Bữa ăn khuya chuẩn bị không sai biệt lắm, Nghiêm Khánh Sinh bắt đầu dọn dẹp căn nhà, chỗ để đồ vật nhỏ, hiếm khi có dịp dùng tới, anh lấy cây chổi phía sau cánh cửa ra, đặt trước mặt, cánh tay dùng sức đẩy một cái, đây là một cuộc quét dọn, từ trước phòng đến sau nhà, cũng không đẩy quá chừng mưới cái.

Xong việc anh lấy khắn khắp nới phủi phủi xoa một chút, rửa sạch tay, quay lại nhà bắt đầu chuyển giường chiếu, ngày hôm nay khí trời tốt, vừa vặn đêm hai thứ giường cùng nệm kiêng đi ra sau phơi.

Sau nhà không có dây phơi quần áo, Nghiêm Khánh Sinh đầu tiên cần phải đem cái ghế qua, một đệm một ga mà treo lên trên ghệ dựa phơi nắng. Chờ anh đem đệm đầu kiêng về giường, xốc đệm thứ hai ồm đồn lên bả vai, một đoàn đồ rơi xuống ở trước mặt anh.

Cái gì?

Tầm mắt Nghiêm Khánh Sinh bị che chắn một nửa, tay cũng không rảnh, đành phải mang theo nghi hoặc rời đi, vừa chú ý dưới chân vừa phân tâm suy nghĩ xem trên giường mình có thể có cái gì.

Qua không tới mười phút, anh trở lại, Trình Thủy sáng sóm nhét cái quần lót vào không thấy đâu, nó bị chỗ nhồi bông của cái chăn vừa mới phơi tốt kia che lên. Nghiêm Khánh Sinh nhắc nó lên xác nhận là của Trình Thủy, chỉ thấy buồn cười, anh nhớ tới sáng sớm nay Trình Thủy ở trong phòng loanh quanh chuyện gì, lập tức minh bạch.

Nghiêm Khánh Sinh cho dù không hiểu sự đời, dầu gì cũng đã là nam nhân gần bốn mươi tuổi, Trình Thủy tại sao mới sáng sớm đổi quần lót, anh không cần nhìn đều rõ ráng.

Vào giớ phút này, Nghiêm Khánh Sinh trong lúc hoảng hốt cảm nhận được chính mình có một người em trai vào thời kỳ trưởng thành, mặc dù người em trai này tuổi thật hơi lớn tí xíu cũng không gây trở ngại.

Tôi không thích con gái.

Nghiêm Khánh Sinh cười lắc đầu một cái, nói anh vẫn không tin điều đó, đây không phải là lớn rồi? Cũng không biết mơ thấy con gái nhà ai, phải...Khoảng thời gian này ở bên ngoài nhận thức được sao?

Đến nới bằng hữu lớn hơn quen biết, điểm đó đều là bình thường. Nghiêm Khánh Sinh không tự chủ được tiếp tục nghĩ, người trẻ tuổi xúc động, Trình Thủy lớn lên tốt, chỉ cần hắn nguyện ý yên ổn, hai người cùng vì cuộc sống sau này dốc sức làm, ngày tháng sẽ càng tốt lên.

Cô gái đó biết không?

Hẳn không biết, hai người muốn đàm luận yêu đương, Trình Thủy khẳng định không vui có hắn ở trong phòng phá chen vào.

Nghiêm Khánh Sinh rốt cục ý thức được, nguyên lai Trình Thủy rời đi là một chuyện thuận lý thành chương như thế, anh không chỉ không có lập trường ngăn cản, còn phải thật cao hứng mà nhìn hắn cùng tiểu cô nương đi, đừng nói Trình Thủy là người anh mong muốn đơn phương kết nghĩa làm em, cơi như là một nơi nương tựa, cũng không đạo lý e ngại huynh đệ chuyện tốt.

Nghiêm Khánh Sinh khóe miệng cười ngưng lại một cái không còn thấy rõ độ cong, chờ Trình Thủy đi, căn nhà trở lại như trước kia, sinh hoạt cũng trở về như trước, chỗ nào cũng đều lạnh lùng vắng vẻ, công việc khổ liền khổ, chịu đòn cũng không có gì, nhưng anh lại khóc mười lần trăm lần, cũng không ai sẽ đến gõ cửa sổ anh, làm ấm phòng của anh.

Trình Thủy, Trình Thủy.

Nghiêm Khánh Sinh tay cấm quần lót lạnh lẽo từ lâu kia, nửa ngày phát giật mình, anh chỉ biết mình không nỡ, lại không làm rõ được đến tột cùng là không nỡ ngày này, vẫn không nỡ bỏ sinh hoạt hiện tại như kỳ tích an bình ấm áp. Trên tay anh dùng sức, thật giống cầm lấy cái quần lót bẩn, như cầm lấy Trình Thủy, dựa vào đoạn thời gian bên trong này.

