Chương 10:


Lúc Bách Nam rời khỏi nhà, Ban Ngọc vẫn đang vùi đầu xấu hổ, sống chết không chịu ra tiễn người.
Khúc Văn Hân sợ con dâu tốt đến cửa rồi còn chạy mất, kéo tay Bách Nam ra sức giải thích, cậu có chút không chịu nổi, vội lắc nói mình không để ý.
"Bé con hiểu chuyện quá." Khúc Văn Hân vỗ nhẹ tay cậu, quay đầu liếc nhìn phòng khách một cái, ghé sát vào nhỏ giọng thì thầm, "Nam Nam này, hồi nãy bác thấy Tiểu Ngọc cầm theo một con búp bê trông rất giống nó, là...! cháu tự làm sao?"
"Cháu tự làm ạ." Bách Nam gật đầu.
"Ấy da, khéo tay quá, khéo quá." Hai mắt Khúc Văn Hân sáng lấp lánh nhìn cậu, "Đôi khi bác gái ở nhà một mình rất nhàm chán, búp bê kia..."
Bách Nam bật cười, "Nếu bác thích, cháu lại làm một con cho bác nhé."
"Được được được." Khúc Văn Hân vội vàng móc từ trong túi một tấm ảnh nhét vào tay Bách Nam, cười tủm tỉm, "Ầy, không cần làm quá giống Tiểu Ngọc đâu, nếu không nó lại giận dỗi linh tinh, đây là ảnh hai anh em Tiểu Ngọc hồi nhỏ, cháu cứ lấy tham khảo một chút, từ từ làm, bác không cần gấp."
Miệng nói không gấp, nhưng mắt đã sáng rực luôn rồi...!Bách Nam thu tay lại, gật đầu, "Dạ, hôm nay quấy rầy bác rồi, cháu chào bác ạ."
"Không quấy rầy không quấy rầy, bé ngoan, để bác gọi lái xe đưa cháu về."
Trong phòng giúp việc bên trái huyền quan, cha Ban dời tai ra khỏi ván cửa, cảm thán, "Chất lượng cửa nhà mình tốt thật, cách âm chả nghe thấy gì."
Ban Giác đen mặt đứng sau lưng ông ta, "Chúng ta chỉ về nhà mình thôi, vì sao còn phải trốn khách?"
Cha Ban xấu hổ sửa sang lại quần áo, nghiêm túc nói, "Cha con nhà người ta đang cãi nhau, chúng ta cứ thế xông vào không thích hợp lắm."
"Thế lúc Bách Hướng Quân đi rồi sao còn không ra?"
"Còn không phải ba sợ thằng bé Bách Nam kia ngượng ngùng sao..." Cha Ban tránh né ánh mắt con trai, cặp tình nhân nhỏ ôm ôm ấp ấp trong phòng khách, bọn họ mà xuất hiện lại gây mất hứng.
Ban Giác nheo mắt, "Trốn khách? Thế mở hé cửa nghe lén không phải phạm pháp à?"

"Nghe lén cái gì, ba chỉ muốn hiểu thêm về nhà thông gia tương lai thôi..." Cha Ban chống chế không mấy tự tin, nhớ lại những lời nghe lén được, thu lại thái độ đùa giỡn, nhíu mày, "Tiểu Giác, con cảm thấy nhà họ Bách này thế nào?"
"Không thế nào cả, mấy đứa con kiêu ngạo cay nghiệt, cha thì hám danh hám lợi, đúng là khiến người ta chán ghét." Ban Giác gạch một dấu X lớn trong lòng, "Nhưng Bách Nam kia thì không tệ."
"Nói rõ hơn đi?" Cha Ban nhướn mày.
"Thân là con nuôi nhưng không tự ti không hèn nhát, hình như cũng có chút thật lòng với Tiểu Ngọc, xét tổng thể thì được đấy." Ban Giác kết luận, "Không lừa gạt Tiểu Ngọc."
Cha Ban gật đầu tán đồng, nhớ lại tướng mạo đứa bé kia, lại gật đầu cái nữa, "Ừm, đúng là không tồi."
Sau khi Bách Nam rời khỏi nhà họ Ban thì đi thẳng qua bệnh viện, mới hơn năm giờ chiều mà Bách Thụ Nhân đã ngủ.

