Editor : Dưa Hấu

Betaer : Đậu Đỏ

__________________________________________

Sắc trời tối dần, gió đêm càng lạnh lẽo, bất quá sự lạnh lẽo trong lòng của Mộc Trường Yến càng lạnh hơn , cái loại lạnh lộ ra từ trong ra ngoài, làm hắn dường như đông cứng lại thành một pho tượng.

Hắn vài lần giơ tay lên muốn gõ cửa, lại không dám gõ, hắn gần như không còn mặt mũi tới gặp muội muội nữa.

Không khí trong tiểu viện, kỳ thật cũng không hòa hợp hơn so với bên ngoài bao nhiêu.

Đường Đức Quý ngồi ở trên ghế, thân thể suy bại, hắn so với trước kia gầy đi không ít, quần áo mặc ở trên người trở nên rộng thùng thình. Ngồi đối diện chính là Trấn Quốc Công phủ, Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân, đại nhân vật như vậy, nếu ở trường hợp ngày thường, hắn căn bản không có khả năng tiếp xúc được.

Đường Đức Quý có chút câu nệ, nhìn Đường Tịnh ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng bên cạnh mình, nhìn lại thân phận tôn quý của cặp vợ chồng kia, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Đường Tịnh, vành mắt Đường Đức Quý có chút phiếm hồng.

"Sự tình chính là như vậy." Hắn vừa mới đem chuyện ở nơi nào nghe được Đường Tịnh, đều hướng vợ chồng Quốc công nói một lần, "Lúc ấy ta đều cho rằng, khả năng cứu không sống nổi."

Quốc công phu nhân trong lòng phát sầu , lúc bọn họ không hay không biết, nữ nhi nguyên lai đã trải qua chuyện đáng sợ như vậy. Khi Mộc Tịnh Nhan còn nhỏ, thông minh lanh lợi, hiện giờ lại thành một tiểu ngốc tử tâm trí không được ổn định , cái này kêu nàng trong lòng như thế nào không khó chịu.

Quốc công gia là một nam nhân, tự nhiên càng lý trí hơn một ít, tay hắn gắt gao mà nắm lại, trong lòng đối với vị đích tiểu thư An Bình Hầu phủ kia, hận thấu xương! Hắn nhất định phải hỏi nàng ta một chút, vì sao phải đối với một tiểu hài tử hạ sát thủ như vậy, bọn họ rốt cuộc có cái thâm cừu đại hận gì?!

"Tịnh Tịnh a, nếu ngươi đã nhớ rõ, liền cùng cha mẹ ngươi trở về đi." Đường Đức Quý kỳ thật rất cao hứng, hắn ban đầu rất lo lắng, nếu là chính mình ra đi, ngốc khuê nữ của hắn phải làm sao bây giờ, nhưng có người bảo hộ nàng, bồi nàng, đau nàng, ái nàng thì tốt quá rồi.

Phó Minh Tu kia là hậu sinh, hắn không phải là không tin tưởng, ngần ấy năm quan sát trên dưới, nhiều ít vẫn là nguyện ý tin tưởng hắn sẽ không thực có lỗi với ngốc khuê nữ nhà hắn, nhưng trên đời này, không có gì là bất biến, làm phụ mẫu, luôn là không yên tâm về hài tử của mình, sợ nàng bị khi dễ, sợ nàng bị ủy khuất.

Như bây giờ đã rất tốt rồi, ngay cả khi hắn không còn nữa, Đường Tịnh cũng có người yêu thương nàng như châu như bảo.

"Ta không." Đường Tịnh đầu nhỏ lắc lắc như trống bỏi, tay nàng gắt gao mà nắm vạt áo Đường Đức Quý, không chịu buông.

Quốc công phu nhân đề ra một đề nghị: "Bằng không, ngài cùng Tịnh Tịnh cùng nhau tới Quốc công phủ chúng ta cùng ở đi, nhiều ít cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

"Không, ta cùng cha liền ở nơi này." Đường Đức Quý còn chưa có mở miệng, Đường Tịnh liền cự tuyệt trước, nàng cảm giác được là cha không muốn rời đi nơi này, nàng cũng không muốn, nơi này là nhà của nàng cùng cha còn có tiểu ca ca, nàng nơi nào cũng không cần đi.

