Trình Thủy đi gấp, trên người ngoại trừ mấy trăm đồng cái gì cũng không mang theo, hắn ra ngõ hẻm, đột nhiên không kịp chuẩn bị sặc một ngụm gió lạnh, gió lạnh kèm bụi tiến vào cuống họng, làm cho hắn không thể không dừng bước, che miệng khụ không thể đứng thẳng được.

Đi tìm một chỗ tránh gió, hắn khụ đến nỗi trong đầu cũng chí chứa một ý niệm như vậy.

Ngày mai còn phải đi làm, hắn đến ăn cơm, đến sinh hoạt, người nghèo không có tư cách da sầu đa cảm. Huống chi coi như Nghiêm Khánh Sinh từ chối hắn, hắn cũng vẫn là em trai Nghiêm Khánh Sinh, mình tan làm sớm, còn có thể thừa dịp trong nhà không có ai trở lại coi tầm một, hai phút.

Vậy đi, hắn vẫn là không thể bỏ xuống được.

Trình Thủy không đi quá xa, trởi vừa tốt, coi chừng sẽ xảy ra chuyện, sáng thứ hai hắn cũng thuận tiện đi tới cửa hàng. Hướng của cửa hàng hoa có một giao lộ, đi thẳng là cửa hàng hoa phố, quẹo trái là một nhà kinh doanh nhỏ, bởi vì nửa đêm thưởng có người đến giao hàng, bên cạnh đó thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa phần lớn thời gian là không dùng, Trình Thủy đối với mấy cái này kinh nghiệm phong phú, thấy không có ai trông coi, đi thẳng tới lầu hai, sờ soạng nam xí, mở phòng cho người tàn tàn tật.

Ở chỗ này so với bên ngoài có gió lùa vào tốt hơn nhiều, thương trường khi tan việc cũng đã quét dọn sạch sẽ, trong không khí có mùi nước khử trùng nhàn nhạt, Trình Thủy ngồi ở trên nắp bồn cầu, chuẩn bị  trước khi trời sáng thì chạy ra ngoài.

Hằn đem mình thu xếp xong xuôi, có người lại sắp điên rồi.

Khắn mặt ở trong chậu xoa mười lần, Nghiêm Khánh Sinh chưa bao giờ tắm lâu như thế, anh thấy cần phải cùng Trình Thủy đàm luận, nói chuyện gì anh cũng không để ý tới rõ ràng, thế nhưng nhất định phải nói chuyện.

Chăn bên kia giống như chân bên này trầm mặc, không có một chút tiếng người, Nghiêm Khánh Sinh suy nghĩ, hắn có phải là …E lệ?

Nghiêm Khánh Sinh đối với chuyện tình nam nữ thật hiếu kì, dù cho anh không có điểm kiện để xem loại phim kia, chỉ là Lục Đạo hạng cấu tạo, khi anh vẫn còn bé, đã gặp qua bao nhiếu kẻ không có ý thức làm những chuyện kia. Những nữ nhân kia có lúc còn ngại xấu hổ, muốn nam nhân che, nam nhân đại thể cợt nhả, tình cở mở miệng, đi đùa mấy đứa trẻ.

Cho nên kia Trình Thủy hôn, nếu là phát sinh ở trên người khác, dưới cái nhìn của hắn hoàn toàn không đủ đương.

Mà đôi môi hôn lên môi mình, Nghiêm Khánh Sinh  nghe TV nhà cách vách, chỉ cần một giây che kín loa, xì xì lạp lạp cái gì cũng không nghĩa ra.

Anh cảm nhận được Trình Thủy muốn hôn anh Trình Thủy thật sự hôn lên, ngoài dự liệu một đạo rạch ngang mười vạn tám ngàn dặm.

Cho nên, Trình Thủy tại sao lại hôn mình?

Nghiêm Khánh Sinh rốt cục hiểu rõ nội dung bên trong cấp bách, quăng khắn mặt, vô cùng lo lắng mà duỗi dài tay, vừa định vén chăn, lại rụt trở về.

Trình Thủy hắn ngại e lệ, có một đồ để ngăn cách vẫn là tốt hơn rất nhiều.