Cậu lấy trong túi chiếc tẩu thuốc bằng đất nung mình tự tay làm, đặt lên tủ đầu giường, ngồi bên mép giường nắm bàn tay khô gầy của ông nội.
"Ông ơi, hôm nay con vừa cãi nhau với cha mẹ, ông có trách con không hiếu thảo không?"
Trong phòng đặt rất nhiều máy móc điều trị, cậu lần lượt xem từng món, cúi đầu, vuốt ve những dấu vết xanh tím vì cắm kim trên mu bàn tay, "Ông có trách con không?"
Rời khỏi bệnh viện, cậu tìm đại một quán mì giải quyết bữa tối, bắt xe đi về ngôi nhà cũ trong phố cổ.
Quần áo lần trước mang về bị dọn ra một lần nữa, cậu nhét hết vào thùng bỏ sang một bên.

Đồ đạc vụn vặt cho vào túi, thứ nào quá lớn thì cho vào thùng giấy dán kín lại.
Một tiếng đồng hồ sau, đồ đạc đã thu dọn xong, cậu ngồi trên thùng giấy gọi điện thoại cho dịch vụ chuyển nhà, chờ đợi trong bóng đêm để rời khỏi ngôi nhà mình đã sinh sống mười mấy năm trời.

Đủ loại ký ức hỗn loạn quay cuồng trong đầu, Bách Nam lắc đầu, cố gắng ném hết những cảm xúc tiêu cực ra sau.
Ở nhà họ Ban, Ban Ngọc làm tổ trên giường trừng mắt nhìn điện thoại, bực bội đến không ngủ được.
[ Thiên Sứ Áo Hồng: Chị em ơi, hôm nay cậu đẹp trai lại đến thăm ông nội nòe! Còn mặc một bộ đường trang màu thiên thanh, đẹp muốn lăn lộn! Không biết hôm nay cậu đẹp trai sẽ tặng cái gì cho ông nội nhỉ í hí hí.

]
[ Thiên Sứ Áo Hồng: QAQ cậu đẹp trai đáng thương quá, ông nội cậu ấy ngủ mất rồi, cậu ấy chỉ nắm tay ông ngồi một lúc lâu, vẻ mặt đó...!Huhuhu, sức khỏe ông nội ngày càng kém...!Lần này quà tặng là một chiếc tẩu, chụp hình cho các chị xem nè, tui đi khóc đây【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
Hắn xem kĩ từng chữ, ánh mắt dừng lại rất lâu trên dòng "đáng thương quá", ôm điện thoại trở mình, đấm gối đầu —— phiền quá phiền quá phiền quá!
Chiều hôm sau, Bách Nam mang theo giấy tờ nhà đất đi đến nhà họ Bách.
Thấy cậu tới, Bách Tây và Bách Bắc hơi không tự nhiên đứng dậy, chủ động chào hỏi với cậu.

Bách Nam kinh ngạc đáp trả, rút giấy tờ nhà trong túi ra đặt lên bàn trà, nhìn cha mẹ đang trầm mặc.
"Ba, mẹ, đây là giấy tờ sở hữu nhà cũ, năm đó vì sức khỏe ông nội không tốt nên không làm thủ tục sang tên, nhà vẫn đứng tên ông nội.

Con có thuê người thường xuyên quét dọn, trong nhà rất sạch sẽ, đồ đạc con cũng dọn ra rồi." Cậu nói xong, lại lấy ra một chùm chìa khóa đặt đè lên giấy tờ, "Đây là chìa khóa nhà."

