Thời gian qua mau, ngày tháng như thoi đưa.

Chỉ chớp mắt.

Đã đến ngày đầu tiên vào lớp chồi nhà trẻ số 1 thành phố J.

Đàm Kỷ Kỷ ba tuổi rưỡi mặc một bộ đồng phục hải quân xinh xắn, còn thắt một cái nơ nhỏ trên cổ áo.

Ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhi đồng phía sau xe, cực kỳ nghiêm túc nhăn cái mũi nhỏ nghĩ một hồi, quay người ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Minh Ngọc: “Ba ba, sáng nay ba ba không thể đưa nhóc con đi học sao?”
Hạ Minh Ngọc đặt máy tính bảng đang mở sàn giao dịch chứng khoán ở nước ngoài xuống, sờ đầu con trai: “Đàm Mặc, ba nhỏ mệt mỏi, còn đang ngủ.

Tối nay hai ba sẽ cùng nhau đi đón con tan học, được không?”
Đàm Kỷ Kỷ có chút tủi thân, gục đầu xuống siêu nhỏ giọng mím môi một cái: “Đều là bởi vì tối hôm qua ba ba ngủ quá muộn…”
Hạ Minh Ngọc đắn đo một lát, giúp Đàm Khanh mua thêm hai phần cổ phiếu, trong quá trình thao tác không nghe rõ nhóc con lẩm bẩm, vô ý thức hỏi: “Làm sao vậy, con trai? Đàn ông không được rì rầm như thế.


Đàm Kỷ Kỷ đã được rèn luyện thói quen sáng sớm mỗi ngày dậy chạy bộ với Hạ Minh Ngọc, từ nhóc béo đã gầy thành một cậu nhóc đẹp trai, tức giận phồng má lên.

Sau đó đưa mắt nhìn Lâm Vũ đang ngồi ở trên ghế lái xe, cực kỳ lớn tiếng nói: “Nhóc con nói! Đều là bởi vì tối hôm qua ba ba làm ba ba ngủ quá muộn! Ba ba mới không dậy nổi đưa Kỷ Kỷ đi học!”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Lâm Vũ: “…”
Bàn tay cầm vô lăng lúc đang chờ đèn đỏ của Lâm Vũ run nhè nhẹ.

Cảm giác mình lại gặp nguy hiểm lần thứ n trong nghề trợ lí này lần nữa rồi.

Không đợi hai người lớn bị một câu nói làm choáng váng.

Bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ giống như đã tìm được dũng khí mà Đàm Khanh ban tặng, miệng nhỏ đóng đóng mở mở, nói với Hạ Minh Ngọc bla bla: “Tối hôm qua, đã bốn giờ rồi, nhóc con vẫn còn nghe được ba ba mắng ba ở phòng khách đó…”
“Được rồi, tới trường rồi.



Hạ Minh Ngọc bỗng nhiên tắt máy tính bảng, ngắt lời nhóc con.

Lâm Vũ nghe được ông chủ hít sâu một hơi.

Sau đó cảm thấy sợ là mình đã tiêu đời rồi.

May mắn nhóc con lớn lên dưới ánh sáng chủ nghĩa xã hội và giá trị quan tươi đẹp vẫn rất dễ bị lừa, đã thành công bị một câu của ba ruột đánh lạc hướng.

Thế là Đàm Kỷ Kỷ bị bắt chuyển đề tài vươn tay sờ cái nơ nhỏ của mình, lại bám vào cửa sổ xe nghĩ một hồi, buồn rầu xoay người, kéo tay Hạ Minh Ngọc: “Bá bá.


Hạ Minh Ngọc mặt không cảm xúc: “Ừm?”
Trên khuôn mặt non nớt của Đàm Kỷ Kỷ tràn đầy ưu sầu: “Các bạn lớp chồi đều ngốc như lớp mầm sao?”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Ông chủ Hạ đã cách xa tuổi thơ cực kỳ lâu đúng là rất khó trả lời vấn đề này.

Nhất là sau ngày đầu tiên Đàm Kỷ Kỷ đi học lớp mầm, đã bị giáo viên nhà trẻ chân thành đề cử nhảy lớp.