Anh hắng giọng một chút, ngồi trở lại trên băng ghế thấp, châm chước mà kêu một tiếng: “A Thủy.”

Cách hai giây, không có tiếng.

“A Thủy?”

Nghiêm Khánh Sinh hoảng hồn, đứng lên lảo đảo, một phát kéo xuống nửa cái chăn, vừa ngẩng đầu, đứng đều không đứng được.

Trên giường trống không, cửa số nửa mở, Nghiêm Khánh Sinh phí công víu vào một bên cửa số ngó ra ngoài, sau phòng chứa ít đồ, cũng không có một người nào.

Phảng phất như nơi đây chưa từng có một người nào gọi là Trình Thủy.

Trình Thủy không cần anh nữa.

Lúc trước hắn gõ cửa sổ, chen lên giường của anh, tiền một bút một bút tiều vào người anh, làm cho anh đã quen thuộc Trình Thủy, đi được như lúc hắn đến thẳng thắn giống nhau.

Áo nhung vẫn yên lặng ở trên giường, Nghiêm Khánh Sinh đi tới, cấm quần áo ôm, đầu óc ngừng hoạt động, nửa ngày mới chẩm mà vổ một cái, mình còn chưa có mặc cho hắn xem.

Đầu óc anh đồng thời tăng lên, một trên một dưới hai cái không biết bỏ ra bao nhiêu thời gian, mặc xong, Nghiêm Khánh Sinh dịch bước tới trước gương —– cái gương dùng một ít tiền mua của một người buôn bán nhỏ, so với to hơn bàn tay một vòng, nhiều nhất soi được nửa người anh, Nghiêm Khánh Sinh đem gương cầm ở trong tay, trước sau trên dưới, nghẹ giọng nói: “ Thật đẹp.”

Câu nói giống Trình Thủy nói trước đó, rất thích hợp, màu sắc hình thức, đều là bộ trang phục anh mắc tốt nhất trong mấy năm qua.

Nghiêm Khánh Sinh thất hồn lạc phách nghĩ, anh đã cho Trình Thủy cái gì, đáng giá gì mà Trình Thủy móc tim móc phổi ra đối tốt với mình?

Trình Thủy hôn anh, đại khái chính là đáp án chân thực nhất.

Đàn ông với đàn ông, Nghiêm Khánh Sinh có nghe qua, cũng chỉ nghe một bên thôi. Anh xưa nay chưa nghĩ tới việc này cùng với mình dính líu, đừng nói mình, ngay cả Trình Thủy lúc trước mình không thích con gái, anh cũng không nghĩ tới khả năng này một phần nào.

Nói cách khác, cái từ đồng tính luyến ái này anh một chút cũng không biết, anh nghe mọi người xung quanh gọi nhị ghế tựa, bệnh thần kinh, bán mông, không một cái nào có thể dính dáng đến Trình Thủy.

Vậy thì gọi yêu đàn ông đi.

Nghiêm Khánh Sinh nắm vuốt dây kéo áo đầu, tay nắm càm vào ánh chứng, trên bụng nhiệt độ không có tản ra ngoài, chườm cho hai tay anh nhiệt sưng lên.

Coi như… Coi như Trình Thủy thích đàn ông, cũng không nên coi trọng anh.

Nghiêm Khánh Sinh đem cái chân bệnh kia ném ra phía sau ẩn đi, Trình Thủy thích đàn ông hay nữ căn bản không phải vấn đề, Nghiêm Khánh Sinh anh coi như biến thành nữ, chẳng lẽ có thể tầm bình khí hòa cùng với Trình Thủy ở cùng một nơi?

Anh vừa già, vừa tật, khồn cùng chán nản, cũng không có văn hóa, càng chẳng có cái sắc đẹp gì để nói, Nghiêm Khánh Sinh lo âu nghĩ, Trình Thủy thật muốn cùng hắn nói điểm gì, có phải là nên tích góp tiền đi bệnh viện kiểm tra một tý.

Mặc dù nghĩ như vậy, vừa nghĩ tới khả năng to lớn Trình Thủy xác thực thích mình, anh tâm đều trào ra.

