Có thể là cho tới bây giờ chưa từng gặp được ai không biết xấu hổ như vậy, Hạ tổng tài cực kỳ hiếm thấy cạn lời.

Đàm Khanh ngoan ngoãn nằm thẳng ra, thậm chí còn chủ động đưa tay ra vẫy.

Thân thiết bày xong một tư thế thuận lợi cho động tác vì Hạ Minh Ngọc.

Hoặc là thoải mái, hoặc là dọa Hạ Minh Ngọc sợ mà chạy.

Bên trái muốn bên phải muốn, đều không bị thua thiệt.

Đàm Khanh làm bộ nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Nhưng mà hắn chờ thật lâu, mãi cho đến khi gió thổi chym lạnh, cũng không chờ được động tác của Hạ Minh Ngọc.

Ơ, người đi rồi sao?

Đàm Khanh không nhịn được mở mắt ra một kẽ hở.

Từ kẽ hở kia, hắn thấy được Tiểu Tiểu Khanh đã héo một nửa của mình. Cùng với Hạ Minh Ngọc vẫn đứng ở cửa như cũ, tầm mắt không biết đang rơi lên đâu.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh tức giận ngồi dậy từ trên giường, lẽ thẳng khí hùng đưa tay ra: "Nhìn một chút một trăm đồng! Vừa rồi anh đã nhìn mười phút! Trả tiền đây rồi nhìn tiếp!"

Hạ Minh Ngọc rốt cuộc dời ánh mắt đi, dừng chốc lát mới lãnh đạm nói: "Bây giờ lập tức thức dậy, cho cậu một trăm ngàn."

Rời giường một trăm ngàn đồng?

Đàm Khanh lập tức tỉnh hồn lại, ánh mắt tròn vo dòm Hạ Minh Ngọc.

Hạ Minh Ngọc đặt cái gối vừa bắt được lên giường, xoay người đi ra ngoài: "Muộn một phút, ít mười ngàn."

Đàm Khanh: "..."

A.

Đàm Khanh ngồi ở trên giường, mất tự nhiên cọ xát nghiến răng.

Hắn vừa làm thịt được một triệu rưỡi tới tay, chẳng lẽ sẽ còn để ý một trăm ngàn đồng cỏn con này sao?

Đương nhiên.

Là để ý chứ!

Một trăm ngàn đồng có thể mua bao nhiêu con gà vườn vừa mập vừa ngon đây!

Đàm Khanh rời giường như một làn khói. Vừa mặc quần vừa nhón chân đuổi kịp Hạ Minh Ngọc: "Tui tới đây tui tới đây! Hạ Minh Ngọc anh muốn cà thẻ hay là trả tiền mặt nha?! Chờ tui một chút!"

Hạ Minh Ngọc dừng bước lại trong phòng khách, vẫn luôn chờ Đàm Khanh đuổi kịp mình mới nhíu mày lại: "Kéo khóa quần vào."

Đàm Khanh: "Ờ..."

Đàm Khanh nghe lời nhét chym nhỏ bị gió thổi lạnh thấu vào, sau đó lộ ra một nụ cười rất rực rỡ với Hạ Minh Ngọc: "Bây giờ giao tiền sao?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Sáng sớm 7 giờ 35 phút.

Đàm Khanh thật vui vẻ ngồi xuống bên bàn ăn, lại lấy điện thoại từ trong túi quần ra, rất có ý thức quản lý tài sản mà kiểm tra lại xô vàng đầu tiên hôm nay trị giá một trăm ngàn.

Hắn nhìn số tiền còn lại trong thẻ mình, lại nhìn cơm chân giò hun khói còn nóng trên bàn.

Cảm thấy ngụy trang thành người, cuộc đời hồ thật sự là quá tốt đẹp.

Hạ Minh Ngọc sáng sớm dậy cũng đã cho nhóc con uống sữa bột rồi, lúc này chỉ đặt Đàm Kỷ Kỷ lên trên ghế trẻ em.

Trên cổ Đàm Kỷ Kỷ buộc một cái khăn ăn màu vàng, hai tay mập mạp đang nắm con vịt vàng cũng mập mạp kia.