Sau một thời gian, anh quyết định giúp Trình Thủy đêm cái quần lót giặt sạch sẽ.

Giặt sạch quần lót, anh còn có thể nhiều lần lừa mình dối người một phút chốc.

Nghiêm Khánh Sinh đánh xá phòng, dùng sức xoa qua lại, cảm giác trơn trượt không ngừng nhắc ngỏ anh, đây là đồ bí ấn nhất của Trình Thủy, anh là muốn cho Trình Thủy đàm luận cái cô gái thật tốt, nhưng anh thật sự âm u muốn ích kỷ, chỉ hy vọng một ngày kia có thể tới hơi hơi trễ một chút.

Anh theo bản năng cảm thấy được vật kia đã giặt sạch, Trình Thủy cùng vị cô nương không biết tên kia tiến triển thoáng chậm một chút.

Xin lỗi a, em trai.

Cái quần lót đó bị treo thật cao ở ngay chính giữa phòng, giò vừa thổi, đung đung đưa đưa, cùng quần lót anh đụng lại đụng.

Nghiêm Khánh Sinh cúi đầu.

Trình Thủy về sớm hơn anh nghĩ, đầu ngón tay hắn co lại gõ xuống ván cửa, đông vang lên, "Sinh ca!"

Hắn tin Nghiêm Khánh Sinh có thể nghe thấy, hô một tiếng xog, liền rất có kiên nhẫn chờ. Quả nhiên, khoảng chừng hai phút, cửa mở, Nghiêm Khánh Sinh ở bên trong nói "Có đói bụng hay không".

"Không đói bụng, tôi buổi tối ăn hai cái bánh báo đấy! ---- còn có một bát cháo lớn!" Trình Thủy khoa tay múa chân vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy trên bàn dọn sẵn đố nhắm rượu, cánh tay dang ra đều quên mất thu, linh quang sức lực hiếm thấy không thấy, hắn mơ hồ hỏi Sinh ca: "Này, Sinh ca...Hôm nay sinh nhân anh?"

"Cái gì sinh nhật, tôi cái gì không phải." Nghiêm Khánh Sinh chậm rãi đi theo sau hắn, "Cho cậu."

"Tôi?" Trình Thủy tìm lại não, " Mẹ kiếp, sẽ không phải vì một cái bánh mì dứa đi!"

Nghiêm Khánh Sinh nguýt hắn một cái: " Ở trước mặt tôi thì được, chữ này đừng ở trước mặt con gái nhà người ta nói a."

" Từ đâu tới con gái?"

Nghiêm Khánh Sinh nghĩ thầm, y đại khái còn không biết mình giúp y tẩy quần lót, mà chuyện muốn phải từng cái từng cái hỏi: "Cậu cùng ca nói thật, ngày hôm qua cậu ăn cơm chưa?"

Trình Thủy lập tức nói: "Ăn rồi." Hắn sợ Nghiêm Khánh Sinh không tin, thành thật mà đem mỗi món giá tiền khác nhau đều khai ra hết, Nghiêm Khánh Sinh nghe, thở dài: "Buổi tối không ăn, buổi trưa không ăn no, lần tới không được thế."

Trình Thủy nở nụ cười: "Sinh ca, sư phụ tôi đều không có quản tôi như thế, tôi khiêng đói bụng, thật sự."

Nghiêm Khánh Sinh ấn hắn ngồi xuống, chính mình cũng ngồi ở bên cạnh, "Tôi ngày hôm nay..."

Anh đem chuyện ở ngoài nói Trình Thủy là em trai mình nói.

"Được mà, tôi không phải cũng gọi anh Sinh ca mà." Trình Thủy dáng vẻ cao hứng, "Nếu không tôi đổi xưng hô, gọi ca ca thì sao?" Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu, nhìn thấy trên bàn bày bình rượu, kinh ngạc nói: "Làm sao còn mua rượu?"

Nghiêm Khánh Sinh anh nghe nửa câu đâu, mặt có chút phát nhiệt mà muốn theo cậu, kết quả Trình Thủy một hơi chen vào, anh liền trả lời câu hỏi sau trước.

" Nói cho đúng... Ngày mai ca lại muốn đi làm?" Trình Thủy nghe anh nói qua tình hình tiểm sủi cảo, cương độ lớn tiền thì ít, đổi ai cũng không vui mà làm, bởi vậy hắn không có vui mừng thay Nghiêm Khánh Sinh, "Thân thể chịu nổi sao?"

"Có cái gì không chịu nổi, đều đã nhiều năm như vậy." Nghiêm Khánh Sinh không đem việc này để trong lòng, anh đêm này còn có chút chủ ý khác, trước tiên cần phải dụ Trình Thủy uống chút rượu mới được.