Quốc công phu nhân còn muốn khuyên nữa, bị Quốc công gia ngăn trở, "Vậy Tịnh Tịnh liền ở chỗ này, cha mẹ có rảnh liền tới gặp ngươi, ngươi đừng đuổi chúng ta đi là được."

Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân đều tiếp nhận nữ nhi không hoàn mỹ này rồi, tiếp nhận sự thật Mộc Tịnh Nhan đã biến thành Đường Tịnh rồi, nàng không cùng bọn họ thân cận, vậy bọn họ liền chủ động tới gần nàng, chờ đến khi nàng có thói quen về sự tồn tại của bọn họ, khẳng định sẽ nguyện ý cùng bọn họ trở về.

"Ừm." Đường Tịnh nghiêm túc mà gật đầu, "Không đuổi các người đi."

Bọn họ cũng là cha mẹ, Đường Tịnh biết, chỉ là so sánh với Đường Đức Quý cùng tiểu ca ca, không có quan trọng như vậy mà thôi.

"Chúng ta đây hôm nay có thể ở lại ăn bữa cơm không?" Quốc công phu nhân lập tức nói tiếp.

"Đương nhiên có thể, chỉ cần Quốc công cùng phu nhân không chê." Đường Đức Quý vội nói, sau đó liền đứng dậy, đi đến phòng bếp phân phó Hoa thẩm thẩm làm nhiều hơn mấy món đồ ăn.

Trời đã hoàn toàn tối đen, một vầng trăng tròn chậm rãi dâng lên, treo ở ngọn cây, khắp nơi ánh trăng trắng như tuyết.

Đường Đức Quý quay trở lại trong phòng, lại không phải đi một mình, phía sau hắn cùng với một người trẻ tuổi trầm mặc, đúng là Mộc Trường Yến.

Mộc Trường Yến giống như cái cọc gỗ chết, cũng không nói lời nào, vợ chồng Quốc công nhìn hắn, lại nhìn xem Đường Tịnh, trong lòng cũng đều đoán được Mộc Trường Yến trong lòng suy nghĩ cái gì.

Hoa thẩm thẩm rất nhanh chóng làm xong cơm chiều, nguyên bản bàn ăn chỉ có hai người, nhiều hơn ba người, liền có vẻ có chút chen chúc.

Bữa cơm này trừ bỏ Đường Tịnh, mặt khác bốn người đều ăn không quá nghiêm túc, mọi người đều có tâm sự của riêng mình.

Mộc Trường Yến nhìn Đường Tịnh, bộ dáng thời điểm nàng ăn cái gì, cùng với khi còn nhỏ rất giống nhau, nhiều đồ ăn đơn giản đều có thể ăn như thật sự đang ăn mỹ vị, hắn nhìn nhìn liền dời tầm mắt, sợ hãi bị người nhìn ra dị thường của hắn, vội cúi đầu xuống.

Ăn cơm xong, Đường Đức Quý để cho Đường Tịnh đi tiễn người.

Ngoài cửa tiểu viện, vợ chồng Quốc công có chút không đành nhìn Đường Tịnh liếc mắt một cái, lúc này mới xoay người sóng vai rời đi.

Mộc Trường Yến lại đứng yên không chịu đi, hắn thử mở miệng, chính là lời nói đến bên miệng, lại không biết nói cái gì cho được , hắn tuy rằng không có làm ra chuyện thương tổn cho Đường Tịnh, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến, nếu như Đường Tịnh không nhớ tới chính mình là ai, hắn lại không biết chân tướng, còn đem kẻ đầu sỏ gây tội làm hại muội muội biến thành người che chở trong tròng mắt như vậy, hắn trong lòng liền khó chịu đến lợi hại.

"Ta không chán ghét ngươi." Đường Tịnh nhìn ra người trước mắt này thực rối rắm, ngốc tử đối với cảm giác cảm tình của con người, thường thường so với người thường muốn càng nhạy bén hơn, "Ngươi về nhà đi thôi."

Câu không chán ghét này, dường như là một loại tín hiệu khoan thứ, những cái ác cảm làm hắn không thở nổi đè ở trong lòng của Mộc Trường Yến, rốt cuộc nhẹ đi một ít, "Ta đây còn có thể tới gặp ngươi không?"

Đường Tịnh nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, điểm phía dưới: "Có thể nha."