Bách Hướng Quân vốn chờ cậu chịu thua sầm mặt xuống, nụ cười trên mặt Chu Tú Cầm nhạt dần, Bách Bắc nhìn giấy tờ và chìa khóa trên bàn, hơi chột dạ.
"Mày có ý gì?" Bách Hướng Quân quát.
"Đúng vậy, Nam Nam, con có gì bất mãn với cha mẹ hay sao?" Chu Tú Cầm nhíu mày, bộ dạng ra vẻ đau lòng, "Chỉ là chuyện anh chị em trong nhà cãi nhau sao lại đến mức nghiêm trọng như thế, con làm anh trai, không thể nhường các em hay sao?"
Bách Nam cười tự giễu, "Không phải con không muốn, mà là trước nay bọn họ không xem con là anh, ba mẹ có lẽ cũng chưa từng xem con là con trai mình."
"Nói càn!" Bách Hướng Quân vỗ tay vịn sô pha, đứng dậy phẫn nộ quát: "Đồ vô ơn! Chẳng lẽ nhà tao bạc đãi mày ngày nào à!"
"Không, ông nội rất thương con." Cậu lấy tấm thẻ ngân hàng hôm qua bị Bách Bắc gạt rơi, sau đó Ban Ngọc nhặt lên lại, đặt bên cạnh giấy tờ nhà và chìa khóa, "Ơn nghĩa của nhà mình, con sẽ trả đủ."
"Nam Nam, những lời Tiểu Bắc nói ngày hôm qua chỉ là do giận quá mà thôi, con đừng xem là thật." Chu Tú Cầm nhìn Bách Hướng Quân đang bạo nộ, đẩy trả giấy tờ bất động sản và thẻ ngân hàng, "Đừng giận dỗi nữa, mau mang mấy thứ này về đi."
"Tú Cầm, không cần nói nhiều với nó nữa." Bách Hướng Quân ngăn cản Chu Tú Cầm, nhìn Bách Nam chán ghét, "Mới tử tế mấy ngày đã muốn leo lên đầu ngồi, đồ lòng lang dạ sói.

Mày là do nhà tao nuôi lớn, nên nghe lời bọn tao, dám cả gan chống đối lời cha mẹ, phản rồi!"
Bách Nam lắc đầu, "Con vẫn nói câu cũ, những thứ nợ nhà họ Bách con sẽ trả, sau này con sẽ lo chuyện dưỡng lão cho cha mẹ, nhưng chuyện khác...!Xin lỗi, con sẽ không giúp mọi người gây dựng quan hệ với Ban thị như cha mẹ mong muốn."
Rầm ——
Bách Hướng Quân giận đến mức lật bàn.
Bách Nam không dao động, móc giấy bút ra viết mật mã thẻ ngân hàng, đặt lên bàn trà đang lật nghiêng, "Đây là mật mã thẻ, trong thẻ bây giờ có hai mươi vạn.

Sau này con sẽ tiếp tục gửi tiền vào đó cho đến khi đủ ba trăm vạn.

Số tiền này xem như trả hết chi phí nuôi nấng con từ nhỏ đến giờ.


Trừ chuyện này, nghĩa vụ của con cái con cũng sẽ không trốn tránh, chuyện chu cấp tiền dưỡng lão con nói được làm được.

Cha mẹ mắng con là đồ vô ơn cũng được, lòng lang dạ sói cũng thế, đây là cách thức con dùng để báo đáp." Những thứ như ân tình không thể đong đếm nổi bằng tiền tài, cậu đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định này.
Cha mẹ muốn cậu nghe lời như con chó giữ nhà, cậu không làm được.

Ân tình biến thành máy chém kề trên cổ, nếu cậu làm gì cha mẹ cũng cho rằng cậu sai...!vậy cứ sai hết đi.
Sau đó đương nhiên là một đợt mắng mỏ rất lâu, Bách Nam yên lặng không nói gì.

