Hơn nữa, Hàn tổng có bạn trai nhỏ khi nào vậy?

Bạn trai nhỏ...

Tại sao có cảm giác không phải như thế, rõ ràng là bị bao dưỡng, nhìn xem, một đứa bé trai đáng yêu như thế cố tình bị bắt mặc nữ trang.

Trang phục hoàng gia Châu Âu thế kỉ XVIII của các vương công quý tộc, thời đó đều thịnh hành loại phong cách xa hoa thế này.

Hàn tổng đúng ra sẽ không thích phóng cách khoa trương hoa lệ, có điều thật sự nhìn không ra hắn lạnh lùng nghiêm túc như vậy mà lại thích sự lộng lẫy này.

Một kẻ muộn tao điển hình.

Trâu già gặm cỏ non, cây cỏ non này chắc hẳn ăn rất ngon đi, nhìn xem Hàn tổng quan tâm như vậy.

Tự mình đứng ra nói, chỉ sợ người khác không biết thiếu niên là bạn trai của hắn vậy.

Chưa từng nghe nói Hàn tổng để ý ai bao giờ, cũng không truyền ra chuyện xấu gì, hôm nay tới tham dự tiệc cưới bỗng nhiên phát hiện ra bộ mặt khác của hắn – tú ân ái.

Kề tai nói nhỏ trước mặt mọi người, công khai người yêu, chuyện này chắc cũng có mình Hàn tổng làm được.

Nhưng mà cảm giác như chỉ có Hàn tổng một bên tình nguyện, thiếu niên mặc váy cung đình lộng lẫy luôn là vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt dại ra là sao.

Các khách mời tự động bổ não ra một vở kịch cẩu huyết vạn chữ:

......

Hàn tổng: Từ này về sau em chính là của tôi, thân thể em, trái tim em đều thuộc về tôi.

Thiếu niên: Được! Chỉ cần anh giúp tôi báo thù, cái gì tôi cũng có thể trả giá!

Sau đó thiếu niên giống như một con cá chậu chim lồng xinh đẹp yếu ớt, bị Hàn tổng giam cầm, giấu ở nơi bí mật, cưỡng ép làm các loại giao dịch.

Thiếu niên ôm hận chỉ một lòng muốn báo thù, mà lão nam nhân Hàn tổng này từ lần đầu tiên nhấm nháp thân thể thiếu niên ngọt ngào non nớt đã hóa thành mãnh thú, dần dần trầm luân trong đó, càng lún càng sâu, mà cá chậu chim lồng của hắn có ý đồ muốn bỏ đi.

Hàn tổng: Hừ! Cho dù em trốn đến chân trời góc biển, em cũng là của tôi! Tôi sẽ để cho toàn bộ thế giới biết tôi là người đàn ông của Âu Dương Thiếu Vũ!

......

Sau khi bổ não vở kịch một vạn chữ, các khách mời đều cảm thấy mình bổ não cực kì đúng chỗ.

Nhìn xem!

Hàn tổng để ý như vậy, khẩn cấp muốn tuyên bố quan hệ của hai người, mà thiếu niên có vẻ vô cùng ngạc nhiên, dường như rất ngoài ý muốn.

Bị bọn họ đoán trúng rồi, tự cho là nắm được chân tướng bí mật, khách mời ngầm hiểu với nhau mỉm cười đắc ý.

Tiếp tục phát cơm chó đi, bọn tôi đã sớm nhìn ra chân tướng.

Ánh mắt của thiếu niên đội mũ lớn ngơ ngác, hơn nửa ngày mới quay sang nhìn Hàn Thiên Hữu.

Tay vẫn được hắn nắm lấy, chặt chẽ bao bọc trong bàn tay hắn.

Cậu muốn rút ra hắn càng dùng sức nắm chặt.

"Đừng sợ, có tôi đây." Hàn Thiên Hữu cúi đầu, nhìn thoáng qua thiếu niên có vẻ đang ngượng ngùng.