Bóp bóp một cái, kêu cạc cạc cạc cạc.

Đồ chơi loài người thật vui quá xá...

Đàm Khanh cô đơn tu luyện rất nhiều năm trong núi cũng muốn chơi con vịt biết kêu kia.

Lúc trước Dung Thịnh đưa cho nhóc con, hắn vốn đã muốn trộm đi chơi một chút, kết quả còn chưa kịp mở miệng, người giúp việc đã ôm Đàm Kỷ Kỷ đi rồi.

Vịt con liền trực tiếp từ trong tay Dung Thịnh đến trong tay Đàm Kỷ Kỷ.

Hơn nữa Đàm Kỷ Kỷ còn rất thích, từ khi lấy được cho tới bây giờ, ngay cả ngủ cũng phải đặt vịt con lên đầu giường.

Đàm Khanh suy tính chốc lát, nghiêm túc tính kế nhãi con: "Đàm Kỷ Kỷ, vịt con chơi vui không?"

Cũng không biết là Đàm Kỷ Kỷ có nghe hiểu không, rất là ngốc manh mở mắt to nhìn ba nhỏ nhà mình, lộ ra cái miệng toàn lợi đỏ mà cười ngu.

Đàm Khanh chân thành nói: "Cho ba mượn con vịt kia chơi một lát, buổi trưa trả lại cho con một con vịt lớn hơn, có được hay không?"

Đàm Kỷ Kỷ nhìn vịt con cạc cạc của mình một chút, lại nhìn Đàm Khanh một chút.

Hạ Minh Ngọc quả thực không đành lòng Đàm Kỷ Kỷ mỗi lần đều bị Đàm Khanh bắt nạt, bất đắc dĩ nói: "Đừng có trêu nó nữa, lát nữa mà khóc, cậu đi đâu mua cho nó con vịt to?"

Đàm Khanh cười hề hề một tiếng: "Tiệm vịt quay."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc thu hồi tầm mắt, đưa tay khẽ vuốt đầu Đàm Kỷ Kỷ: "Nếu con thích vịt con, ngàn vạn lần đừng để bị ba nhỏ con đổi đi."

Đàm Kỷ Kỷ tủi thân nhìn Đàm Khanh một cái, khẩn trương bảo vệ vịt con của mình vào trong lòng.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh hừ một tiếng, cầm đũa đâm thịt chân giò trong đĩa: "Quỷ thích khóc, ghê gớm lắm thì buổi chiều đến công ty tui hỏi Dung Thịnh mua ở đâu là được."

Hạ Minh Ngọc vốn đang muốn đứng dậy đi vào phòng bếp, rót nước ép hoa quả vào bình sữa cho Đàm Kỷ Kỷ, nghe vậy thì bước chân hơi dừng lại: "Dung Thịnh mua?"

Đàm Khanh cẩn thận chọn hai miếng thịt hun khói trong đĩa, sau đó kẹp hai lát bánh mì lên, à ừ nói: "Đúng nha, hắn còn nói là vịt vàng nhập khẩu cơ."

Hạ Minh Ngọc yên lặng chốc lát, đi tới trước mặt Đàm Kỷ Kỷ, cúi người xuống, rất ôn nhu nói: "Đến bây giờ ba nhỏ vẫn chưa từng được chơi loại vịt này, chúng ta nhường cho hắn chơi một lát, có được hay không?"

Đàm Khanh: "???"

Hạ Minh Ngọc dùng cánh tay bền chắc dễ dàng bế nhóc mập lên, nâng nâng mấy cái, dỗ dành khuyên nhủ: "Buổi trưa dẫn con đi Toy City, Toy City có nhiều loại vịt con này lắm, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, được không?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh giận đến mức không thèm ăn thịt hun khói nữa, kì kèo với Hạ Minh Ngọc: "Anh mua cho nhóc con, sao lại không mua cho tui?!"

Lúc này Hạ Minh Ngọc đã thành công lấy vịt nhỏ ra khỏi tay Đàm Kỷ Kỷ. Anh nhét vịt vào trong túi mình, quay đầu nhìn Đàm Khan, thở dài thật sâu: "Đi ăn cơm, cũng mua cho cậu một hộp."