Mãi cho đến khi tất cả mọi người đã mắng mệt, cậu mới bình tĩnh nâng mắt nhìn một vòng, xoay người rời đi.
—-----------------

Chương 11:


Bước sang tuần mới, Bách Nam cực kỳ thản nhiên... tiếp tục cúp tiết.


Điện thoại nhỡ của cha mẹ đã lên đến mười mấy cuộc, cậu chỉ nhìn lướt qua, tiếp tục công việc làm dở trên tay.


Body của búp bê ⅓ cơ bản đã hoàn thành, bây giờ cậu đang mài phần mặt, làm xong hết cần thời gian khoảng nửa ngày, sau đó là kiểm tra độ căng và xịt nước đắp thêm đất, xịt nước đắp đất xong phải mài nhẵn những chỗ lồi lõm, tiếp tục xịt, lại mài... Tóm lại bước này rất rườm rà, cần nhiều kiên nhẫn.


Đắp rồi lại mài, sau khi hài lòng mới tiến hành nhào nặn... Khoan đã, khách hàng này muốn làm búp bê bằng đất sét hay bằng resin* nhỉ?


*Resin: Hợp chất hóa học nhân tạo có thành phần từ nhựa thông, sau khi từ dạng lỏng đông cứng thành dạng rắn sẽ trở thành một vật liệu đàn hồi, có độ bền cao, là chất liệu phổ biến để đúc mô hình figure và làm búp bê, ưu điểm nhuộm màu tốt, kết cấu chắc chắn hơn gốm hoặc nhựa PVC.


......Hình như chưa có nói.


Bách Nam thả tờ giấy nhám xuống, rửa sạch tay, mở máy tính lên shop online.


Sau đó......thấy một đống đơn hàng ào ào kéo tới.


Bình thường shop online này phải mấy ngày mới có một đơn, bỗng dưng một ngày đẹp trời bị một đám dân có tiền chạy vào tất tay.


Bách Nam run rẩy nhấn vào ô thông báo tin nhắn không ngừng nhấp nháy.


[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Con dâu tương lai à, bác giới thiệu cho mấy khách hàng rồi nhé, đều là các dì quen biết, cháu cứ tiếp đãi như bình thường là được. ]


[ Mẹ Cát: Chủ shop ơi, thứ này làm bằng gì thế, nhìn đáng yêu quá, dì muốn một bộ【 link 】]


[ Tưởng Phu Nhân: Úi, bộ quần áo búp bê này may đẹp quá, là để cho BJD mặc nhỉ? Dì muốn mua cái này 【 hình ảnh 】]


[ Em Tô: Nam Nam đúng không? Dì là dì Tô đây, dì chuẩn bị mua bộ thú bông mười hai con giáp, bao giờ thì con giao hàng được? Còn mấy bộ đồ trà mini này dùng để làm gì thế, dì không hiểu lắm. ]


[ Bà Chủ Nhà Họ Dịch: 【 hình ảnh 】Con dâu nhà họ Ban ơi, bộ đồ ăn này là cháu tự nung đấy à? Hoa văn xinh đẹp quá, đồ sứ xương* nghĩa là gì thế, dì muốn mua một bộ, sau khi gửi đơn hàng rồi mình làm gì tiếp theo? ]


*Sứ xương (Bone China): Một loại sành sứ xuất phát từ nước Anh vào TK18, thành phần làm từ tro xương động vật, cao lanh và đá khoáng. Đây là loại sứ cao cấp nhất do ít tạp chất và được loại bỏ các thành phần gây hại cho sức khỏe, có độ thấu quang cao, mỏng nhẹ và bóng đẹp, độ bền cao chống sứt mẻ. Loại sứ này hay được dùng làm ấm tách, dụng cụ uống trà, khay bánh, hũ kem...


......


Bách Nam nhìn một dãy cửa sổ chat, dở khóc dở cười.


