Vết thương trên người của Đàm Khanh khiến hắn phải nằm trên giường thật lâu, mới chậm rãi khôi phục lại trạng thái vô liêm sỉ lại không biết xấu hổ còn cả ngày chỉ biết nũng nịu lười biếng.
Trong quá trình dưỡng thương dài dằng dặc này, ngài Hạ Minh Ngọc và bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ cùng chung mái nhà với cục cưng lớn Đàm Khanh có thể nói là bị dày vò rất nhiều.
Trong đó bao gồm cả miễn phí làm đồ chơi cỡ lớn để sử dụng, phục vụ lúc nào cũng có thể triệu hồi, dỗ ông vua Khanh vui vẻ và một loạt những công việc khác.
Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch đã khóc mấy lần trong mười ngày ba ba Đàm Khanh hôn mê bất tỉnh, lại khóc mấy lần vì nét mặt nặng nề của ba ba Hạ Minh Ngọc.
Mãi mới chờ đến lúc đến Đàm Khanh tỉnh, nhóc con đã khóc đến gầy gò hẳn đi.
Cũng không còn là nhóc béo lúc trước nữa.
Sờ tới sờ lui đều không có cảm giác thoải mái như trước kia.
Đến khi xương gãy và vết thương nặng trên người Đàm Khanh khôi phục lại bảy tám phần, đã đến tới gần đầu mùa thu rồi.
Đàm Khanh mặc một bộ quần áo thật dày tựa ở trên giường, đưa tay vuốt ve Đàm Kỷ Kỷ trong lòng mấy lần, nhìn tới nhìn tui, ngồi ăn chờ chết mà nói: “Ba ba con đâu?”
Bởi vì cả người Đàm Khanh đều trải rộng những vết thương tương đối đặc biệt, bên ngoài da thịt đều là những dấu vết cháy xém.
Hạ Minh Ngọc suy nghĩ liên tục, đã chọn riêng ra một tầng trong biệt thự để chứa những thiết bị chữa bệnh tại nhà.
Trong đó có đầy đỉ mọi công cụ dụng cụ mà Đàm Khanh cần để dưỡng thương, ngay cả bác sĩ cũng là bác sĩ trưởng khoa đáng tin được mời riêng đến để chữa trị cho Đàm Khanh.
Vào lúc này.
Tổng giám đốc Hạ ở dưới đáy chuỗi thức ăn trong nhà giống nhóc con đang tự mình khách khí tiễn bác sĩ chủ trì việc chữa trị cho Đàm Khanh, cũng chính là viện trưởng của khoa ngoại thương tổng bệnh viện quân đội ra cửa.
Viện trưởng đã trên năm mươi tuổi, bắt tay với anh: “Hạ đổng không cần quá mức lo lắng, Đàm tiên sinh còn trẻ, tố chất thân thể tốt.

Tôi đã kiểm tra qua, trong khoảng thời gian này cậu ấy khôi phục rất không tệ.

Chỉ cần tiếp tục điều dưỡng, ngày sau sinh hoạt không có ảnh hưởng gì.

Chỉ là về sau cần phải chú ý, ngàn vạn lần không thể để xảy ra loại tình huống nguy hiểm như điện giật này nữa.”

Hạ Minh Ngọc: “…”
Có thể là mấy ngàn năm cũng không bị nữa.
Vẻ mặt của Hạ Minh Ngọc cứng lại mấy giây khi nghe nói đến bốn chữ trẻ tuổi và điện giật, nhưng rất nhanh đã gật đầu: “Làm phiền rồi.