"Cảm ơn cảm ơn!"

Đàm Khanh chắp hai tay chào Hạ Minh Ngọc, ngồi về chỗ ăn tiếp bánh mì kẹp thịt hun khói của mình.

Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ đi uống nước hoa quả xong thì giao cho bà vú dẫn nó vào phòng chơi.

Trở về bàn ăn, phát hiện Đàm Khanh đã hết sức nhanh chóng giải quyết hết bữa sáng của mình.

Cái đĩa vốn để thịt hun khói đã trống trơn, mà bánh mì cũng ít đi hai lát. Duy chỉ có bát để salad lúc bê lên như thế nào, bây giờ vẫn như cũ.

Hạ Minh Ngọc từ nhỏ đã được chú trọng dạy dỗ về phương diện ăn uống, ở nước ngoài học tập vẫn luôn tự xuống bếp, lâu ngày cũng thành thói quen tự mình làm bữa sáng.

Hai ngày trước lúc Đàm Kỷ Kỷ đến ở thì anh nấu một phần bữa sáng cho người lớn và một phần cho trẻ em. Bây giờ một lớn một nhỏ đều đến, đã biến thành hai phần người lớn và một phần trẻ em.

Đàm Kỷ Kỷ còn nhỏ cũng rất dễ nuôi, từ sữa bột đến sinh tố cho ăn cái gì cũng được.

Mà Đàm Khanh...

Hạ Minh Ngọc chỉ chỉ rau củ trước mặt Đàm Khanh: "Không được kén ăn."

Đàm Khanh mím môi, chê bai nhìn đống salad trước mặt. Rau xà lách, bắp cải tím, cà chua bi, còn có loại rau không biết tên.

Không có thịt gà cũng được thôi, có để cho hồ ly dùng bữa nữa không?

Trên mặt Đàm Khanh viết đầy vẻ cự tuyệt: "Tui không ăn rau."

Hạ Minh Ngọc cầm sữa bò lên, nói phải trái với người đối diện: "Có rau có thịt mới có thể cân bằng dinh dưỡng."

Đàm Khanh lập tức nói: "Vậy tui không muốn cân bằng dinh dưỡng nữa."

Sắc mặt Hạ Minh Ngọc lạnh lùng: "Một trăm ngàn."

Đàm Khanh: "..."

Sáng sớm 8 giờ 15 phút.

Đàm Khanh tiên sinh thu hoạch xô vàng thứ hai hôm nay.

Hắn ợ một cái, sờ bụng, mở Internet Banking ra, gửi một trăm ngàn còn bốc hơi nóng theo định kỳ.

Là một động vật chỉ ăn thịt mà nói, tiêu hóa rau là rất khó khăn. Đàm Khanh cảm thấy mình vì trăm ngàn này mà đã phải bỏ ra gian khổ cực lớn.

Sau khi chạy tới lui vào WC hai chuyến, Đàm Khanh đáng thương chạy đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc, ngẩng mặt lên nói: "Chúng ta có thể đi ra ngoài tản bộ không?"

Ánh mắt của Hạ Minh Ngọc dừng trên bụng hơi gồ lên của hắn mấy giây: "Đau bụng?"

Đàm Khanh: "... Không phải."

Chỉ là hắn cảm thấy cả người hồ đều toàn là vị bắp cải tím thôi.

Đàm Khanh lại chật vật ợ một cái, khổ sở nói với Hạ Minh Ngọc: "No quá..."

Hạ Minh Ngọc khép lại máy tính xách tay,nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cách thời gian hôm qua hẹn Lâm Vũ còn hai giờ: "Đi thôi."

Thời gian còn sớm, mặt trời chưa ló hẳn.

Hạ Minh Ngọc mua căn hộ này ở khu nhà giàu, bởi vì dựa lưng vào trung tâm thương mại nên rất hấp dẫn ánh mắt của nhiều người có tiền.

Bên trong khu được bảo vệ hai mươi bốn giờ. Đàm Khanh đi theo sau lưng Hạ Minh Ngọc ra ngoài đi dạo, còn bị bảo vệ tuần tra dùng con mắt kỳ quái nhìn mấy lần.

