Hai chữ kia Nghiêm Khánh Sinh nói không rõ, Trình Thủy sửng sốt chút, hiểu rõ, hô hấp đột nhiên loạn cả lên.

Hắn vồ tới hôn anh, nơi ấy đỉnh vào eo Nghiêm Khánh Sinh, hai bên đều cứng đến cộm người. Nghiêm Khánh Sinh có chút khó chịu, tự giác lấy tay nắm chỗ đó.

Trình Thủy hít vào một hơi, nắm lấy cổ tay, tự động hướng phía trên làm phiền.

“ Ca, đừng có mời gọi em,” Trình Thủy nhíu mày, “ Thật nghĩ muốn?”

Nghiêm Khánh Sinh quay mặt đi, trong chăn nóng ngộp, anh kéo chăn xuống thăm dò bên ngoài, khí lạnh tập kích, anh lại chui vào trong chăn, ngộp bên trong rồi hờn dỗi: “ Tại sao là anh…”

Trình Thủy cúi người liếm vành tai anh,  lỗ tai Nghiêm Khánh Sinh dẹp nhỏ, vành tai cũng nhỏ, nghe các cụ nói, đây là tượng trưng cho sự may mắn.

Con mịa nó chứ, Trình Thủy thầm nghĩ, ca hắn mà may mắn thì đã không bị sáu làn đường hành rồi.

Hắn hỏi Nghiêm Khánh Sinh: “ Phải không?”

Nghiêm Khánh Sinh nắm nơi đó của hắn, thay hắn vuốt vuốt, đem lỗ tai từ miệng Trình Thủy thoát ra ngoài, nhẹ giọng nói: “ Không nghiêm trọng lắm…”

Đàn ông cùng đàn ông làm thế nào, Nghiêm Khánh Sinh thực ra chỉ ẩn ẩn biết tới, sự hiểu biết có thể so với một đứa bé hiểu chỉ cần nam và nữ chung một giường có thể sinh ra em bé. Anh cũng không cần thiết phải hiểu, mà theo bản năng cảm nhận được muốn nói một chữ “ không”, giống như người trưởng thành đã lâu không làm nổi toán học lớp năm vậy, mất mặt vô cùng.

Trình Thủy cười, nắm tay anh hướng sau mông anh sờ, bẻ không ra ngón tay anh liền dùng của mình, hướng cái nơi đang khép chặt kia đâm đâm: “ Chính là chuyện như vậy.”

Nghiêm Khánh Sinh thừa dịp hắn buông lỏng, xoát cái thu tay về, Trình Thủy nhìn anh vui vẻ: “ Ca, anh trốn cái gì.”

Hắn vừa nói, vừa dùng tay nắm cái mông gầy không mấy lạng thịt của Nghiêm Khánh Sinh, Nghiêm Khánh Sinh bắt đầu hối hận nói câu kia rồi, đem cái mông thít chặt hơn, kết quả còn không đợi Trình Thủy mở miệng, nội tâm anh đang đấu tranh liền thanh tĩnh lại.

Trình Thủy một giây không trì hoãn, đầu ngón tay thẳng tiếp xúc tới nơi đó, hắn chưa dám xông vào bên trong, chỉ cọ mấy lần bên ngoài, Nghiêm Khánh Sinh run rẩy một cái, lập tức đêm ngón tay hắn cắn đến đau đớn.

Anh run rẩy nói chuyện: “ A Thủy, thật…Kỳ quái.”

Trình Thủy hỏi: “ Có muốn em đi vào không?”

Mặt sau Nghiêm Khánh Sinh phán ứng so với miệng anh tích cực hơn nhiều.

Trình Thủy lại hỏi: “ Ca, anh khẩn trương thế, không có nước, em làm sao đi vào nha?”

Sinh ca anh ấy thật không biết.

Nghiêm Khánh Sinh cho là ngày hôm nay Trình Thủy có ý muốn tiến vào, anh không nghĩ ra cái thành tựu gì, đành phải từ trên người chính mình làm lên: “ Em chờ chút, anh…Anh thử xem.”

Trình Thủy vừa định hỏi anh thử cái gì, đầu ngón tay sát bên miệng khẩu bắt đầu nhẹ nhẹ co rút lên.

Một luồng nhiệt nóng phút chốc xông lên đầu hắn, ca hắn thật là muốn hắn bệnh mà.

“ Đừng thử,” hắn tận lực khắc chế bản thân mình, “ Ca, chúng ta ngày khác, ngày khác có được hay không?”

Nghiêm Khánh Sinh dừng lại, “ Em chờ anh một chút…”

“ Vấn đề không phải thế ca,” lý do mười phần khó mở miệng, Trình Thủy nói đó liền che che giấu giấy, “ Là em… Còn chưa chuẩn bị xong.”

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Khánh Sinh lần thứ hai rơi vào hạ bộ hắn.

“Không phải cái kia!”

Nghiêm Khánh Sinh gật gật đầu, liền đưa ánh mắt chuyển lên trên mặt hắn, mặt hai người giờ đây đều đỏ, càng ai cũng không cười ai.

Trình Thủy nói tiếp: “ Nơi đó muốn làm, phải có bôi trơn.”

Ngón tay Nghiêm Khánh Sinh vô thức bám vô ráp trải giường.

“ Em hỏi qua, một ống ít nhất phải ba mươi, bốn mươi. Ca là lần đầu tiên, phải dùng loại tốt, chừng một trăm.

Nghiêm Khánh Sinh cơ hồ trợn to mắt, anh cũng chẳng lo đến mất mặt nữa, nhanh xác nhận lại lần nữa: “ Tận mấy trăm?!”

Đầu Trình Thủy vừa mới cúi xuống, hắn gấp lên: “ Ca đồ tốt nào mà không như thế chứ, cái nào cũng đắt như vàng!”

Giữa nam nữ làm chuyện này đều mua bao, hắn nghĩ thầm đàn ông sẽ ít đi, ai biết không chỉ không ít đi, còn tăng gấp đôi.

Điều này làm cho Nghiêm Khánh Sinh đau lòng, nhưng anh tiếc tiền, càng không nỡ để thiệt Trình Thủy, nửa ngày còn không hết hy vọng.

“ A Thủy, chúng ta thử xem… Thử xem không cần đó.”

Kết quả hạ thân Trình Thủy vẫn kiên trì, ngoài miệng nói trái với phía dưới đang cương: “ Không được.”

Hắn kể mấy chuyện trước kia nghe qua cho Sinh ca nghe, “ Cuối cùng phải vào bệnh viện cấp cứu, người đều sắp không còn.”

Nghiêm Khánh Sinh nghe được sửng sốt.

“Ca, em nguyện làm thêm giờ, thêm chút tiền, anh…Nói chúng, chúng ta sau đó tiền gom một chỗ, nên ăn nên dùng, không cần tiêu quá,  hai chúng ta hai miệng, có bốn cái tay, tiền tích góp sẽ tăng lên.”

“ Như chúng ta bây giờ, quốc gia không cho kết hôn, không có cái giấy hôn thú.” Trình Thủy nắm tay anh, “ Sau đó lương của em đưa anh giữ, ca nói cái gì chính là cái đó, trong nhà chúng ta giống nhau, ăn uống quần áo của anh em quản.”

Môi Nghiêm Khánh Sinh giật giật, “…Được.”

“ Quyển số kia là giấy hôn thú của chúng mình.”

Trình Thủy nắm tay anh lên hôn một cái: “ Chờ em phát tiền lương liền kết hôn.”