Cậu lấy di động gọi điện thoại cho Ban Ngọc. Không ngoài dự đoán, quả nhiên địa chỉ cửa hàng là do hắn nói cho mẹ Ban, bà dạo quanh shop một vòng, cực kỳ kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục giới thiệu cho đám chị em thân thiết.


Cứ như vậy, chỉ một lúc sau đơn đặt hàng đã chất cao một chồng.


Ban Ngọc rất hài lòng với kết quả này, "Không cần cảm ơn, thân là đồng chủ tiệm... Đúng rồi, vì sao cửa hàng của em không có ai quản lý? Không thuê người chăm sóc khách hàng à?"


Đúng là không có, khách hàng quá ít, hơn nữa mặt hàng lại đặc biệt, shop online này luôn chỉ có một mình Bách Nam tự quản lý.


Ban Ngọc kinh ngạc, sau đó bắt đầu nổi giận, cuối cùng lại bực mình đau lòng —— quá là ngốc, không biết tìm người hỗ trợ gì cả, cái gì cũng tự mình làm, muốn bản thân mệt chết luôn sao?


Sau đó...... Cửa hàng nhỏ có nhân viên chăm sóc khách hàng đầu tiên kiêm Bà chủ tiệm —— Tiểu Ngọc.


Bách Nam cười nhìn nhân viên mới tinh Tiểu Ngọc, ngẫm nghĩ một lúc, đổi tên cửa hàng thành "Nam Gia Hữu Ngọc".


Ban Ngọc là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi, bàn tay cầm chuột cứng đờ, vành tai phiếm hồng, xụ mặt đánh chữ lạch bạch.


[ Tiểu Ngọc: Anh không phải bà chủ tiệm, em mới phải! ]


Bách Nam bật cười ra tiếng, tắt trang web đi, gọi điện thoại cho mẹ Ban.


Mấy vị khách hàng mẹ Ban giới thiệu có lẽ toàn là tấm chiếu mới trong làng mua hàng online, order rất có vấn đề, đối với thú chơi doll và đồ handmade cũng cái biết cái không, chỉ thấy đẹp liền muốn mua... Tóm lại, cậu không muốn lừa tiền mấy dì trung niên không hiểu biết giá cả thị trường.





Khúc Văn Hân nghe cậu nói xong, mừng đến mất kiểm soát, vung tay ném ra một dãy số WeChat.


Bách Nam rất ít dùng WeChat, nhưng vẫn có tài khoản. Cậu vào account bấm kết bạn, được kéo sang một group chat.


[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Ra đây hết đi nào, con dâu tôi tới rùi đây, mọi người có thắc mắc gì cứ hỏi cháu nó nha. ]


[ Mẹ Cát: Nam Nam con tới đúng lúc quá, hóa ra nhận nuôi doll là một chuyện nghiêm túc như thế, trước đây dì sơ suất, con yên tâm, dì sẽ chăm sóc tốt cho búp bê con làm. Dì nghe Văn Hân nói có thể đặt làm riêng, dì muốn một đứa mặt giống con gái dì, có được không? ]


[ Em Tô: Dì đi tra cứu sương sương, người ta nói ai chăm búp bê đều gọi là 'mẹ nhỏ' phải không? Đám trẻ con bây giờ biết chơi quá, chúng mình già rồi. ]


[ Tưởng Phu Nhân: Ông xã dì nói mấy bộ đồ này thiết kế khá lắm, nhưng đường may hơi thô, Nam Nam có muốn học không, để dì kêu chồng dì dạy cho. ]


......


Bách Nam yên lặng xóa đi dòng "Chào các dì" trên khung thoại, buông điện thoại xuống, mở ứng dụng WeChat trên máy tính, rà soát đơn hàng, bắt đầu cẩn thận trả lời từng câu hỏi cho các dì.


