Edit & Beta: Ngân Minn

Cho đến khi, phanh!

Hai bên giao đấu.

Thế lực ngang nhau.

A Đồng cười một chút.

Bỗng nhiên hương khí nồng đậm nháy mắt xông vào khoang mũi.

Tô Yên choáng váng.

A Đồng giơ tay, công kϊƈɦ thẳng tới trước ngực Tô Yên.

Bỗng nhiên, A Đồng nhíu mày.

Hắn muốn thu hồi lực lượng, nhưng không kịp.

"Phanh!"

Hai lực lượng va chạm với nhau

Tô Yên bị người ôm ở trong lòng ngực, lùi về sau hơn mười mét

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Đường Dã Bạch.

Ánh mắt hắn sâu kín nhìn A Đồng đứng phía đối diện, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi

"Tìm chết?"

A Đồng nhìn Đường Dã Bạch một lúc lâu.

Bỗng nhiên nhăn mày.

Vốn dĩ hắn đã tính toán cẩn thận, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng tên Đường Dã Bạch này đột nhiên xuất hiện, làm nhiễu loạn kế hoạch của hắn.

Thế cho nên hai đầu lông mày càng thêm nhăn nhó.

Cuối cùng, hắn lên tiếng

"Sẽ có cơ hội gặp lại."

Dứt lời, thân ảnh của hắn nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Quân Vực nhìn Tô Yên.

Thấy cô giống như vẫn còn ngây người.

Ôm lấy cô, để cô ổn định một lát.

Sau đó cúi đầu, hôn lên môi Tô Yên.

Một chút một chút, giống như là trấn an.

Tô Yên bị hôn đến tỉnh táo.

Sau đó nhìn về phía hắn, câu đầu tiên chính là

"Anh còn có người thân sao?"

Quân Vực sửng sốt

"Người thân?"

Sau đó, hắn liền xụ mặt

"Em vừa ý tên vừa rồi sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có. Chỉ là hắn cũng có thể phát ra hương khí giống anh."

Quân Vực nghe xong, sắc mặt càng thêm thối.

"Em bị hắn dụ dỗ tới đây sao? Nếu anh không tới, có phải em định chạy theo hắn không hả?"

Trước đó, Quân Vực vô cùng thích thú với dị năng này.

Nhưng giờ lại chính vì loại dị năng này mà Tô Yên của hắn thiếu chút nữa bị câu đi rồi.

Quân Vực ôm chặt lấy Tô Yên.

Quả nhiên, hắn nên bóp chết cái đám sở hữu dị năng giống như hắn.

Như vậy thì chỉ có một mình hắn có sức quyến rũ với cô, chỉ có một mình hắn có thể dụ dỗ cô.

Tô Yên nhìn khuôn mặt thối của người nọ

"Sẽ không."

Vừa nói, vừa ôm hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đại khái là bởi vì người kia đã rời đi, hương khí cũng dần dần phai nhạt.

Thần kinh Tô Yên dần dần thả lỏng.

Bỗng nhiên hỏi

"Không phải anh hôn mê sao?"

Quân Vực vừa nghe đến việc này ······.

Hắn ôm Tô Yên, biểu tình khó phân biệt

"Em đánh anh hôn mê, vì muốn ra đây đơn độc gặp gỡ nam nhân khác?"

Tô Yên nhìn hắn, lại nghĩ đến người tên A Đồng vừa bỏ chạy kia.

Cô trầm mặc trong chốc lát, chậm rì rì nói

"Đây là hiểu lầm, anh có tin không?"

Quân Vực nhìn cô

"Vừa rồi không phải em đơn độc ở cùng một tên đàn ông sao?"

"Đúng vậy!"

"Không phải em đánh ngất anh sao?"

"······đúng."

Quân Vực u ám nhìn Tô Yên

"Em định một chân đạp hai thuyền sao? Anh không thoả mãn được em sao? Còn muốn đi tìm người khác dự phòng?"

Hắn càng nói càng thái quá.

Càng nói càng thấy tức giận hơn.

Tô Yên nhìn hắn tức giận, duỗi tay kéo kéo tay hắn

"Anh đừng ······ưm."

Còn chưa nói xong, đã bị người ta ấn vào thân cây mà hôn lấy hôn để.

Dưới ánh trăng bàng bạc.

Quân Vực vừa cắn xé Tô Yên vừa rầu rĩ nói

"Không nghĩ tới em biến thành tang thi, vẫn còn có thể thông đồng với người khác."

······

Sáng sớm hôm sau.

Khi xe chuẩn bị xuất phát, Quân Vực và Tô Yên mới trở về.

Vốn dĩ có hai chiếc xe việt dã, nhưng có một chiếc bị tang thi công kϊƈɦ, đã có triệu chứng người bệnh.

Cuối cùng phải vứt bỏ.

Xe việt dã bị hỏng, đương nhiên mọi người đều phải dồn lên chiếc xe vận tải.

Tô Yên và Quân Vực cũng lên xe vận tải.

Vừa bước lên xe, đám người trong xe quay đầu nhìn nhau, không khí yên tĩnh đến quỷ dị.