Không mang ra khỏi wordpress và wattpad. Ai re-up làm chó con.<丶"Д`>

Chương 1

Nghiêm Khánh Sinh, nam, ba mươi sáu tuổi.

Ồ không, hôm nay là sinh nhật anh, ba mươi bảy tuổi.

"Nghiêm què!" ông chủ tiệm sủi cảo vén lên tấm màn, sau bếp hơi nước hừng hực, anh một khắc cũng không muốn tiếp, ngay cả cửa cũng không bước khỏi, giọng nói gọi vào trong, " Cán thêm 200 vỏ bánh, đến mười một giờ cậu thì về."

Nghiêm Khánh Sinh cố không lau mồ hôi, không lên tiếng, gật gật đầu. Ông chủ biết anh nghe thấy được, liền khoan thai trở về tiền thính, người què này không nói phương diện khác, làm việc thành thật ra sức, yên tâm cực kì.

Nghiêm Khánh Sinh khi còn bé từng gặp tại nạn, trong nhà nghèo, không có tiền cho anh đi chữa trị, thành ra chân để lại tật, đi thì vẫn đi được, chạy thì chạy không được. Dần lâu hàng xóm láng giềng trẻ con quê nhà cũng bắt đầu gọi anh là người què, danh hiệu đó kết bạn với anh được ba mươi hai năm, tính cả năm nay, so với mẹ của anh sống chung với anh thời gian còn dài hơn.

Mười một giờ ba phút, mấy trăm vỏ bánh sủi cảo chỉnh tề xếp ở một bên, Nghiêm Khánh Sinh đứng lên, đỡ bàn duỗi cánh tay dài lấy bao lô cũ của mình, quay người lại, bà chủ đang đứng ở cửa, bưng đĩa sủi cảo có tư có vị mà ăn.

Anh buổi tối cũng ăn, trong nồi có vỏ bánh, có sủi cảo phá, nhân bánh còn sót trong nồi, anh uống năm chén lớn, nếm thử nhân bánh thịt bò ở ngoài.

Sủi cảo phá: bánh bị vỡ

Tổ chức sinh nhật có thức ăn mặn, còn là "Thịt cao cấp", anh đã thỏa mãn.

Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi hướng phía cửa quẹo qua đi.

"Ai, ngươi đợi đã, tháng này tiền công cho ngươi." Bà chủ đặt cái đĩa, móc trong túi tiền ra.

Sáu trăm đồng.

Bọn họ mặc dù chỉ là thị trấn loại ba, cũng là con số khó có thể tin, mà Nghiêm Khánh Sinh không có cánh nào, anh không có học vấn gì, trong nhà chu cấp không nổi cho anh đi học, chỉ học xong sơ trung, người khác còn có thể bán sức, anh chân này chân không sức, tiệm sủi cảo bao anh ba bữa, anh đã nhận rồi, đi sớm về tối cũng nhận.

Anh nghe thấy ông chủ ở trước mặt thực khách nói anh "Tàn phế", nói mình "Coi như tích đức", âm thanh không một chút khống chế, chỉ sợ anh không nghe thấy được.

Ông chủ nói cũng không sai, cư như vậy qua đi.

Nghiêm Khách Sinh chỉ cảm thấy mệt mỏi mệt mỏi, muốn nhanh đi về ngủ. Anh tiếp nhận vài tờ giấy màu hồng xanh biếc, từng cái từng cái phẳng phiu, cẩn thận bỏ vào túi phía trong bao lô, đè ép, mở miệng thanh âm có chút khàn: "Cảm ơn bà chủ."

Tiệm sủi cảo cách nhà anh ba con hẻm, đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân mà Nghiêm Khánh Sinh nhận thấy công việc này cũng tốt. Anh ở trong thôn Thành Trung có tiếng ở C thị. Chính phủ chậm chạp quy hoạch không tốt, việc phá dỡ nhà gần mười năm, chữ trắng đầu hẻm kia hủy đi chắc là lão Trần đầu muốn điên rồi tự mình viết lên đi.

Ngõ hẻm bị phá như vậy, buổi tối tự nhiên sẽ không có đèn, vì tiếc tiền điện, nơi đây mọi người đều ngủ rất sớm. Nghiêm Khánh Sinh thích mặt trăng, vì nó mà anh có thể đi đường dễ hơn.

Thật không khéo, đêm may trời đen thùi lùi, không có mặt trăng cũng không có sao, đầu hẻm còn sáng chút, đi vào mấy chục mét, ngay cả cửa sổ nhà còn không thấy, trên đất gạch đá cao thấp chổng lên, mỗi bước đi đều dính phải vũng bùn.