Phái nữ trời sinh không có sức chống cự lại những đồ vật đáng yêu, một khi bọn họ đã bị một thứ xinh đẹp hấp dẫn sẽ vô thức tìm kiếm những thứ khác cùng loại, càng tìm càng thích, cái này thích, cái kia cũng thích, làm sao bây giờ? Mua, mua hết!


Hai tiếng đồng hồ sau, lòng hiếu kỳ của các phú bà đã được thỏa mãn đầy đủ, bọn họ mở shop online lần nữa, lướt qua một loạt hàng hóa xinh đẹp bày bán, bắt đầu động tay.


Đã chăm doll sao có thể không mua quần áo xinh đẹp lộng lẫy!


Quần áo có rồi, sao lại không mua thêm trang sức phụ kiện tinh xảo tương xứng!


Trang sức phụ kiện có rồi, ấy da, chiếc ghế sô pha bé xíu này làm tỉ mỉ quá, mua thôi!


Cho dù không hứng thú với thú chơi búp bê thì... Úi, món đồ chơi này tinh xảo quá, đúng lúc có thể mua cho cháu trai làm quà sinh nhật... Khoan đã, bộ trà cụ này không tệ nha, mua về ủ trà hoa chắc chắn rất đẹp!


Tóm lại cứ mua mua mua đi!


Bách Nam làm mới giao diện shop online, nhìn thấy một chồng đơn hàng mới, lại đỡ trán.


Cậu ngây thơ cho rằng sau khi phổ cập xong kiến thức chăm sóc búp bê gì đó, các dì sẽ ngại phiền không muốn mua nữa, kết quả... Cậu đã quá xem thường trình độ tiếp thu những thứ xinh đẹp và máu mua sắm nhiệt tình của hội phụ nữ.


Ở biệt thự, mẹ Ban cười tủm tỉm thả điện thoại xuống, trong lòng cho Bách Nam một hàng tick xanh —— có đứa con dâu này, mang ra ngoài thật thể diện!


Trên lầu hai, phòng Ban Ngọc.


Nhân viên chăm sóc khách hàng vừa nhậm chức Tiểu Ngọc đang tiếp đón vị khách đầu tiên trong sự nghiệp của mình.


[ Dung Tây: Bạn là nhân viên mới à, chủ shop có đó không? ]


Ban Ngọc xụ mặt, nhìn qua một lượt những điều cần lưu ý khi tiếp khách, cẩn thận đánh chữ.


[ Tiểu Ngọc: Chào bạn, chủ shop không online, chắc đang bận nói chuyện với mẹ chồng rồi. ]


[ Dung Tây:... ]


Hả? Ba chấm là có ý gì? Ban Ngọc liếc tờ hướng dẫn lần nữa, nhíu mày, chẳng lẽ là do mình không thêm icon "hun" cuối câu sao? Mấy cái hôn hít gì đó không phải chỉ có người yêu vợ chồng mới làm với nhau à?


...... Khách hàng bây giờ quá không biết xấu hổ! Hôn với hít cái gì, đi về tự hôn vợ mình đi chứ!


Không đúng, chẳng lẽ tên này từng "hôn" Nam Nam?


Ban Ngọc sầm mặt.





[ Dung Tây: Thế bao giờ chủ shop mới online? ]


[ Tiểu Ngọc: Không biết, dù sao hôm nay sẽ không lên mạng! ]


Yên lặng kéo dài.


Ban Ngọc bình tĩnh lại, bắt đầu thấp thỏm —— Tiêu rồi, hắn sẽ không dọa khách của Nam Nam chạy mất đấy chứ.