Sáng sớm, gió hơi lạnh thổi vào mặt. Đàm Khanh giống như con cua đi ngông nghênh trên đường đá, vừa xoa bụng mình vừa thăm dò tình báo của Hạ Minh Ngọc: "Anh rất thích ăn rau sao? Nhất là màu xanh?"

Dáng người Hạ Minh Ngọc cao ngất, ngay cả gót giày da rơi xuống cũng phát ra âm thanh lanh lảnh: "Tôi không kén ăn."

Đàm Khanh xoay người, đi lùi về phía sau Hạ Minh Ngọc: "Vậy anh thích bé trai hay bé gái?"

Hạ Minh Ngọc dừng lại: "Chỉ cần là con tôi, tôi sẽ đối xử bình đẳng."

Đàm Khanh chuyển ánh mắt nhanh như chớp: "Vậy anh thích mẫu người nào? Ngây thơ trong sáng, son phấn quyến rũ, hay là tàn bạo sắc bén?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Đàm Khanh nghiêng đầu: "Hoặc là anh thích tư thế gì? Tui đều rất am hiểu nha."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp tiếp lời, liền nghe được cách đó không xa có người gọi tên Đàm Khanh một tiếng.

Oa, ở nơi này của người có tiền này mà vẫn còn có người nhận ra được hắn?

Đàm Khanh hết sức cảm động, lập tức nghiêng đầu đi xem.

Sau đó liền thấy người mới 18 tuyến – Du Kỳ đã gặp ở Thịnh Kinh entertainment trước đó, đang đứng ở đầu đường, sắc mặt kỳ quái nhìn hắn.

Đàm Khanh vô cùng thất vọng.

Thất vọng đến mức trượt chân, cắm vào trong ngực Hạ Minh Ngọc ngay trước mặt Du Kỳ, thậm chí còn chớp thời cơ đưa tay sờ cơ bụng Hạ Minh Ngọc hai cái, da mặt dày nói: "Sương mù dày quá, Khanh Khanh té xỉu rồi."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc nhìn người đứng đó không xa, đưa tay ôm eo Đàm Khanh lôi dậy, mở miệng hỏi: "Biết?"

Đàm Khanh chống eo, thuần thục nói: "Đúng đúng đúng! Chính là người này nói tui đoạt tài nguyên của Nhiễm An Lạc!"

Du Kỳ vốn còn do dự mình nên tới chào hỏi hay không, nhưng lúc này thấy Đàm Khanh đã chụp oan uổng lên đầu cậu ta, chỉ đành phải nhắm mắt đi tới: "Hạ tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm. Tôi và Đàm Khanh có quan hệ rất tốt..."

"Là quan hệ bạn thân sao?"

Đàm Khanh nháy mắt một cái, "Hắc hắc, tui thấy trong phim thần tượng toàn như vậy cả."

Du Kỳ: "..."

Du Kỳ cắn răng, lại nhìn hai người đứng ở đối diện một cái.

Nếu như nói cậu ta còn thấy Đàm Khanh quen mắt, vậy đây chắc hẳn là lần đầu tiên cậu ta gặp được Hạ Minh Ngọc.

Nói chính xác hơn, là lần đầu thấy người thật bên ngoài tạp chí hay TV.

Là cháu trai mà Hạ lão tiên sinh yêu thương nhất, Hạ Minh Ngọc gần như không chấp nhận bất kỳ loại phỏng vấn giải trí nào, trong mắt người bên ngoài luôn là người rất khiêm tốn.

Một người nổi tiếng trong giới giải trí, giữ được danh tiếng rất tốt ở thành phố J nhiều năm như vậy, cho đến khi bị Đàm Khanh đánh vỡ mới thôi.

Bởi vì tác phong ngày thường của Hạ Minh Ngọc quả thực quá tốt, cho dù chuyện với Đàm Khanh bị paparazzi chụp lại, nhưng vẫn có vô số người khó mà tin tưởng được.

Du Kỳ chính là một trong số đó.

Cậu ta tự nhận nhan sắc vóc người đều không thua Đàm Khanh, vì vậy kiên định cho rằng Đàm Khanh nhất định tám lạng nửa cân với mình.