Nghiêm Khánh Sinh siết chặt bao lô trong tay, bên trong có một cây dù, một bình trà, một chuỗi chìa khóa, còn có sáu trăm đồng tiền của anh.

Anh đi qua con hẻm đầu tiên.

Hẻm đầu cùng hẻm thứ hai có một đường giao nhau, nơi đó có một tấm biển quảng cáo cũ, tấm quảng cáo đã rách, gió vừa thổi đến vang lên tiếng phần phật. Anh đi tới tấm bảng kia còn năm, sáu mét, đột nhiên ngừng lại, kinh hoảng đem bao lô nhét vào trong quần áo, anh kỳ thức muốn đi nhanh lên, nhưng chân bị tật run lẩy bẩy, một chút khí lực cũng không dùng được.

Sau biển quảng cáo đi ra ba, bốn người, quá tối, Nghiêm Khánh Sinh không xác định còn một người đứng phía sau cái cây, bên cạnh nhà vệ sinh công cộng hay không, anh cũng không dám nhìn kỹ, nói chung thêm một người thiếu một người cũng không khác gì nhau cả.

"Ha, lão què, nhìn thấy anh em chúng tôi cũng học được cách trốn ha."

Đây không phải là lần đầu tiền Nghiêm Khánh Sinh bị cướp. Anh nghèo, vùng lân cận cũng không giàu, Nghiêm Khánh Sinh không còn sức đánh trả chút nào trong mắt mấy tiểu đầu gấu, thật giống như con gà mái chuẩn bị giết.

Một người cười hì hì tiến lên túm cánh tay anh, một người tới bên thân anh, bị một người từ phía sau ôm lấy. Mới vừa hơi động đậy, eo đã bị một đạp tàn nhẫn, tên côn đồ nhỏ kia phối hợp đến thành thục, thoáng chốc buông tay, cả người anh lật tức bị đá ra xa ba đến năm mét, phát ra tiếng vang nặng nề.

Bao lô cũ không túm được, ngã vào trong vũng bùn bên nhà vệ sinh công cộng.

"Mẹ kiếp, bẩn muốn chết."

Tiểu đầu gấu nhíu mày mắng, phi một cái, nhấc chân đạp lên trên vai anh, "Tiên sư mày, lão què."

Nghiêm Khánh Sinh bị trúng đòn, đàm người kia xác định anh không đứng lên nổi, hầu như đánh đều không dùng tay, ngươi một cước ta một cước cười vu vẻ đá chơi. Anh bị đánh thành kinh nghiệm, bọn nó vừa động thủ, anh liền ôm thật chặt đầu, cắn chặt răng, không phát ra tiếng nào, ở trong đầu bắt đầu đếm.

Đại khái đếm tới hai trăm sáu mươi bảy cái đá, đám rác rưởi này chơi đủ rồi liền bỏ đi.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, khi chỉ một mình Nghiêm Khánh Sinh trên mặt đất, anh chậm rãi bỏ cánh tay xuống, nhìn thấy bao lô ngâm nửa bên nước vẫn còn, vô tri vô giác dùng tốc độ kinh người bò qua.

Anh nặn nặn bên cạnh, cảm giác hơi cứng làm cho anh khinh khinh thờ phải nhẹ nhõm, may mà ông chủ kéo thời gian, đám nhóc lưu manh cũng không đoán được trên người anh đến cùng có tiền hay không.

Mà tóm lại là ông chủ khất nợ lương anh, không nên cảm tạ ông ta. Nghiêm Khánh Sinh suy nghĩ một chút, vẫn nên cảm ơn ông trời đi.

Nghiêm Khánh Sinh cảm ơn ông trời trên đất, thuận tiện liền niệm lung tung các vị thần tiên bồ tát, tính toán sẽ không còn người trở lại, mới đè gạch bùn đứng dậy, mang theo một thân bẩn thối, khập khễnh đi xong con đường còn lại về nhà.

Trời không lạnh lắm, dùng than đá nấu nước, tháng trước than bánh tăng 5 phân tiền, bùn vàng bên trong khá nhiều, đun một ấm nước mất hơn 20 phút, anh cũng không nỡ đun thêm ấm nữa.

Nghiêm Khánh Sinh pha hai thùng nước lạnh với một ấm nước sôi, đứng ở trong gian phòng với chậu nước tắm đỏ đang bốc hơi hùn hụt.