[ Dung Tây: Nếu chủ shop không có ở đây, vậy phiền bạn giúp tôi chuyển lời một chút. Mấy hôm trước tôi có đặt làm búp bê tỉ lệ ⅓, lúc ấy yêu cầu làm giống nhất có thể, sợ là bản vẽ không rõ ràng, tôi gửi thêm hình ảnh phụ kiện chi tiết, đưa cho chủ shop tham khảo hộ tôi 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]


Không dọa chạy! Hai mắt Ban Ngọc sáng bừng, vội xóa tin nhắn xin lỗi Bách Nam soạn cho, nhào vào trước máy tính. Hình ảnh Dung Tây cung cấp rất rõ ràng, đủ hai loại mặt phẳng và hình 3D. Ban Ngọc xem xét kỹ, lại cân nhắc lời khách hàng một chút, dò hỏi.


[ Tiểu Ngọc: Bạn muốn làm giống nhất có thể? ]


[ Dung Tây: Đúng vậy. ]


[ Tiểu Ngọc: Đá quý trên quyền trượng nên dùng ngọc tủy*, đá giống hồng ngọc gắn trên ngai vàng nên dùng mã não**, độ chân thật đại khái là 80%, nếu muốn đạt đến trình độ 100%, chúng tôi có thể thay thế bằng ngọc lục bảo và hồng ngọc huyết bồ câu***. ]


*Chalcedony - ngọc tủy 玉髓: tên một loại đá thạch anh trong suốt nhiều màu


***Hồng ngọc huyết bồ câu - pigeon blood ruby: là loại đá quý thuộc họ corundum, màu đỏ được gọi chung là ruby, màu xanh gọi chung là sapphire, trong số đó 'huyết bồ câu' là loại ruby quý giá và đắt đỏ nhất do có màu sắc rực rỡ và ánh quang đẹp nhất.


Tịch Dung ở bên kia màn hình yên lặng lau mồ hôi lạnh, chủ cái shop nhỏ này không chỉ có tay nghề tốt, hình như còn rất...giàu.


[ Dung Tây:...... Không cần, dùng ngọc tủy và mã não là được rồi. ]


Ban Ngọc hơi thất vọng, vì sao lại không chọn ngọc lục bảo và hồng ngọc huyết bồ câu! Không lấy mấy thứ đó sẽ không tăng được lợi nhuận lên mức tối đa!


—— Đồ keo kiệt!


[ Dung Tây:?]


[ Tiểu Ngọc: Tôi sẽ chuyển lời. ]


Ban Ngọc giận dỗi đẩy máy tính sang một bên. Vốn muốn giúp Nam Nam kiếm một món hời, kết quả...Không vui! Cực kỳ không vui!


Sau khi Bách Nam nghe Bạn Ngọc mất tự nhiên giải thích xong, bàn tay cầm di động run rẩy.


"Dung Tây nói dùng ngọc tủy và mã não?"


"Đúng vậy." Ban Ngọc cạy cạy vỏ điện thoại, giọng không vui, "Anh kiến nghị bên kia dùng ngọc lục bảo và hồng ngọc huyết bồ câu nhưng khách không chịu, không phải anh cố ý làm hỏng chuyện đâu."


Nước mắt bi thương của Bách Nam chảy thành sông, vô lực giải thích, "Không, Tiểu Ngọc, anh không làm hỏng chuyện, ngược lại giúp em làm thịt khách hàng khá lắm. Đá quý gắn lên quyền trượng và ngai vàng em định dùng pha lê giả, thứ đó mua một cân chỉ mất 35 tệ thôi."


"...... Không làm hỏng?" Hai mắt Ban Ngọc từ từ sáng lên, không cạy điện thoại nữa, giọng nói vui hẳn, "Thế, tức là anh giúp em kiếm tiền rồi đúng không?"


"Đúng vậy." Giọng cậu mang theo ý cười, ngọc tủy và mã não đắt hơn pha lê, đương nhiên giá trang sức có thể hô lên cao ngất, tuy không nhiều lắm nhưng đúng là có lời.


Ban Ngọc vô cùng phấn khởi, "Hừ, anh đã nói có thể chăm sóc em rồi mà, ừm, mặt nào cũng chăm được."


—-------------------