Sừng dê dưới đèn bị gió thổi lung lay, Mộc Trường Yến bỗng nhiên nở nụ cười, hắn giơ tay dùng sức xoa xoa đầu Đường Tịnh, sau đó không đợi Đường Tịnh nói nữa, xoay người liền chạy vào đêm dài vô tận.

Gió lạnh vô cùng, nhưng mà làm tay chân lạnh lẽo như băng của hắn lại dần dần tan đi, chờ đến khi hắn dừng lại, sờ mặt mới phát hiện, chính mình không biết khi nào sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Đường Tịnh đem cửa viện đóng lại, đi vào trong phòng bếp bưng nước cho Đường Đức Quý rửa mặt rửa chân, nàng nói muốn ở lại chiếu cố cha, liền thật sự đem Đường Đức Quý chiếu cố rất tốt.

Nhìn chằm chằm Đường Đức Quý uống thuốc xong, nhìn ông nằm xuống giường, nàng còn thay Đường Đức Quý dịch dịch chăn, sau đó thổi tắt nến trong phòng, tay chân nhẹ nhàng đi ra mà đóng cửa lại.

Trở lại phòng ngủ của mình, Đường Tịnh hôm nay lại không thể ngủ, nàng lăn qua lộn lại, nằm như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, 【 Tiểu Lạp Ngập, ta vì cái gì ngủ không được nha? 】

321: Cái người chỉ huy này cũng quá khó xử nó đi mà, nó chỉ là một cái hệ thống không có cảm tình mà thôi.

321: 【 Ngươi có phải bởi vì tìm được cha mẹ cùng ca ca, cho nên ngủ không được hay không? 】

Đường Tịnh lắc lắc đầu, 321 lại đoán: 【 Đó là bởi vì cha ngươi sao? 】

Đường Tịnh ở trên giường lăn một cái, vẫn là lắc đầu, giường này, giống như trở nên thật lớn nha.

321: 【 Vậy ngươi, là nhớ tiểu ca ca nhà ngươi sao? 】

Tiểu cô nương ở trên giường lăn qua lăn lại, loảng xoảng một tiếng đụng vào vòng bảo hộ bên trong giường, vẻ mặt nàng bừng tỉnh, nguyên lai loại cảm giác này, gọi là nhớ mong sao?

Tất cả mọi người đều ở bên cạnh, nhưng là người rất quan trọng kia lại không ở đây, cho nên sẽ trằn trọc.

Nguyên lai, nàng nhớ tiểu ca ca a!

Tay chân nàng cùng lúc quơ lên mà từ trên giường ngồi dậy, sau đó bay nhanh xuống giường, trăng đã treo cao ngoài cửa sổ, tiểu cô nương chạy tới căn phòng trước kia của Phó Minh Tu.

Từ khi thành thân về sau, Phó Minh Tu liền không có ngủ ở chỗ này nữa, nhưng Hoa thẩm thẩm mỗi ngày đều có tới quét tước, Đường Tịnh sờ đông sờ tây chạm vào, ống tay áo trong lúc lơ đãng làm rơi xuống một quyển sách, Đường Tịnh khom lưng nhặt lên, lại thấy từ trong sách rớt ra một tờ giấy, nàng tò mò mà mở ra, tờ giấy kia được người xếp lại cẩn thận vẫn còn dấu vết thường hay được mở ra xem.

Mặt trên viết rất nhiều chữ Tịnh Tịnh, Đường Tịnh nhận được mặt chữ này, Phó Minh Tu đã dạy nàng, đáng tiếc nàng tự mình sẽ không viết.

Chữ của tiểu ca ca tự thật là đẹp mắt nha, Đường Tịnh tay sờ lên mặt chữ, trên mặt biểu tình trở nên nhộn nhạo lên, nàng ôm tờ giấy về lại phòng, nàng nằm ở trên giường, giơ tờ giấy kia lên, một chữ lại một chữ Tịnh Tịnh kia, như là tiểu ca ca ở ngay trước mặt, giống như là đang kêu nàng.

Đường Tịnh thu tay lại, ôm tờ giấy kia lăn một vòng, đem mặt hồng hồng vùi vào trong chăn.