Tiểu Vũ nghẹn đỏ mặt: "...."

Cậu không phải muốn biểu đạt ý này.

Người vây xem nhiều như vậy, nói ra quan hệ còn nắm tay, thật sự rất xấu hổ.

Rút tay ra không được, cậu đành thôi nhưng mà thấy mọi người đang vây xem làm cậu không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy mặt mình thật nóng, thật bối rối.

"Ngươi, các ngươi..." Âu Dương Chấn Vũ chỉ vào hai người vừa công khai ở nơi công cộng, đám cưới của ông ta biến thành màn come out tình cảm nam nam thắm thiết.

Trong lúc nhất thời, ông ta khiếp sợ, ngạc nhiên, tức giận rồi cuối cùng là vô cùng phẫn nộ.

Ông ta trăm triệu lần không dự đoán được, người giả mạo đứa con vô dụng yếu đuối đã chết kia của ông ta còn tìm được chỗ dựa vững chắc đến vậy.

Âu Dương Chấn Vũ không dám chỉ vào Hàn Thiên Hữu, ông ta chỉ có thể chọn quả hồng mềm để bóp.

"Đồ hư hỏng! Mày không biết xấu hổ! Có phải vì muốn trả thù tao nên đi bán thân, làm mấy giao dịch dơ bẩn? Loại chuyện dọa người này mà cũng làm được, Âu Dương Thiếu Vũ, tao coi như sinh ra một tên súc sinh không bằng heo chó! Từ nay trở đi Âu Dương Chấn Vũ tao không có đứa con như mày!" Âu Dương Chấn Vũ tức giận giậm chân.

Cuộc đời ông ta căm ghét nhất là loại quan hệ nam nữ hỗn loạn, loại căm ghét này đương nhiên là nhắm vào người khác không phải bản thân ông ta.

Ông ta nghiêm khắc với người khác nhưng rộng rãi với bản thân, mỗi lần đều chỉ biết bảo vệ mình, đứng trên mức đạo đức cao hơn người khác, dùng ngôn luận chỉ trích họ, tự thể hiện bản thân.

Thiếu niên còn hơi ngơ ngác nghe xong lời này liền giận dữ cười.

"Ha ha, mắng tôi là súc sinh? Vậy ông không phải súc sinh sao? Tiểu súc sinh do đại súc sinh đẻ ra đó!"

Âu Dương Chấn Vũ tức giận muốn hộc máu, ông ta lại giơ tay lên nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hàn Thiên Hữu thì cứng đờ thả tay xuống.

"Mày, đồ nghịch tử! Lúc trước đáng lẽ không nên sinh mày ra..."

"Từ từ! Ông nghĩ sai rồi, Âu Dương Chấn Vũ! Người sinh ra tôi là mẹ, không phải ông, ông ngoài trừ đóng góp một con nòng nọc thì cái gì cũng không phải, đừng tự nhận công lao là của mình! Tôi nhớ rõ ông lập nghiệp cũng nhờ vào mẹ tôi đúng không, công ty dựa vào ông ngoại, người dạy dỗ tôi nhiều nhất là mẹ, ông có tư cách nói mấy lời đó sao?" Thái độ của thiếu niên cứng rắn, so với người dễ bị ức hiếp, tính tình như bánh bao lúc trước khác nhau hoàn toàn.

Âu Dương Chấn Vũ càng tin chắc người này không phải Âu Dương Thiếu Vũ thật.

Đứa con kia của ông ta như cái hũ nút, ông ta rất rõ ràng.

"Đây là lời mày nói với người lớn sao? Có thái độ như vậy..."

"Không!" Thiếu niên khoác tay lắc đầu, thái độ kiên quyết và nghiêm túc.

"Ông đừng cậy già lên mặt? Tôi sớm không muốn nhận người cha như ông, ông xứng làm cha sao? Tôi cảm thấy xấu hổ vì ông là cha tôi đó!"