Tôi sẽ bảo trợ lý đưa ông trở về.”
Đợi Lâm Vũ lái xe đưa viện trưởng ra khỏi cổng lớn khu biệt thự.
Hạ Minh Ngọc mới đóng màn hình giám sát, quay người về phòng.
Lên tầng.
Đàm Khanh đang cuộn chân ngồi ở trên giường, một tay ghim kim truyền nước, một tay chơi xếp hình với Đàm Kỷ Kỷ.
Trên chiếc giường lớn rộng gần ba mét.
Vì để có đầy đủ diện tích bày đồ chơi của hai người.
Đàm Khanh đang dưỡng thương cố gắng thu người lại, chia giường thành hai nửa với Đàm Kỷ Kỷ cũng nho nhỏ.
Ở giữa một lớn một nhỏ là một bộ xếp hình mô phỏng sinh hoạt cỡ lớn mà tối qua Hạ Tề mới dặn dò bác Vương đưa tới.
Nghe nói loại xếp hình mô phỏng lại cuộc sống này là đồ chơi mới ra gần đây, mỗi một khối xếp hình đều được thu nhỏ theo nhà cửa đường sá trong hiện thực, người chơi có thể tự bày ra và sắp xếp thứ mình muốn trên một bản đồ rộng rãi.
Mà mỗi khi một người chơi đổ xúc xắc ném ra sáu điểm, thì sẽ có một cơ hội đặt nhà cửa mà đối thủ xây vào trong phạm vi nguy hiểm.
Nếu tung ra được sáu điểm lần nữa, sẽ có thể phá huỷ nhà cửa ở chỗ đó.
Hạ Minh Ngọc: “…”
Có thể nói là cực kì chân thực.
Nhất là lúc anh vừa mới ngồi xuống ở một bên bàn sách.
Đã nghe thấy tiếng nức nở tủi thân của Đàm Kỷ Kỷ vừa bị Đàm Khanh phá mất một công viên trò chơi.
Cục bột vừa trắng vừa mềm chỉ là không tròn như trước hít mũi một cái, tay nhỏ béo ị lau nước mắt.
Đau lòng nhìn thoáng qua bậc thang trơn bóng và phi thuyền vũ trụ bị phá huỷ của mình, hai cánh tay nhỏ vung vẩy tủi thân nhào vào trong lòng Đàm Khanh: “Ba ba, Kỷ Kỷ, thuyền thuyền…”

Đàm Khanh không hề có tấm lòng bảo vệ tâm trạng bị huỷ công viên trò chơi của nhóc con, lại xây cho mình một đài truyền hình lên đó, đồng thời còn cực kỳ chán ghét chọc chọc cái biển hiệu trước đài truyền hình của mình.
Tiếp đó xoa nhẹ cái mông của nhóc con, cực kì không biết xấu hổ mà nói: “Chờ mấy ngày nữa bảo ba ba lớn của con dẫn chúng ta đi công viên trò chơi chơi thật, ba nhỏ muốn xem TV, chúng ta xây chỗ xem phim trước đi!”
Đàm Kỷ Kỷ bị ba nhỏ nhà mình lừa gạt, trong đôi mắt to viết đầy vẻ hoang mang, ôm tay suy nghĩ một hồi mới lắp bắp nhắc lại theo Đàm Khanh: “Công viên trò chơi, đi!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Từ khi Đàm Khanh bị thương, bố trí trong nhà lại được điều chỉnh một lần nữa.
Hạ Minh Ngọc thông phòng ngủ của hai người, sau đó chuyển bàn tủ trong phòng làm việc đến, thuận tiện có thể chú ý đến tình huống của Đàm Khanh lúc đang làm việc.
Chỉ là từ khi Đàm Khanh thức dậy chậm rãi khôi phục một lần nữa…
Hiển nhiên làm việc dưới sự quấy rối của một lớn một nhỏ đã thành một việc cực kì chật vật.
Hạ Minh Ngọc khép tài liệu lại, đi đến bên giường, xoay người đưa tay bế Đàm Kỷ Kỷ mềm mềm non nớt từ trong lòng Đàm Khanh lên: “Con trai, vết thương của ba nhỏ còn chưa khỏi, không nên quấy ba.”
Nhóc con đã rất lâu không được ba ba ôm, hiển nhiên có chút không muốn rời khỏi lòng Đàm Khanh, nước mắt rưng rưng vùng vẫy hơn nửa ngày.
Nhưng mà cho dù cố gắng đến mức ngay cả cái đuôi nhỏ cũng thò ra rồi, mà vẫn không thể nào chống cự được cánh tay rắn chắc của ba ba lớn, bị ôm lên đặt trong ghế trẻ em.
Đàm Kỷ Kỷ khổ sở ôm lấy cái đuôi nhỏ trắng trắng mềm mềm của mình, liếm chóp đuôi nhọn một cái.
Đang muốn bắt đầu tự bế, Hạ Minh Ngọc từ phòng bếp trở về liền đưa cho nó một bình sữa bò tươi.
Hạ tiên sinh lạnh lùng, nghiêm ngặt, có phương thức giáo dục tiên tiến ngồi xuống, duy trì độ cao xấp xỉ với nhóc con.
Cẩn thận tỉ mỉ nói: “Đàm Mặc, con đã là một đứa bé lớn.

