Ngay sau khi hắn nói xong, người dưới khăn trùm yên tĩnh lại.

Trình Thủy thả tay anh xuống, đặt trên đùi anh, như gánh ngàn cân đá còn thoa thêm keo dán, chặn ché dính vào một chỗ.

“ A Thủy,”  tiếng Nghiêm Khánh Sinh từ sau tấm vải hồng truyền ra, anh mở miệng nói chuyện nhiệt khí thổi vào tấm vải trước mặt, khiến người ta nhớ tới tấm kính ngày đông đóng sương trắng, “ Anh chưa từng kết hôn.”

Trình Thủy cười rộ lên: “ Em cũng vậy.”

Hắn biết Nghiêm Khánh Sinh muốn nói cái gì, vì vậy không cho anh cơ hội mở miệng nữa, nâng mặt của anh lên, ngón tay nhẹ ngàng kím trụ môi của anh, vải nhung có mấy cái tua rua nhỏ theo thao tác của hắn cho điểm loạn, tấm vải bản đầu mang màu sắc sáng nay lưu lại vết màu tối.

“ Đừng nói chuyện, giao cho em.”

Hắn biết hô hấp của Nghiêm Khánh Sinh lại tăng lên, vì vậy chậm rãi tới gần, khoảng cách hai người từ chút rút ngắn, Nghiêm Khánh Sinh như nhìn xuyên vào khăn đổi đầu cô dâu, trước Trình Thủy dán một giây, hầy kết căng thẳng hơi động lên xuống.

Trình Thủy hôn lên lồng mày anh, “ Nhắm mắt lại.”

Động tác hắn thật chậm, hôn cũng thật nhẹ, Nghiêm Khánh Sinh căng thẳng thái quá, như một bình sứ bên mép bàn, chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng có thể ngã.

Cùng lúc đó,Nghiêm Khánh Sinh lặng lẽ khép chân, Trình Thủy còn kẹp ở giữa chân, bị anh tiểu tâm dực dực cọ qua cọ lại mấy cái. Anh không giống với ngày thường tỉnh táo, giờ đây căng thẳng thêm căng thẳng, gan càng thêm lớn, anh tưởng Trình Thủy không phát hiện, liền đưa ngón trỏ ra, thọt qua khố quần.

Sau ót, tay Trình Thủy vỗ nhẹ coi như cảnh cáo, Nghiêm Khánh Sinh cho là hắn không thích, vì thế bất động, nhưng anh vừa nghe thấy tiếng Trình Thủy cười, song không nắm chắc được thái độ của Trình Thủy như thế nào.

Vì thế anh liền đâm qua chút.

Mười phần kiên trì của Trình Thủy toàn bộ dùng ở giờ khắc này, hắn hôn môi Nghiêm Khánh Sinh hai má và chóp mũi, không mang theo tình dục hôn lên, sau một lát mới bảo thủ hôn hôn môi.

Vừa chạm đã rời, vài lần xuống dưới, hắn hơi hơi kéo ra khoảng cách, rũ mắt xuống, dùng âm lượng chỉ gần mới nghe thấy, nói:

“ Ca, đừng nghịch, hôn nhẹ em.”

Nghiêm Khánh Sinh trì độn một giây đồng hồ, liền nghe lời tiền đến gần. Tay anh còn đặt ở chỗ cũ, chỉ nghiêng cả người về phía trước, lập tức được Trình Thủy ôm vào lòng.

Vai Nghiêm Khánh Sinh thon gầy cộm ngực hắn có chút đâu, nhưng hắn không để ý, còn tận lực dùng lực tăng thêm, quả thực muốn đem thân thể nhỏ bé của Nghiêm Khánh Sinh khảm vào ngực mình.

“ Ca ca thật ngoan,” Trình Thủy cười tủm tỉm nói, khăn đội đầu cô dâu được hắn vén lên một góc, người dưới khăn còn chưa kịp phản ứng, hắn cúi đầu, rốt cuộc thực hiện việc hắn luôn luôn muốn thực hiện với Sinh ca da thịt thân mật.  Da Nghiêm Khánh Sinh khi cọ lên có chút thô ráp, song không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, có lẽ còn do vấn đề tuổi tác, mặc dù mặt anh thật gầy, nhưng khi đụng vào thì vô cùng mềm.

Khăn đội đầu cô dâu rất lớn, đủ để chứa được hai người bên trong tai tóc chạm nhau, Trình Thủy như một con thú hoang non hung ác, giả vờ hùng mạnh ở trên chóp mũi anh gặm một cái.

Hắn cũng uống rượu, mơ hồ mang mùi rượu, khi đầu lưỡi cạy môi Nghiêm Khánh Sinh ra,  đầu lưỡi Nghiêm Khánh Sinh  cũng ném được hương vị quen thuộc của rượu.

Mới vừa uống chút rượu rồi lại bị Trình Thủy làm say thêm.

Rõ ràng hơi thở quấn quýt lẫn nhau, như một nồi si rô mới nấu, sền sệt ngọt ngào quyện vào nhau, nhìn qua bề ngoài khăn đội đầu cô dâu thật yên tĩnh, tựa hồ bọn họ chỉ đơn thuần ở trong một tấm vải đỏ bình thường thôi.

Vì hai người ở trong khăn đội đầu làm việc, có chút giống bịt tai trộm chuông, giống như mọi người tại ngõ sáu này đều biết bọn họ là anh em.

Một khắc khi Trình Thủy đem người đè xuống, khăn đội đầu cô dâu trên đầu Nghiêm Khánh Sinh rốt cuộc rơi xuống, giờ khắc này anh bị Trình Thủy hôn cho mắt đỏ môi hồng, anh ngã về sau, đôi mắt khẽ ngước lên nhìn Trình Thủy, Trình Thủy ở trong ánh sáng hồng hình như thật dụ người.

Khoảng chừng người khác dù thế nào cũng đâu nghĩ tới, một lão nam nhân như Nghiêm Khánh Sinh, lại ở đêm động phòng hoa chúc lộ ra một cảnh sắc đẹp đẽ.

Lúc này trong mắt hắn, Sinh ca quả thực có thể đem đi so sánh với mấy cô gái đẹp trong ngõ, Trình Thủy không phủ nhận điểm đó, Sinh ca kéo góc áo hắn, đem hồn hắn kéo về.

Người dưới thân nhiệt tình pha chút hoảng sợ luống cuống, cảm xúc trong mắt và động tác trên tay trái ngược nhau, khăn đội đầu cô dàu trải trên giường, tiếng chuông kim loại vàng nhỏ vụn kêu leng keng, đầu anh nằm trên nửa gối, tựa hồ như anh cùng chố đó hòa chung vào với nhau, như một bức tranh tĩnh mới người họa sĩ tới họa.

Trình Thủy vén áo anh lên, dứt khoát bắt đầu họa từ trong người cho đến bên ngoài người.