"Không chỉ lợi dụng mẹ tôi còn dùng tiền của mẹ nuôi tình nhân và con riêng bên ngoài, cuối cùng còn giết chết mẹ! Ông như vậy mà xứng sao! Ông không xứng!"

"Ông vốn không xứng làm cha tôi! Tôi không nhận người lòng lang dạ sói như ông! Ông tiếp tục ôm tình nhân và con riêng đi, bọn họ mới là người thân nhất mà!" Thiếu niên tức giận rít gào, mỗi từ nói ra còn mang theo sự oán hận không cam lòng.

Thiếu niên bất lực hét lớn mọi người ở đây đều nghe thấy.

Tất cả mọi người yên lặng lắng nghe, khung cảnh im thin thít.

Chuyện này quả thật là Âu Dương Chấn Vũ không đúng, Tiểu Vũ cũng không mềm yếu như bánh bao nữa, lần này cậu đã phản kích.

Sắc mặt Âu Dương Chấn Vũ đủ mọi sắc màu, hôm nay số lần ông ta mất mặt còn nhiều hơn từ trước đến giờ cộng lại.

Mấy người giữ Bạch Tiểu Xuyên ban đầu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng bao vây ông ta.

Một đám trợ lí, bảo vệ đều không thấy bóng dáng!

Âu Dương Chấn Vũ hận đến nghiến răng, hiện giờ ông ta không thể giữ vẻ mặt tươi cười được nữa, ông ta lộ vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn thịt người, trên cổ nổi lên mấy đường gân xanh.

Ông ta còn duy trì một tia bình tĩnh cuối cùng, không thể động thủ đánh người.

Cảm giác chuyện này còn chưa xong, người Lý gia không có chứng cớ, cho dù muốn làm gì cũng chỉ tiểu đánh tiểu nháo, hiện tại ông ta không hiểu khi nào đã đắc tội diêm vương Hàn Thiên Hữu này.

Âu Dương Chấn Vũ bắt đầu suy nghĩ nên cứu vãn như thế nào.

Người này thế lực quá lớn, một khi ra tay thì ông ta không chống đỡ được.

Nên cứu vãn thế nào.

Bạch Vương Tuyết đã tự hỏi vấn đề này, bộ mặt thật của cô ta đã bị lật tẩy, muốn giả vờ đáng thương cũng không được nữa, cô ta cũng phải suy nghĩ biện pháp.

Nhưng mà hàng giả này so với quả hồng mềm lúc trước thông minh hơn nhiều, muốn dụ dỗ hai câu cũng không dễ dàng.

Đối với đôi tra nam tiểu tam tuyệt phối này, cho dù không hề trao đổi với nhau nhưng mạch não có thể nói là vô cùng ăn khớp.

Bọn họ suy nghĩ rất chu đáo, tuy vậy đầu óc của đứa con lại không cùng một đường.

Bạch Tiểu Xuyên không nói gì, từ lúc bị người lên án trong tiệc cưới đến lúc bị đánh làm cho hắn vô cùng bẽ mặt.

Hắn cảm giác như trở về khoảng thời gian u ám kia, bị mắng là con riêng, là đứa không ai cần, còn bị người ta chỉ trỏ giống như không thể ngóc đầu lên được, không thể thẳng lưng đối diện với người khác.

Thay thế Âu Dương Thiếu Vũ hơn một tháng, sống cuộc sống xa xỉ giàu có, hắn hưởng thụ ánh mắt hâm mộ khát vọng của người khác, đi đến những nơi sang trọng, ăn chơi tiêu xài phung phí, Bạch Tiểu Xuyên cảm giác mấy người phục vụ đều thật lòng tươi cười với hắn, không hề khinh bỉ coi thường.

Đây mới là cuộc sống hắn muốn.

Hắn không muốn trở lại cuộc sống âm u trước kia nữa, giống như con chuột bẩn thỉu dưới cống.