Hạ Minh Ngọc tuyệt đối không thể vừa ý Đàm Khanh được.

Cho tới hôm nay, cậu ta chính mắt thấy Hạ Minh Ngọc ôm lấy Đàm Khanh.

Ở trong mắt Du Kỳ, điều này không khác nào hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Chênh lệch to lớn và tức giận xảy ra bất ngờ gần như nuốt sống cậu ta. Khuôn mặt trẻ tuổi của Du Kỳ lộ ra một vẻ mặt vặn vẹo, hung ác trợn mắt nhìn Đàm Khanh một cái nói: "Phi! Ai là bạn tốt với anh! Đồ bò giường!"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh vô tội trốn ra sau lưng Hạ Minh Ngọc, bắt đầu tố cáo: "Anh nhìn đi anh nhìn đi, cậu ta nói bò giường anh! Tui có không?!"

Hạ Minh Ngọc hơi cúi đầu, đúng lúc chống với ánh mắt sáng lên của Đàm Khanh: "Cậu không có sao?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh thương tâm thò đầu ra từ sau lưng Hạ Minh Ngọc, chân thành nói với Du Kỳ: "Được rồi, nếu như cậu có thể nói với Hạ Minh Ngọc để cho tui bò thêm một lần, Đàm Khanh tui chính là bạn thân nhất của cậu."

Du Kỳ: "..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Đàm Khanh cao hơn Du Kỳ một chút, mà Hạ Minh Ngọc còn cao hơn Đàm Khanh nửa cái đầu.

Hơn nữa cho dù anh đi bộ hay là ngồi đều thẳng người, nhìn qua càng thấy cao hơn hẳn.

Hạ Minh Ngọc kéo hai cái cũng không thành công kéo Đàm Khanh từ sau lưng anh trở về, cũng không miễn cưỡng nữa, mà nhìn về phía Du Kỳ: "Cậu nói với Đàm Khanh là cậu ấy cướp tài nguyên của Nhiễm An Lạc?"

Anh nói chuyện với giọng hơi lạnh, có thể là do hay phải đưa ra chỉ thị, cảm giác hời hợt cực nặng.

Vừa nghe qua lại có vẻ chèn ép loáng thoáng.

Du Kỳ chỉ dám oán hận đôi câu với Đàm Khanh, nhưng lại sợ Hạ Minh Ngọc thuận miệng nói một câu là loại bỏ cậu ta, môi run thật lâu mới đứt quảng nói: "Tôi, tôi cũng chỉ nghe... nghe người khác nói."

Hạ Minh Ngọc cũng không tức giận: "Người nào nói?"

Du Kỳ: "Nhiễm... Nhiễm sư huynh."

Đàm Khanh lại thò đầu ra từ sau lưng Hạ Minh Ngọc, vô cùng tận tình nói: "Tui nói nè người anh em, cậu đừng có run, cậu run tui cũng muốn run theo luôn nè."

Hạ Minh Ngọc không thể nhịn được nữa, dịch sang bên cạnh một bước, nói với Đàm Khanh: "Đứng ngay ngắn."

Đàm Khanh vô tội uốn éo mông một cái.

Hạ Minh Ngọc không có cảm tình nói: "Còn xiêu xiêu vẹo vẹo nữa, tối nay ăn chay."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh im hơi lặng tiếng đứng thẳng, chỉ là vẻ mặt còn bi thương hơn cả Du Kỳ đứng bên cạnh.

Hạ Minh Ngọc không nhịn được lại nhìn Đàm Khanh một lần, phát hiện cái bụng nhỏ vừa rồi ăn no hơi phình lên của hắn đã từ từ xẹp xuống.

Làm sao lại xẹp nhanh như vậy chứ.

Hạ Minh Ngọc có chút không vui, cho nên giọng nói cũng biến thành không có ý tốt: "Nhiễm An Lạc nói gì, cậu liền tin cái đó?"

Du Kỳ sửng sốt một chút, vẻ mặt vốn sợ hãi lại thêm mấy phần bảo vệ: "Nhiễm sư huynh rất tốt với những người mới như chúng tôi, còn giúp chúng tôi tìm tài nguyên, hơn nữa câu nói kia cũng chỉ là hắn ta vô tình nói ra."