Uống sữa bò xong ba ba ôm con vào phòng mình ngủ trưa, biết không?”
Đàm Kỷ Kỷ ôm bình sữa bò uống ừng ực, bên trong đôi mắt đen láy đều là ngây thơ sau khi bị dao động, rất nghe lời gật đầu, nhanh chóng uống xong một bình sữa, sau đó vươn cánh tay ra bám vào trên vai ba ba.
Đại khái là gen di truyền từ hai ba ba cuối cùng vẫn phát huy một chút tác dụng.
Ngay lúc Đàm Kỷ Kỷ bị ôm đi ra khỏi cửa phòng ngủ, nhóc con lại quay lại từ trên vai Hạ Minh Ngọc, vô cùng đáng thương nhìn Đàm Khanh một chút: “Kỷ Kỷ nhớ ba…”

Đàm Khanh đã nằm trên giường chơi game, nghe vậy qua loa ngẩng đầu một cái, cho nhóc con một cá hôn giói nhiệt tình: “Ba ba cũng nhớ Kỷ Kỷ, moa, moa, moa!”
Đương nhiên Hạ Minh Ngọc cũng nghe thấy câu trả lời không bận tâm của Đàm Khanh, liền nhìn sang chỗ Đàm Khanh theo ánh mắt của nhóc con, khi nhìn thấy Đàm Khanh đang chơi game trên màn hình thì nhíu mày lại.
Mà một giây sau, nhất là khi nhìn thấy đồng đội của Đàm Khanh lại là Kỷ Yến Tu.
Không cần phải nói đến sắc mặt của Hạ bá tổng âm trầm như thế nào.
Nhưng tạm thời anh không nói gì.
Mà ôm nhóc con trở về phòng, đặt lên giường.
Mặc dù Đàm Kỷ Kỷ mới sắp đến mười tháng, nhưng tất cả thói quen sinh hoạt đều được hình thành rất tốt dưới sự bồ dưỡng của Hạ Minh Ngọc.
Cũng không nhớ dai, đần độn lộ ra một khuôn mặt tươi cười với Hạ Minh Ngọc, sau đó cùng sử dụng tay chân bò vào trong ổ chăn tự mình nằm xuống: “Ba ba, nhóc con ngủ ngủ!”
Hạ Minh Ngọc đi đến bên cửa sổ, giúp Đàm Kỷ Kỷ kéo màn cửa.
Đi về, mở miệng hỏi: “Kỷ Kỷ muốn đi công viên trò chơi sao?”
Nhóc con vừa mới nhắm mắt lại một giây đã tỉnh táo, đôi mắt to giống Đàm Khanh như đúc viết đầy khát vọng với chơi đùa: “Kỷ Kỷ đi, công viên! Với, ba ba!”
Hạ Minh Ngọc kiên nhẫn ngồi xuống bên giường Đàm Kỷ Kỷ: “Thế nhưng gần đây sức khoẻ của ba nhỏ vẫn luôn không tốt, hiếm thấy có thời gian đều bị đồng đội trò chơi của ba chiếm mất, làm sao bây giờ?”
Hai cha con nhìn nhau.
Nhóc con siêu cố gắng nghĩ một hồi, nhanh trí ghé vào bên trên thành giường, bày mưu tính kế: “Nhóc con, cho, trò chơi! Chơi điện thoại!”
Hạ Minh Ngọc suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu: “Thế nhưng bác sĩ nói thả lỏng thích hợp cũng là cần thiết.