Phó Minh Tu ở Thanh Châu xa xôi, lúc này cũng mới thổi tắt nến, mấy ngày này hắn vội chân không chạm đất, nhưng tốt xấu cũng có tiến triển, hắn đã tìm được sách lược ứng đối rồi, rất nhanh, rất nhanh là có thể trở về đoàn tụ cùng nương tử nhà hắn. Hắn thậm chí còn suy nghĩ, nếu như có thể, hắn muốn từ quan, mang Đường Tịnh cùng Đường Đức Quý quay về Lưu gia thôn sinh sống qua ngày.

Hắn đã từng cùng Đường Đức Quý nói qua, nếu có một ngày, giữa việc làm quan cùng với Đường Tịnh yêu cầu phải lựa chọn một cái, hắn sẽ lựa chọn Đường Tịnh, kia không phải một câu nói suông.

Cùng Đường Tịnh cách biệt mấy ngày nay, hắn kỳ thật mỗi ngày đều cảm thấy không tốt lắm, hắn trở mình, nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, cũng không biết đầu kia của ánh trăng, tiểu nương tử nhà hắn có đi vào giấc ngủ thật ngon hay không.

*

Phủ Tam hoàng tử, Cố Tương Quân đã đợi được một canh giờ, mới gặp được Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử một hồi , nghe nói Cố Tương Quân tới, lập tức thay đổi một thân quần áo liền tới gặp nàng.

Giai nhân ngồi ở bên cửa sổ, ngoài cửa sổ lá phong đỏ cuộn vào một góc, đến bên cạnh mỹ nhân nhất tần nhất tiếu giống như tranh vẽ.

"Tương Quân, chờ ta rất lâu phải không, xin lỗi, nếu biết nàng tới, ta khẳng định sẽ không đi ra ngoài." Tam hoàng tử đến gần nàng, trong lòng lại đang cân nhắc lý do Cố Tương Quân tới tìm mình.

Từ lúc Cố Tương Quân cùng mình từ hôn, đều là tận lực tránh né mình, chưa bao giờ tới cửa, hắn cũng không biết nàng rốt cuộc ngại bản thân mình nơi nào không tốt, thế nhưng khăng khăng phải gả cho một tên thư sinh nghèo, cũng không muốn làm Tam hoàng tử phi của hắn.

"Tam hoàng tử." Cố Tương Quân ngẩng đầu lên, đáy mắt chứa đựng một mảnh u buồn, "Lúc trước ta khăng khăng muốn từ hôn, ngươi có oán ta không?"

Tam hoàng tử sửng sốt một chút, cười nói: "Như thế nào sẽ trách nàng, Tương Quân không muốn gả, nhất định là ta có nơi nào làm không tốt."

Cố Tương Quân không nghĩ tới, hắn sẽ nói ra lời nói như vậy, nhìn về phía Tam hoàng tử ánh mắt liền thay đổi, sau khi trọng sinh, nàng vẫn luôn mang theo thành kiến của kiếp trước để đối đãi với người này, nhận định hắn không tốt, hận hắn, muốn hắn để ý đến mình, sau đó lại hung hăng mà lui hôn sự.

Trong đầu hiện ra bộ mặt Phó Minh Tu kia vô tình lại ghét bỏ, Cố Tương Quân cảm thấy chính mình đã sai rồi, nàng đã chọn sai người, nàng kỳ thật hẳn là nên lựa chọn Tam hoàng tử.

"Như vậy, nếu ta nói, ta nguyện ý gả cho ngươi, ngươi có cưới không?" Đáy lòng một cổ xúc động vô danh, làm nàng đem những lời này buột miệng thốt ra.

Tam hoàng tử nghe vậy, trên mặt lộ ra vui mừng, hắn lại tiến lên một bước, bắt được tay của Cố Tương Quân, "Tương Quân thật sự nguyện ý gả cho ta sao?"

Cố Tương Quân nhìn đôi mắt hắn, trong mắt hắn vui mừng không giống như làm bộ, "Đúng, ta nguyện ý. Lúc trước là ta hồ đồ, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nếu không phải ta bị người khác lừa bịp, lại như thế nào sẽ cùng ngươi từ hôn."

Nàng hạ lông mi xuống, ở trong đáy mắt tràn đầy tàn nhẫn, nếu không có Phó Minh Tu của đời trước cho mình hy vọng, sau khi trọng sinh nàng sao có thể, liền một lòng muốn cùng hắn ở bên nhau.

"Ừm, ta đều đã rõ." Tam hoàng tử ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại cười lạnh, tên Trạng Nguyên lang Phó Minh Tu kia, đừng nghĩ trở lại kinh thành mà chướng mắt, dù sao, hắn chính là đã sớm liền bố cục xong a.