Giáo viên lớp mầm nói là:
“Hạ tiên sinh, con trai của hai anh đúng là kế thừa hết gen ưu tú của anh, thật sự quá thông minh! Chúng tôi đều cho rằng bạn nhỏ Đàm Mặc có thể lên lớp, cậu bé thật sự là một đứa trẻ cực kì xuất sắc.


Về sau.

Theo giáo viên miêu tả.

Ngày đầu tiên bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ vào lớp mầm.

Những đứa trẻ khác đều được các giáo viên giúp đỡ dụ dỗ đút ăn cơm.

Mà nhóc con độc lập tự chủ rất ngoan dùng thìa ăn cơm xong, đứng lên, ánh mắt hàm súc khinh bỉ lại rất khó hiểu nhìn cả lớp một vòng.


Sau đó thở dài một cái.

Quay người bước đi kiểu chim cánh cụt nhỏ.

Đến trước khu đếm số làm đề toán.

Hạ Minh Ngọc: “…”
Sau hôm đi học lớp mầm.

Bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ được đón về nhà, cả một buổi tối đều rầu rĩ không vui.

Mãi đến khi Đàm Khanh vội vàng trở về từ phim trường ở ngoại ô thành phố.

Nhóc con tội nghiệp ngồi trên ghế sô pha mới khóc oa oa chạy tới bên cạnh Đàm Khanh.

Ôm lấy chân của ba nhỏ, cả người hồ ly nhỏ toàn là vẻ khổ sở: “Ba ba.


Đàm Khanh dẫn theo đồ trang sức chân của mình đi đến bên tủ lạnh vụng trộm lấy kem ốc quế, đắc ý liếm một miếng.

Lại thăm dò nhìn thoáng Hạ Minh Ngọc đang chuẩn bị sữa bò trước khi ngủ trong bếp, sau đó vui vẻ giơ chân nhấc nhóc con lên: “Thế nào rồi con trai! Ngày đầu tiên đi nhà trẻ, vui vẻ không?”
Đàm Kỷ Kỷ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn thoáng qua kem ốc quế của Đàm Khanh, cố gắng bò lên trên ghế sô pha, ngồi ở bên cạnh Đàm Khanh, linh hoạt ngẩng đầu gào khóc đòi ăn.

Đàm Khanh liền đưa kem ốc quế cho nhóc con liếm một miếng, sau đó đàng hoàng nói: “Được rồi, trẻ con không thể ăn quá lạnh, cẩn thận ba ba con đánh con nha.


Đàm Kỷ Kỷ là một nhóc con rất dễ dàng thỏa mãn.

Liếm một miếng xong liền lập tức nhớ tới bình thường Hạ Minh Ngọc dạy nó phải đứng ngồi tử tế, thế là dựng thẳng cơ thể nho nhỏ lên, chững chạc đàng hoàng nghiêm túc lắc đầu với Đàm Khanh: “Không vui.



Đàm Khanh ăn hết kem ốc quế chỉ với tốc độ cực nhanh để lại mỗi vỏ ốc quế giòn giòn trên tay.

Hắn liếm liếm miệng, há mồm ăn nốt vỏ.

Sau đó nhét vỏ giấy vào dưới cùng của thùng rác, cũng chững chạc đàng hoàng nghiêm túc nhìn nhóc con: “Vừa rồi ba ba với con có ăn kem không?”
Nhóc con chỉ ăn một miếng đã biến thành đồng loã, ngơ ngác nhìn Đàm Khanh hai giây, lắc đầu như trống bỏi: “Không có! Nhóc con và ba ba không hề ăn kem ốc quế!”
Đàm Khanh đứng đầu chuỗi thức ăn trong gia đình cực kì hài lòng, khẽ gật đầu, bắt đầu hỏi thăm: “Vì sao đi nhà trẻ lại không vui?”
Đàm Kỷ Kỷ vẫn ngồi thẳng tắp, chỉ là vẻ mặt cực kì đắn đo.

Qua một hồi lâu.