Hắn biết Âu Dương Thiếu Vũ thật đã chết, hàng giả trước mặt này không thể lay động địa vị của hắn. Có thể sỉ nhục hắn, sỉ nhục mẹ hắn nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục ba hắn!

Bởi vì từ nhỏ khuyết thiếu tình thương của cha, Bạch Tiểu Xuyên so với Âu Dương Thiếu Vũ còn muốn được quan tâm hơn.

Bởi vì không chiếm được cho nên càng khát vọng.

Vì ảo tưởng nên Bạch Tiểu Xuyên luôn coi Âu Dương Chấn Vũ là một người cha vĩ đại, trong lòng hắn Âu Dương Chấn Vũ là hoàn hảo nhất, không ai thay thế được, so với mẹ nuôi hắn lớn lên còn quan trọng hơn, cho nên khi nghe thiếu niên sỉ nhục Âu Dương Chấn Vũ, Bạch Tiểu Xuyên lập lức nổi giận.

Nhìn hắn so với thiếu niên còn phẫn nộ hơn, la hét từ bên cạnh Bạch Vương Tuyết chạy tới đây.

"Miệng ngươi sạch sẽ một chút cho ta! Cái gì không xứng! Ngươi cảm thấy ông ấy không xứng, ta nói cho ngươi biết ông ấy là người tốt nhất trên thế giới, là người ba vĩ đại nhất, không được sỉ nhục ông ấy!"

"Nếu không có ngươi! Ba ta có thể đến sống với ta, không để ta ở nhà một mình, ngươi thì biết cái gì! Cái gì ngươi cũng không hiểu! Một tiểu thiếu gia nhà giàu cái gì cũng có, còn muốn tranh giành với ta, đoạt được tất cả rồi, ngươi như thế không xứng có được ba!" Bạch Tiểu Xuyên một bên gào thét nhào lên.

Hắn cảm thấy Âu Dương Chấn Vũ bị sỉ nhục, hắn phải lấy lại công đạo.

Quơ nắm tay đánh tới trên người thiếu niên.

Như muốn xé nát Tiểu Vũ thành từng mảnh.

"A!"

Một tiếng hô đau vang lên, Bạch Tiểu Xuyên bị đá bay hơn hai thước, hắn đau đớn lăn mấy vòng trên mặt đất, che ở vị trí hạ bộ, đau đến cuộn mình như con tôm, la hét thảm thiết.

Bạch Vương Tuyết chạy nhanh tới, lo lắng cho hắn.

Còn Âu Dương Chấn Vũ chỉ nhìn về phía Tiểu Vũ, hận không thể ăn thịt uống máu cậu.

"Mày, mày..." Ông ta tức giận nói không ra lời.

Lúc này thiếu niên mới chậm nửa nhịp rút chân về.

"...."

Mà Hàn Thiên Hữu đang nắm tay cậu cũng thu chân lại.

Khách mời vây xem và mấy tiểu minh tinh đều kinh ngạc muốn rớt cằm, hai mắt đều trợn tròn.

"...."

"...."

Mắt hỏng rồi sao?

Trời ơi, nhìn xem bọn họ đã thấy gì!

Miệng lưỡi thiếu niên kia lợi hại như vậy chưa nói, tại sao ngay cả chân cũng lợi hại không kém!

Vừa mới thấy, rõ ràng cậu ấy mặc nữ trang nhưng giày là loại martin cứng rắn.

Một đòn chân thật điêu luyện.

Còn có Hàn tổng, cho dù tốc độ ra chân của ngài rất nhanh nhưng chúng tôi đã thấy lúc thiếu niên động thủ ngài cũng bồi thêm một cước.

Thật tàn nhẫn!

Bị đá bay hai thước.

Còn lăn mấy vòng...

Ực!

Khách mời và tiểu minh tinh vây xem yên lặng nuốt nước bọt, cảm giác Hàn tổng và thiếu niên có hơi đáng sợ.

Hai người ra chan ăn ý như vậy, có phải đã hội ý rồi không.