Đàm Khanh ở một bên thành thật đứng nghiêm vì thịt buổi tối, chỉ là ngoài miệng vẫn nói bô bô: "Hắn ta tìm tài nguyên gì cho cậu thế? Làm sao tìm được, tui cũng muốn tài nguyên."

Du Kỳ cắn môi một cái, giống như muốn nói điều gì, nhưng lại không thể nói ra.

Một chiếc xe Mercedes vừa dừng lại chỗ Du Kỳ, một gã đàn ông mập mạp đi xuống xe, vội vàng đi tới bên này.

Gã đàn ông mặc một bộ âu phục rộng lớn, mấy múi bụng như phao bơi rung lắc theo tư thế đi bộ của gã ta.

Đàm Khanh đếm, lúc rung lắc đến lần 106, gã đàn ông rốt cuộc đứng ở trước mặt Hạ Minh Ngọc.

Gã đàn ông nịnh hót cười một tiếng với Hạ Minh Ngọc, đưa ra bàn tay đeo sáu cái nhẫn vàng, giống như là thấy thần tài mà nửa khom người nói: "Ai nha hôm nay tôi có bao nhiêu phúc phận mới có thể gặp Hạ tiên sinh ở chỗ này, Hạ tiên sinh cũng ở khu này sao?"

Hạ Minh Ngọc không đưa tay ra bắt, chỉ hơi gật đầu một cái.

Gã đàn ông đưa tay lau hai cái lên âu phục, cái đầu trụi lủi còn sáng ngời hơn cả đèn đường.

Gã nhìn xung quanh một cái, tầm mắt vòng quanh người Đàm Khanh và Du Kỳ, quay đầu dùng đôi môi mập dày lộ ra một nụ cười với Du Kỳ: "Tiểu Kỳ à, con còn biết Hạ tiên sinh? Làm sao không nói với cha nuôi!"

Đàm Khanh: "..."

Du Kỳ theo bản năng né tránh cái tay đầy mồ hôi kia, nhưng rất nhanh khóe miệng lại cố gắng nâng lên một nụ cười.

Cậu ta chủ động đưa tay, khoác lên cánh tay gã đàn ông: "Cha nuôi, con không quen Hạ tiên sinh. Chẳng qua là ở cùng công ty với Đàm Khanh, cha quên sao?"

Tay của gã đàn ông sờ hai cái lên mông Du Kỳ, lại sờ một cái sau gáy: "Đúng đúng, cha nuôi quên mất."

Nụ cười của Du Kỳ ngưng ở khóe miệng, dời tầm mắt khỏi người Đàm Khanh: "Cha nuôi, không phải cha bảo hôm nay dẫn con đi mua quần áo sao? Chúng ta đi nhanh đi!"

Hiển nhiên gã đàn ông kia được Du Kỳ dỗ rất vui vẻ: "Được, đi đi đi, mua cho bảo bối của cha nuôi chút quần áo mặc trên giường! Ha ha ha!"

Đàm Khanh: "..."

Sắc mặt Hạ Minh Ngọc còn trầm hơn vừa rồi, chỉ là gã ta không nhận ra.

Gã không chút khách khí nhéo mặt Du Kỳ hai cái, sau đó dùng bàn tay đầy nhẫn vịn cái phao bơi của mình cung kính khom người với Hạ Minh Ngọc lần nữa: "Hạ tiên sinh, vậy chúng tôi không quấy rầy ngài nữa."

Hạ Minh Ngọc ừ một cái từ trong lỗ mũi.

Suy nghĩ một chút, anh vừa nhìn về phía Du Kỳ, bổ sung một câu: "Quản tốt miệng và tay chân của mình, vừa rồi nói chuyện với Đàm Khanh là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng."

Cả người Du Kỳ cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị gã đàn ông mập mạp kia đạp cho một cú ngã xuống đất.

Gã đạp xong thì lập tức tranh công với Hạ Minh Ngọc: "Hạ tiên sinh ngài cứ yên tâm, chắc chắn nó không dám! Nếu nó dám làm gì người của ngài, tôi sẽ đánh chết nó!"