Nhóc con lưỡng lự giữa việc nói thật và nói dối thật lâu, cuối cùng đã đưa ra quyết định, nhẹ nhàng dịch đến trước mặt Đàm Khanh, nói nhỏ: “Bạn bè trong nhà trẻ, có một chút… xíu xiu ngốc.


Đàm Khanh: “???”
Đàm Khanh ngoẹo đầu: “Ngốc?”
Đàm Kỷ Kỷ thành thật lại bối rối nhéo tay, có chút khó khăn nhìn Đàm Khanh: “Bọn họ không biết tự ăn cơm, còn không biết tính một cộng một…”
Nhóc con bắt đầu cảm thấy lo lắng vì tương lai của mình, suy nghĩ một hồi.

Ngẩng đầu, mờ mịt đáng thương lại bất lực nói với Đàm Khanh: “Ba ba, nhóc con cùng đi học với bọn họ, có phải cũng sẽ biến thành ngốc không, oa oa, Kỷ Kỷ không muốn thành ngốc đâu…”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh còn chưa kịp phản ứng.

Hạ Minh Ngọc mang bữa ăn khuya từ trong phòng bếp ra, vừa bước vào phòng khách, đúng lúc nghe được câu nói kia.

Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc nhìn nhau.

Trong nháy mắt Hạ Minh Ngọc liền nhớ tới lời giáo viên nói lúc đón Đàm Kỷ Kỷ về nhà hôm nay, hơi nhíu mày.

Mà Đàm Khanh liếc mắt liền thấy được tôm hùm đất xào trứng muối vẫn còn nóng hổi trên tay Hạ Minh Ngọc.

Bỗng nhiên cực kì vui vẻ nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, chạy tới trước mặt Hạ Minh Ngọc: “Là của Ngự Hòa Hiên sao?”
Hạ Minh Ngọc đưa tôm đã hấp nóng cho Đàm Khanh, lại thuận tiện kín đáo đưa cho hắn một cốc sữa bò: “Không ăn hết tôm thì vứt, nhưng phải uống hết sữa bò.


Một hộp tôm ít nhất phải bốn năm cân, đóng gói đẹp đẽ cẩn thận.


Là món chính trên bàn cơm trong nhà mà gần đây Đàm Khanh rất thích.

“Biết rồi! A a a!”
Đàm Khanh tạo hình trái tim cực lớn với Hạ Minh Ngọc, vui sướng ngồi lại ghế sô pha nghiêm túc bóc vỏ.

Một nhà ba người chỉ có Đàm Khanh thích ăn tôm, nhóc con và Hạ Minh Ngọc cũng không quá thích thứ này.

Hạ Minh Ngọc đi đến trước mặt Đàm Kỷ Kỷ, ngồi xuống trên ghế sô pha, giọng điệu bình tĩnh: “Đàm Mặc, vừa rồi ba nhỏ ăn vụng kem ốc quế sao?”
Đàm Kỷ Kỷ: “…”
Nhóc con nhìn trái nhìn phải, sau đó vụng trộm nhìn Hạ Minh Ngọc, cái đầu nhỏ lắc lắc: “Ba ba, không có.


Hạ Minh Ngọc nhướng mày: “Vậy tại sao khóe miệng ba nhỏ lại có socola?”
“…”
Giọng sữa của Đàm Kỷ Kỷ càng ngày càng yếu: “Ba… Không ăn cả một cái…”
Đàm Khanh: “…”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Hạ Minh Ngọc quay đầu lại nhìn Đàm Khanh, lại xoay người: “Đàm Mặc, giáo viên nhà trẻ của con đề cử con vào lớp chồi.

Con nghĩ thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Kỷ Kỷ: Một cộng một bằng hai.

Đàm Kỷ Kỷ: Một mũ một bằng một.

Đàm Kỷ Kỷ: Các cậu đã lên lớp mầm nhà trẻ rồi, sao lại không biết tính cái này chứ? Haiz!
Hạ Minh Ngọc: Ừm.

Con trai nói rất đúng.

Học tập quá kém là không được.

Đàm Khanh khanh: Ha.