Trình Thủy uống rượu được, tửa lượng nhiều ít anh không rõ, mà tổng sẽ không có bất cứ người nào càng uống càng tỉnh táo. Nghiêm Khánh Sinh rót Trình Thủy đầy một ly lại một ly, Trình Thủy cùng anh cười nói, khoát tay liền đổ. Uống ước chừng bốn, năm ly, Nghiêm Khánh Sinh nhìn động tác Trình Thủy chậm lại, cảm thấy được không sai biệt lắm, liền không cho hắn thêm nữa.

Anh muốn bắt đầu khám phá.

Nghiêm Khánh Sinh cả đời nhát gan, cũng chưa tùng ở sau lưng nói xấu người ta, vì vậy đối mặt với chính chủ trực tiếp hỏi thăm càng là lần đầu tiên, tâm anh như nổi trống, nói chuyện đều không lưu loát.

"Ca..Ca hỏi cậu chuyện này."

Ánh mắt Trình Thủy khẩn dán vào mặt của anh, "Ca hỏi đi."

"Ca không phải muốn nghe được cậu cái gì, chính là, chính là quan tâm cậu..." Nghiêm Khánh Sinh nói, âm thanh dần nhỏ xuống, anh thật sự không am hiểu nói dối, dù cho lời nói nửa thật nửa giả này, anh cũng cảm thấy trong lòng chột dạ.

Anh nào có biết, hiện tại dáng dấp ấp a ấp ứng ở trong hắn, ở trong tim Trình Thủy.

"Không có chuyện gf, ca hỏi cái gì đều được." Trình Thủy nhặt nửa trái tim gá, gỡ nửa cây que tre, đem thịt đặt giữa răng ung dung thong thả căn, "Tôi thích ca nói chuyện với tôi."

Nghiêm Khánh Sinh mặt bắt đầu đốt, "Ca cũng yêu nói chuyện với cậu," anh thanh cổ họng, "Em trai, cậu cùng ca cậu nói một chút coi trọng cô gái kia chứ."

Lúc này đầu Trình Thủy quả thật có chút chậm chạp, hắn không lên tiêng,s nhíu mày lại.

Nghiêm Khánh Sinh liền họ nhẹ một chút, bán cúi đầu, "Cà ngày hôm nay thu thập giường, nhìn thấy..Liền giúp cậu giặt."

Trình Thủy ngừng hai giây, hít sâu một hơi. Hắn hướng trên dây điện nhìn qua, quả nhiên thấy cái của mình cùng quần lót Nghiêm Khánh Sinh sát nhau, thân mật còn hơn chủ nhân của nó ngày đêm mơ tưởng.

"Ca," Trình Thủy mở miệng dẫn theo điểm tối nghĩa, "Anh không chê? Tự tay giặt?"

Nghiêm Khánh Sinh nhấp môi dưới, có điểm ý cười, tựa như ý lấy lòng hàm xúc, mà lời nói quả thật cũng thật tâm nói: "Đồ em trai, ca ngại cái gì."

Đồ em trai, đồ của hắn.

Trình Thủy tâm hỏa lập tức phần phật, bị câu nói này của Nghiêm Khánh Sinh cấp đốt.

" Anh... Đĩnh kiến người cảm thấy được thoải mái."

Quả thực!

Nghiêm Khánh Sinh tim nhảy tới cổ rồi, lấp lấy không cho hắn phát ra âm thanh.

Trình Thủy nhìn qua như là say rồi, vừa không lớn như, mắt cảu hắn nhìn qua càng thanh minh, mà ánh mắt rơi trên người Nghiêm Khánh Sinh, nơi nào đều lộ ra thái độ khác thường khát vọng cùng chấp nhất.

"Anh ấy có chút nhát gan, mà tâm địa rất tót, đối với tốt cực kỳ."

"Anh ây lớn lên không tính rất đẹp, thế nhưng tôi yêu thích, mi thanh mục tú, thoải mái."

"Thân thể anh ấy không quá tốt, không sao không liên quan, sau đó sống để tôi làm là được."

"Đĩnh ngốc, có chút đau đầu, vẫn luôn sợ làm sợ anh ấy."

"Thế nhưng ca à," Trình Thủy ném cái thẻ, ánh mắt nặng nề mà nhìn anh, Nghiêm Khánh Sinh thấy được chính mình phảng phất như cất một bước bước vào trong đôi mắt phủ đầy đam mê đàm kia, "Tôi thật sự, thật sự rất thích anh ấy."

*Trong tiếng Trung, 他 (anh ấy) 他 (cô ấy) đều phát âm giống nhau là tā,nên mới có cái gì hiểm lầm tai họa này.

Nghiêm Khánh Sinh thở phào, gật đầu nói: "Ca đều biết, ca ủng hộ cậu."

Trình Thủy nở nụ cười: "Ca, anh không biết."