Đàm Khanh: "..."

Cũng không biết một cú kia đá vào chỗ nào, Du Kỳ nằm trên mặt đất thật lâu mới từ từ đỡ mặt mình, chật vật đứng lên.

Gã đàn ông hung hăng nhéo một cái ở ngang hông cậu ta, hung ác nói: "Đồ thua lỗ trên giường đúng là không có mắt! Còn không nhanh xin lỗi Hạ tiên sinh và Đàm tiên sinh đi!"

Du Kỳ cúi thấp đầu, cả người run rẩy: "Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh."

Hạ Minh Ngọc cũng không thèm nâng khóe mắt: "Không cần nói với tôi."

Du Kỳ nhắm hai mắt, chuyển hướng sang Đàm Khanh: "Thật xin lỗi."

Đàm Khanh bị hành động của gã đầu hói làm cho sợ hết hồn, sau khi kinh sợ thì khâm phục nhìn Du Kỳ một cái: "Cậu giỏi chịu đựng quá, là có kỹ năng đặc biệt gì sao?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Anh cũng biết không nên ôm bất kỳ ý tưởng trong phạm vi bình thường gì đối với Đàm Khanh mà.

Cái gì mà cảm động lệ nóng doanh tròng, cái gì mà đứng ở chỗ cao chỉ điểm giang sơn với kẻ địch.

Không tồn tại.

Hạ Minh Ngọc cảm thấy gần đây trong lòng mình cực kì bình tĩnh, khoát tay một cái với gã đàn ông kia: "Được rồi, dẫn người của anh đi."

"Được được, Hạ tiên sinh, vậy chúng tôi đi đây."

Gã đàn ông mập mạp cúi người gật đầu rồi lên tiếng chào hỏi với Hạ Minh Ngọc, vác cái quả đầu sáng bóng của mình, ôm lấy cái eo gầy của Du Kỳ bên cạnh kéo đi.

Cổ của Đàm Khanh thò về phía trước theo hai người kia, sau đó cả người cũng từ từ nghiêng ngả, giống như đang rất nghiêm túc quan sát vật nào đó.

Hạ Minh Ngọc bình thường cũng không hay có bất kì giao tiếp gì với những người như vậy, lúc này thấy Đàm Khanh rướn cổ đi xem, nhịn nhiều lần, vẫn không nhịn được hỏi: "Đang nhìn cái gì?"

Đàm Khanh hứng thú bừng bừng vẫy tay với Hạ Minh Ngọc: "Tới đây tới đây!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Lấy tu dưỡng của Hạ Minh Ngọc, quả thực không làm được chuyện nhìn chằm chằm mông người ta với Đàm Khanh được, vì vậy đứng tại chỗ không nói gì.

Đàm Khanh dùng ánh mắt tìm tòi, hết sức nghiêm túc nghiên cứu một hồi, nói với Hạ Minh Ngọc bên cạnh: "Anh nhìn kỹ mông Du Kỳ mà xem, ở giữa hơi là lạ, giống như là bị nhét cái gì vào đó, lắc lắc kìa."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Đàm Khanh tự mình nói: "Có phải là cái đuôi không?"

Chẳng lẽ là đồng loại?

Nhưng trên người Du Kỳ không có khí tức nào của hồ ly nha...

Nhưng vị trí kia lại rất giống cái đuôi.

Hạ Minh Ngọc: "..."

Đàm Khanh lại dùng động tác rất nhỏ kéo Hạ Minh Ngọc: "Nhưng cậu ta đi bộ cũng rất mất tự nhiên, thật kỳ quái. Tự nhiên mọc ra cái đuôi cũng không phải như vậy mà."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc nói: "Người làm sao có thể mọc đuôi được, đó là giang tắc."

Đàm Khanh: "???"

Hạ Minh Ngọc nói: "Gã đàn ông kia có sở thích kỳ quái về phương diện này, không biết đồng nghiệp cùng công ty với cậu có thể chống đỡ được bao lâu."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh rốt cuộc đã hiểu.