Áo lông nhung thật ấm,lại như vào sáng sớm tỉnh giấc trong lồng ngực Trình Thủy. Hai người đàn ông ngủ trên cái giường hẹp, chuyện tứ chi tiếp xúc thậm chí ôm không ngoài dự liệu, giờ đây Nghiêm Khánh Sinh hồi tưởng lại, tất cả lại không như thế.

Từ trên xuống dưới anh được áp lông nhung bao chặt, phảng phất như Trình Thủy đang đem cả người anh ôm lấy, Nghiêm Khánh Sinh phiêu phiêu thoáng qua cân nhắc, thật muốn Trình Thủy hiện giờ ôm lấy chính mình sao, hắn có thể nhận không?

Lão nam nhân ba mươi bảy tuổi giờ đây đáng nghiêm cẩn thuần khiết mà tra khỏa nội tâm của chính mình.

…Có lẽ.

Tựa như cái hôn đó, sẽ căng thẳng, sẽ không dễ chịu, tim đập nhanh, muốn tách ra, mà khi hôn lên liền hận thời gian cứ như vậy dừng lại.

Trình Thủy có thích hay anh chưa có kết luận, mà Nghiêm Khánh Sinh lặng lẽ cuộn tròn đầu ngón chân trong giầy bông, tuyệt vọng phát hiện, mình thật giống yêu thích Trình Thủy.

Đêm nay, Trình Thủy ngủ ngon hơn so với Nghiêm Khánh Sinh một chút. Hắn tỉnh lại vài lần, thấy trời đên liền chợp mắt một chút, chờ lần cuối cùng mở mắt, nhìn mỗi ngày hết, cẩn thận từ nhà về sinh đi ra, lau mặt, không đi thang máy vận chuyện hàng hóa, đổi đi đường thoát hiểm, một đường thuận lợi mà ra.

Buổi trưa Ngô Tiểu Tư kéo hắn đi gọi thức ăn ngoài, nói là thức ăn ngoài, kỳ thực cũng chính là mấy tiệm cơm xung quanh ấn thực đơn, ông chủ rảnh tay sẽ đưa qua, khách quen xung quanh thì không cần thêm tiền.

Trình Thủy quét mắt nhìn giá, bình tĩnh xem xét xác thực không quá mắc, một ít món ăn thường ngày, thức ăn mặn mười khối tám khối, toàn bộ vốn là bốn, năm đồng, hai người bọn họ góp lại một người một chút vừa đủ.

Trình Thủy suy nghĩ một chút, nó được, nhưng mà tôi đẩy một nửa, về nhà một chuyến.

Ngô Tiểu Tư nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười hiểu rõ, nhìn Trình Thủy chỉ muốn thở dài, hắn đi đến thành phố này, không kịp kết bạn thật tâm với ai, thành thật mà đưa hết cho Nghiêm Khánh Sinh, lúc còn có thầy, thầy sẽ nói cho hắn biết, người nào nên kết bạn người nào chỉ nên quen xã giao, tự thân dạy dỗ nhiều năm như vậy, Trình Thủy tưởng học được trăm phầm trăm.

Huống hồ chuyện hắn với anh Sinh, đặc biệt không thích hợp để nói ra bên ngoài.

Rau hẹ xào trứng gà, khoai tây thái sợi xào, hai thứ này đều là đồ ăn nhanh, Ngô Tiểu Tư nói chuyện điện thoại xong, mới bọc chừng mười bó, cơm đã giao đến. Ngô Tiểu Tư cực kì tự giác cầm hộp cơm của mình phân đi một nữa, Trình Thủy mang theo nửa hộp cơm chạy tới nhà Nghiêm Khánh Sinh.

Hắn tạm thời không dự định cùng anh Sinh gặp mặt, thời gian buổi trửa là thích hợp.

Nghiêm Khánh Sinh lúc này đang ở tiệm sủi cảo, trời lạnh, ngày hôm nay anh ăn đại khái là sủi cảo bắp cải thảo. Trình Thủy dự định tiện đường mua một ít bánh màn thầy, tự chủ trương dùng những thức ăn này muốn Nghiêm Khánh Sinh nếm thử.