Tiệm sủi cảo cùng quán cơm khác nhau, cũng may không có dầu khói gì, anh bận cả ngày, cũng chỉ là chảy mồ hôi thật nhiều. Nếu không phải trên đường bị ngã, anh kỳ thực chỉ dùng một thùng nước là đủ rồi.

Dù đi nữa cũng coi đó là một gian phòng tắm của khách sạn loại rẻ đi, cũng phải mất năm khối đó.

Anh tắm xong, ngồi xổm đem quần áo dính bùn nhão chà, treo dây mắc quần áo trong phòng, dùng bồn tắm giặt, rồi vẫy chổi, đem nước quét ra ngoài.

Chuyện rốt cục xong.

Nghiêm Khánh Sinh từ dưới gối lấy là một chiếc Nokia cực kỳ cũ kỹ, màu xanh đậm chỉ bằng bốn đầu ngón tay của anh, đây là khi mẹ của anh còn sống dùng. Mẹ mất rồi, Nghiêm Khánh Sinh trực tiếp ném sim điện thoại, anh không muốn liên lạc với mọi người, tự nhiên cũng không cần điện thoại di động, chỉ dùng xem thời gian cùng đặt đồng hồ báo thức.

Tiệm sủi cảo sáu giờ mở cửa, anh đi lúc năm giờ, mỗi ngày phải khởi hành lúc bốn giờ bốn lắm phút, như vậy anh phải dậy lúc bốn giờ rưỡi.

Có thể ngủ được bốn giờ. Nghiêm Khánh Sinh giành giật từng giây mà nhắm mắt lại, cả người thương tổn không thèm liếc mắt nhìn liền ngủ.

Kết quả anh đến cùng không hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngủ đủ bốn giờ. Anh ngủ được nhanh, nhưng ngủ thiển, tí xíu động tĩnh có thể làm anh tỉnh ba phần.

Tê nha. Là âm thanh chậu tắm cùng mặt đất ma sát tạo ra âm thanh, ngắn ngủi, tựa hồ còn có tiếng sỏi bị nghiến ép nhỏ vụn vang lên.

Nghiêm Khánh Sinh nằm trên giường, mắt hướng vào bức tường vôi trắng, thân thể cưng cứng. Anh tin tưởng trong phòng có người tiến vào, không biết có bao nhiêu người vào, thứ hai cũng không biết tới làm chi.

Nhà anh nhà chỉ nổi tiếng có bốn bức tường, mỗi tháng chút tiền lương kia đều được anh giấu vào bên trong lỗi gối, tên trộm chắc cũng không dại mà đem người đang nằm đuổi xuống đâu.

Trộm, phỏng chừng một phút chốc nữa hắn sẽ rời đi.

——Hoặc là một đao giết mình cũng nên.

Đêm đã khuya dễ làm cho tâm tình trở nên tiêu cực, không có ánh sáng càng nghĩ quá, giờ khắc này trong đầu anh không thể khống chế mà nghĩ ngợi —— chỉ mong cho anh sảng khoái chút, hạ đao gọn gàng chút, kết thúc cuộc sống không có gì không tốt trước mắt.

Sống đủ rồi, sống đủ rồi.

Sống sót chung quy đối với Nghiêm Khánh Sinh mà nói quá mức thâm ảo, suy nghĩ của anh đối với cái này chùn bước, đại não liền nhanh chóng đưa anh vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, chuông báo thức giục anh mở mắt ra, thân thể như trước nghiêng lệch trên đường mà đi tới nơi làm việc, cũng không thể nói được vui mừng hay thất vọng, phảng phất cuộc sống chính là như vậy, cầu cái gì liền không được cái đó, muốn chết trong nhà cũng không ngoại lệ.

Anh nhớ tới khi còn bé trong ngõ hẻm có mấy ni cô hóa duyên, cũng không biết là từ sơn miếu nào tới, nghe các ni cô nói người là tới cõi đời này chịu khổ, giống cùng đi tù không sai biệt lắm, biểu hiện tốt một chút, hết hạn tù có thể ra. Nghiêm Khánh Sinh không tin phật, nhưng anh nhớ kỹ thuyết pháp này, thỉnh thoảng cũng thấy nó hợp lý.

Ví dụ như ngày hôm nay, anh ở trên đường liền đọc thầm, a di đà phật, phật tổ mở mắt một chút.

Bất quá anh đến cùng niềm tin không kiên định. Điểm tâm một bàn rau hẹ với sủi cảo, thanh quản đủ, Nghiêm Khánh Sinh uống no đang lau miệng, cảm nhận rõ vị đọng lại của rau hẹ, lại cảm thấy sống sót cũng rất tốt.

Thanh quản: súp or cháo