"Ta ngày mai liền đến An Bình Hầu phủ cầu thân, Tương Quân, ta đã gấp không chờ nổi muốn nghênh nàng nhập phủ." Tam hoàng tử cười nói.

Cố Tương Quân gương mặt ửng đỏ, thấy lời nói đã nói xong, cũng liền không hề ở lại lâu.

Cố Tương Quân đi rồi, Tam hoàng tử bưng lên cái ly nàng uống qua, đem nước trà bên trong uống một hơi cạn sạch, hắn đứng lên hướng vào bên trong mà đi, có một mỹ nhân nhu nhược mềm mại đang nằm ở trên ghế mỹ nhân, thấy hắn tiến vào, vẻ mặt giận dữ, nếu mà Cố Tương Quân ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, đây là thứ muội mà nàng cho rằng bị chính mình ép tới gắt gao, không có khả năng nhảy ra khỏi lòng bàn tay của mình, Cố Lăng Yến.

"Hừ." Mỹ nhân giận dữ, cũng có một phen tư vị khác, "Ngươi đều muốn cưới nàng, ta cũng nên từ nơi này dọn đi rồi."

"Lăng Yến, ta thích mỹ nhân biết nghe lời, nàng sao có thể cùng nàng ta so sánh." Kia chính là đích tiểu thư của An Bình Hầu phủ, người trước mắt này bất quá chỉ là đồ chơi con của vợ lẽ, bộ dạng cũng hợp ý hắn, cũng liền thu dưỡng.

Cố Lăng Yến nghe vậy, trong lòng thập phần không cam lòng, trên mặt lại vẫn mang theo oán trách giận tái đi, "Được được được, ta với nàng không so được, nhưng là ngươi thật sự không ngại sao, nàng chính là vì người khác cùng ngươi từ hôn."

"Đương nhiên không ngại." Tam hoàng tử nói như vậy, đi nhanh lên hôn một cái vào gó má thơm hương của mỹ nhân, đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười.

Tam hoàng tử sinh ra tôn quý, từ nhỏ nhìn quen ngươi lừa ta gạt, ngay từ đầu hắn đối với Cố Tương Quân thật là một mảnh chân thành thiệt tình, thậm chí vì nàng mà cự tuyệt rất nhiều nữ nhân đưa tới tận cửa.

Nhưng mà nàng từ hôn, như là một cái tát lên trên mặt hắn, Tam hoàng tử tỉnh táo lại, cũng dần dần hiểu rõ tâm tư nhỏ của nàng, cũng vì vậy sau này, hắn không hề vì nàng thủ thân như ngọc, xuất phát từ một loại tâm lý trả thù, hắn đem Cố Lăng Yến vốn nên bị đuổi đi đến thôn trang mang lên nuôi dưỡng ở trong phủ.

Người vẫn là muốn cưới trở về, cho tên nam nhân kia làm cho hắn ném hết mặt mũi cũng nhất định phải gϊếŧ chết, còn chuyện về sau?

A, một trái tim chân thành của hắn bị người khác đạp dưới lòng bàn chân mà giẫm đạp, tất nhiên cũng muốn làm cho người nọ cũng phải nếm thử tư vị bị người khác đùa bỡn tình cảm!

Hắn thật là gấp không chờ nổi muốn cưới nàng qua cửa đây.

Cố Tương Quân lên kiệu hồi phủ, cùng với cảm giác ra phủ thấp thỏm sợ hãi bất đồng, hiện tại Cố Tương Quân, tự tin mười phần, nàng rất nhanh sẽ trở thành Tam hoàng tử phi, sẽ không sợ hãi Trấn Quốc Công phủ!

Nhưng mà nàng không biết, trên đời này nếu thực sự có người muốn đối phó nàng, căn bản sẽ không quản nàng là ai.

Cho nên ngày hôm sau, nàng lên xe ngựa muốn đi Linh Lung Các chọn lựa chút trang sức xinh đẹp, xe ngựa đi được nửa đường bị buộc dừng lại, Cố Tương Quân còn có chút mờ mịt, cho đến khi nàng bị người lôi từ trong xe ngựa ra tới, một chưởng đánh ngất đi, nàng mới bất tri bất giác bắt đầu sợ hãi lên.