Hắn trầm tư chốc lát, đi đến trước mặt Hạ Minh Ngọc, trừng mắt nói: "Vậy tài nguyên của cậu ta đều đến như vậy sao?"

Hạ Minh Ngọc cười lạnh một tiếng: "Cậu nói xem?"

Đàm Khanh lập tức vỗ tay, nói với Hạ Minh Ngọc: "Vậy tui cũng có thể đeo đuôi hồ ly, anh có để ý đến tui không?"

Hạ Minh Ngọc không nhúc nhích chút nào: "Tôi không có loại sở thích đó."

Đàm Khanh thất vọng lần nữa, hắn thở ra một hơi thật dài, đuổi theo bước chân Hạ Minh Ngọc: "Cho nên mới nói ăn nhiều rau chính là không được, anh xem chỗ đó của anh buổi sáng chả bị kích thích gì hết, haiz..."

Hạ Minh Ngọc: "???"

Cho đến khi hai người một đường trở về nhà, Hạ Minh Ngọc vẫn không phản ứng Đàm Khanh.

Lúc Lâm Vũ đúng hẹn tới đón Hạ Minh Ngọc, còn chưa vào cửa, đã cảm nhận được gió rét lạnh thấu xương trong phòng.

Người giúp việc yên tĩnh như gà.

Đàm Khanh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ ngồi đánh địa chủ.

Hạ Minh Ngọc đang trầm mặt xử lý văn kiện.

Duy chỉ có Đàm Kỷ Kỷ vui sướng cầm con vịt kêu cạc cạc của nó. Và trở thành tiết tấu sinh động nhất trong gian phòng này.

Hạ Minh Ngọc nhíu mày nhìn con vịt kia một cái, hỏi người giúp việc bên cạnh: "Không phải tôi đã nhét thứ này vào trong ngăn kéo sao?"

Người giúp việc giải thích: "Đứa trẻ nhanh mắt, nhìn thấy ngài để ở chỗ nào trong ngăn kéo, chỉ ngăn kéo đó bảo tôi lấy ra..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Áp suất thấp trong phòng bỗng chốc càng thấp hơn.

Lâm Vũ sợ ngay cả cống hiến của mình cũng không giữ được, lập tức rút một phần tài liệu trong túi xách ra tại chỗ: "Ông chủ, tôi vừa từ chỗ của Dung tổng tới. Không bằng tôi đưa Đàm tiên sinh đến công ty trước, sau đó về đón ngài tiếp?"

Hạ Minh Ngọc liếc túi giấy: "Đi đi, trên đường chú ý an toàn."

Đàm Khanh trừng mắt lạnh lùng bỏ đấu địa chủ xuống, đứng lên: "Hừ! Ghê gớm lắm thì tui đi tìm người khác chơi đuôi hồ ly, anh đừng có hối hận đó!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại.

Hạ Minh Ngọc ngừng công việc, đi tới cạnh ghế sa lon cầm túi giấy đó lên. Lại nói, hình như bên trong không chỉ một phần tài liệu.

Anh ngồi xuống ghế, dừng lại hồi lâu, rốt cuộc mới xé niêm phong của túi giấy xuống.

Bên trong bất ngờ là báo cáo kiểm tra ADN của anh và Đàm Kỷ Kỷ.

Ba phần, mỗi phần độc lập.

Xuất phát từ ba bệnh viện tổng hợp có tiếng nhất thành phố J.

[Theo kiểm tra của bệnh viện chúng tôi, căn cứ vào tài liệu hiện có và kết quả phân tích ADN, công nhận Hạ Minh Ngọc tiên sinh là cha ruột về mặt sinh học của Đàm Kỷ Kỷ.]

---

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Khanh Khanh: Gặp lại nhá! Hôm nay Đàm Khanh Khanh tui phải chạy về phía tương lai! Chạy về phía đồng cỏ rộng lớn!

Hạ Minh Ngọc: (Bất tri bất giác bắt đầu điên cuồng đưa tiền cho tác giả)

Tác giả khuẩn: Ba ba, thật xin lỗi, tác giả bên này đã giàu lên nhanh chóng dựa vào gấu hai, gấu ba và gấu bốn rồi.

Hạ Minh Ngọc:...