Chỉ là không thể mỗi ngày đều chơi giống đồng đội của ba nhỏ con.

Con trai, con cảm thấy hành vi không làm việc đàng hoàng là chính xác sao?”
Vậy nhất định là không chính xác rồi!
Nhóc con lắc đầu như trống bỏi.
Hạ Minh Ngọc thưởng cho Đàm Kỷ Kỷ một cái kẹo thỏ: “Vậy chúng ta phải làm gì đây?”
Nhóc con cẩn thận nhét kẹo thỏ vào trong túi: “Kỷ Kỷ cho đồng đội, gọi điện thoại…”
Cuối cùng Hạ Minh Ngọc đã vô cùng hài lòng đứng lên, vuốt vuốt đầu Đàm Kỷ Kỷ: “Ba ba xây một thế giới vui vẻ ở phía tây thành phố, tháng trước vừa làm xong.”
Đàm Kỷ Kỷ ngẩng đầu lên, đần độn học theo ba ba lớn: “Thế giới, vui vẻ.”

Hạ Minh Ngọc đắp chăn giúp nhóc con: “Thế giới vui vẻ chính là công viên trò chơi.

Cuối tuần cắt băng khánh thànnh, ngày đầu khánh thành chúng ta cùng dẫn ba nhỏ đi chơi, có được không?”
Đàm Kỷ Kỷ: “Được!”
Nhóc con nho nhỏ không hề nghe ra câu này có chỗ nào không đúng, vui vẻ quay mặt lại, ngủ thiếp đi ngon lành.
Thành công hoàn thành nhiệm vụ đánh lui tình địch với nhóc con, tổng giám đốc Hạ hơi khép cửa phòng con trai lại.
Thành công trở về trong phòng ngủ lớn với Đàm Khanh.
Nhìn thoáng qua Đàm Khanh còn đang chơi trò chơi, lặng lẽ trở lại trước bàn làm việc ngồi xuống, xử lý xong mấy tài liệu mà Lâm Vũ gửi tới rồi gửi mail lại.
Sau đó vào phòng tắm tắm rửa, dùng cồn khử trùng tất cả quần áo có khả năng có vi khuẩn đi.
Cuối cùng trở lại phòng ngủ, vén chăn lên.
Lên giường, từ phía sau kéo Đàm Khanh vào trong lòng: “Cục cưng, còn đang chơi?”
Đàm Khanh mở voice trong game ra, hai người lại tiếp xúc gần như không có khoảng cách, đương nhiên giọng nói của Hạ Minh Ngọc cũng truyền vào trong trò chơi.
Trong phút chốc.
Chín người hai phe địch ta đều sửng sốt một lát.
Chỉ có Đàm Khanh dũng cảm tiến lên trong lúc ngây người ngắn ngủi, một đường đẩy lên cao điểm của đối phương.
Mấy giây sau.
Giao diện trò chuyện tung ra một hàng chữ.
Kỷ: Anh ta cũng ở nhà?
Nhìn một cái, rất giống như gian phu chuẩn bị tới cửa đào góc tường.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc càng thêm âm trầm, cánh tay đang ôm eo Đàm Khanh chậm rãi dời xuống mấy phần, xoa xoa vị trí mẫn cảm của Đàm Khanh.
Đàm Khanh bị xoa đến mềm cả eo, càng thêm không thể hiểu được ẩn ý trong lời nói đó, thành thật mở miệng nói: “Đúng rùi, không phải gần đây tui ở nhà nghỉ ngơi sao! Anh ý cũng ở nhà với tui mà.”
Kỷ Yến Tu gửi đến icon đỡ trán, chờ đến khi đánh xong ván này liền tự log out nói đi quay phim.
Không có phim để quay cũng không có việc để làm, lại bị Hạ Minh Ngọc đưa tay qua tịch thu điện thoại.
Đàm Khanh uể oải ngáp một cái, co lại trong lòng Hạ Minh Ngọc: “Nhóc con ngủ rồi sao?”