này là tôi hiểu thế:))

Việt Khê, Hàn Húc: "........"

Trẻ con bây giờ thật đúng là khó lường.

"Anh trai này sáng quá, thật đáng sợ." Nhìn thoáng qua Hàn Húc, Tráng Tráng lại lui người về phía sau, căn bản không dám tới gần cậu. Là một âm hồn, theo bản năng, cậu nhóc cảm thấy công đức trên người Hàn Húc vừa ấm áp vừa đáng sợ.

Đối với âm hồn như bọn họ, cái này giống như thiêu thân lao vào lửa, muốn đụng chạm, nhưng đụng đến sẽ nghênh đón cái chết.

Lúc này mới nhớ tới trên người Hàn Húc có ánh sáng công đức, đối với âm hồn thì đây đúng là ánh sáng có tính hủy diệt. Nếu Hàn Húc có thể khống chế ánh sáng này thì đây thật là một vũ khí có tính công kích rất mạnh.

Việt Khê tức khác lâm vào suy tư.

Nhớ tới gì đó, cô nói Hàn Húc đứng đây chờ, chính mình cầm cái chai đi vào cửa hàng hoa phía đối diện, mua một bó hoa bách hợp, lúc này mới đi qua đường cái trở về.

Bà chủ tiệm hoa sớm đã thấy hành động khó hiểu của cô ở bên đường, cố nén tâm tình quái dị mà bán hoa cho cô.

Hoa bách hợp thanh thuần không tỳ vết, cắm vào bình hoa thật sự rất đẹp.

Tráng Tráng hít một hơi dương khí, cảm thấy hồn thể của mình lạ cường tráng vài phần, cậu nhóc ôm chân ngồi xổm trên đất, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, hôm qua mẹ tới. Mẹ ở chỗ này khóc rất lâu, vừa kêu tên em vừa khóc rất thương tâm, mẹ còn bị bệnh, chắc chắn bà nội và bố đối xử không tốt với mẹ. Chị giúp em nói với mẹ, bảo mẹ đừng thương tâm có được không?"

Việt Khê sửng sốt, cô hơi suy nghĩ, "Tráng Tráng, em muốn chuyển thế đầu thai không?"

"Chuyển thế đầu thai? Đó là cái gì?" Tráng Tráng tò mò hỏi.

Việt Khê hơi suy nghĩ, "Chuyển thế đầu thai... Đó chính là lại biến thành bé con, biến thành người."

"Vậy Tráng Tráng còn là bé con của mẹ không?"

"...."

"Không phải vậy thì Tráng Tráng không cần chuyển thế đầu thai đâu, Tráng Tráng không muốn xa mẹ. Mẹ nói lần này nếu Tráng Tráng có thể thi được điểm tuyệt đối thì sẽ mua cho Tráng Tráng một cái kẹo bông gòn thật to..."

Tráng Tráng quay đầu nghiêm túc nhìn Việt Khê, "Bố và bà nội sẽ bắt nạt mẹ, chị có thể đi xem mẹ giúp em không. Nói cho mẹ Tráng Tráng rất nhớ mẹ."

Việt Khê mỉm cười, nói: "Đương nhiên có thể, chị nghĩ mẹ Tráng Tráng cũng rất nhớ Tráng Tráng."

"Mẹ nhớ Tráng Tráng sẽ lại khổ sổ..." Tráng Tráng hơi rối rắm, tay nhỏ chọc vào nhau, lẩm bẩm nói, "Tráng Tráng không muốn mẹ quên Tráng Tráng nhưng cũng không muốn mẹ khổ sở. Chị nói cho mẹ không cần khổ sở vì Tráng Tráng, hiện tại Tráng Tráng sống rất tốt."

Trẻ nhỏ vô tư lại khiến người cảm thấy đau lòng.

Tráng Tráng không giống những đứa trẻ khác mà Việt Khê biết, hiểu chuyện đến làm người đau lòng.

"Chị sẽ nói với mẹ Tráng Tráng, Tráng Tráng vẫn luôn rất nhớ mẹ, cũng sẽ nói mẹ không cần khổ sở vì Tráng Tráng." Việt Khê cười nói.

Tráng Tráng nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn chị."

Mẹ đã nói với bé, được người khác giúp đỡ thì phải ngoan ngoãn cảm ơn.