Một thông minh, một mạnh mẽ!

Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng thu chân về, đây là lần đầu cậu động thủ đánh người. Hôm nay cậu xúc động không phải một hai lần, có lẽ được Hàn Thiên Hữu cổ vũ nên lá gan lớn hơn, nhìn tới đứa con riêng muốn cướp đoạt cuộc sống của mình, cậu lại nổi nóng.

Cậu không dám động thủ với Âu Dương Chấn Vũ, nhưng ông ta động thủ với cậu trước, dù cậu không đánh trả thì cũng đừng nghĩ ai cũng có thể ra tay với cậu.

Huống chi là tên này.

Hôm nay cậu mặc quần áo quá lớn, đặc biệt là váy, cậu muốn đánh nhau với Bạch Tiểu Xuyên nhưng sợ rớt mất mũ, chỉ có thể dùng chân...

Vốn dĩ cậu muốn đá một cú xoay chân cực soái, nhưng vướn phải váy, mông còn đau nữa nên không đá trúng bụng đối phương, mà chếch xuống vị trí dưới bụng ba tấc.

"...."

Thật ra cậu không cố ý, nhưng nói ra mọi người có tin được không?

Tiểu Vũ mặt không chút thay đổi nhìn Bạch Tiểu Xuyên co lại thành con tôm, hắn khép chân tay che hạ bộ, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Bạch Vương Tuyết thật sự khóc thành lệ nhân.

Âu Dương Chấn Vũ tuy không quan tâm lắm đến Bạch Tiểu Xuyên, sắc mặt cũng không sợ hãi lo lắng như Bạch Vương Tuyết, nhưng vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Xuyên bị đá bay ra ngoài đã lảo đảo chạy tới hỏi han, làm những người ở đây trợn mắt há mồm.

Đây đúng là con riêng rồi.

Cho dù tình nhân có yểm trợ ông ta như thế nào, hy sinh thế nào, nhưng đứa con ngu ngốc thiếu não lại ra vẻ, tự mình khai hết.

Đầu năm nay con riêng so với chính thất còn hoành hành ngang ngược hơn, rõ ràng là thứ nhận không ra người, thái độ đúng là rối loạn hết cả.

Khó trách Âu Dương Chấn Vũ muốn cưới cô ta, thì ra không phải con chồng trước, đúng là con riêng tình nhân nuôi bên ngoài.

"Không phải nói hắn là con chồng trước sao? Không có một chút quan hệ với Âu Dương Chấn Vũ sao?" Thiếu niên lạnh lùng hỏi.

"Con riêng lớn như vậy rồi, Âu Dương Chấn Vũ ông thật có bản lĩnh, mấy năm nay ở nhà thật sự ủy khuất ông rồi, ủy khuất đến mức phải giết mẹ tôi, mau chóng loại trừ tôi..."

"Mày câm miệng cho tao! Ít nói bậy, mẹ mày chết do tai nạn xe! Tai nạn xe mày có biết không, không phải mày bị ảo tưởng chứ, muốn giết chết tao mới hài lòng sao, mới vui sao!?" Âu Dương Chấn Vũ điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn la hét.

Hàn Thiên Hữu kéo thiếu niên ra sau mình, giơ tay ra hiệu với một trợ lí đã chuẩn bị xong tài liệu.

"Có con riêng trong lúc chưa ly hôn với vợ trước, biết rõ đối phương có gia đình mà cố ý qua lại, còn đăng kí kết hôn. Âu Dương Chấn Vũ, Bạch Vương Tuyết, tội trùng hôn của hai người đã có chứng cứ xác thật."

Trợ lí cầm tài liệu trong tay, là xét nghiệp ADN của Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Tiểu Xuyên, cùng với chứng cứ Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Vương Tuyết đã kết hôn.

Thật ra lúc còn trẻ Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Vương Tuyết đã kết hôn, chỉ làm hôn lễ đơn giản, lúc kết hôn với Lý Tuyết Như không