- --------------

Edit: Bonnie

Chương 39

Đàm Khanh len lén kéo vạt áo của Hạ Minh Ngọc, nhẹ giọng nói: "Oa... Anh nhìn sắc mặt Dung Thịnh kìa, tui cảm thấy anh ta đã bị cha mình lãnh khốc vô tình lừa gạt."

Âu phục trên người Hạ Minh Ngọc bị Đàm Khanh kéo nhăn nhúm, anh lấy móng vuốt không yên phận của Đàm Khanh xuống: "Xem đi, không phải em muốn nhìn xem Phương Vũ Kiều trông như thế nào sao? Hàng thứ nhất đó."

Đàm Khanh lập tức trợn tròn hai mắt, cũng phát ra âm thanh hóng hớt: "Nơi nào nơi nào! Là người nào!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc nói: "Hàng thứ nhất, mặc váy xanh nhạt."

Đàm Khanh: "À..."

Giữa một đám ông già mập mạp bóng loáng ở hàng thứ nhất, ngược lại rất dễ tìm Phương tiểu thư kia.

Ngẫu nhiên lúc này vị tiểu thư họ Phương kia chắc là bởi vì xấu hổ mà cúi đầu cười nhẹ, càng tăng thêm mấy phần yểu điệu.

Đàm Khanh cẩn thận nhìn Phương Vũ Kiều một hồi, hài lòng nói với Hạ Minh Ngọc: "Ai, mặc dù dáng dấp không trước lồi sau vểnh như ảnh hậu, nhưng rất thanh khiết nha! Không tệ không tệ, tui đồng ý hôn sự này!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc thở dài: "Cậu đồng ý cũng vô dụng, Dung Thịnh sẽ không đồng ý."

Giống như muốn kiểm chứng lời Hạ Minh Ngọc nói, Đàm Khanh còn chưa mở miệng hỏi tại sao Dung Thịnh lại không đồng ý với cô gái đẹp như vậy, Dung Thịnh đứng ở bên cạnh hai người đã mở miệng trước một bước.

Trong giọng nói của hắn ta vẫn mang theo mấy phần nụ cười như bình thường, nhưng ẩn giấu nhiều hơn là lửa giận: "Cha, cha bảo con đính hôn, sao ngay cả con cũng không thông báo một tiếng?"

Khách khứa tới tham gia tiệc sinh nhật của Dung Tấn Khang rối rít dời tầm mắt từ trên sân khấu sang trên người Dung Thịnh.

Tiếp đó, mấy hàng khách phía trước không hẹn mà cùng nhường ra cho Dung Thịnh một con đường trống.

Dung Thịnh liền đi dọc con đường trống kia đến ngay chính giữa sân khấu.

Thọ yến của Dung Tấn Khang làm với khí thế quá lớn, thảm đỏ trải ở toàn bộ phòng tiệc, nhìn qua có chút chói mắt.

Trong không gian như vậy, còn cố tình muốn bày biện khoa trương.

Đàm Khanh nhún vai một cái, lại nhét một cái bánh ngọt nhỏ vào trong miệng, cọ ở sau lưng Hạ Minh Ngọc len lén nói: "Ai, tui cảm thấy Dung Tấn Khang này không phải là một người tốt."

Hạ Minh Ngọc đỡ Đàm Khanh đứng thẳng: "Đừng nói xấu sau lưng người khác."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh trừng mắt nhìn: "Vậy tui có thể mắng ông ta là quỷ đoản mệnh trước mặt mọi người không?"

Hạ Minh Ngọc nhét cái bánh dừa tròn cuối cùng trên khay vào trong miệng Đàm Khanh, mặt không cảm xúc nói: "Không thể."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh tủi thân lau dầu lên tay Hạ Minh Ngọc, cười hì hì nói: "Không thể thì không thể vậy, chúng ta xem cuộc vui thôi."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Dung Thịnh đứng vững trước micro, lộ ra một nụ cười: "Các vị chú dì, thật xin lỗi. Cha cháu bảo cháu đính hôn, nhưng đến nay cháu vẫn chưa nhìn thấy mặt tiểu thư Phương Vũ Kiều. Không biết có thể mời Phương tiểu thư bước ra trước để tôi nhìn mặt không?"

Đều đã tuyên bố đính hôn rồi mà chú rể còn chưa biết mặt cô dâu?

Đây là đính hôn gì chứ?

Mọi người bên dưới xôn xao, ngay cả MC đứng ở một bên cũng có chút không nén giận được.

Không nói đến những thứ nợ phong lưu của Dung Tấn Khang, chỉ những chuyện tình sử xã hội thượng lưu của Dung Thịnh thôi, mọi người đều biết cả rồi.

Phàm là danh môn có chút của cải, cơ bản đều sẽ không muốn gả con gái cho một người đàn ông như vậy.

Nhưng mấy năm nay kinh tế không khấm khá, ngành ăn uống của Phương thị liên tục tổn thất nhiều năm, cần một quan hệ đáng tin cậy để cứu sản nghiệp toàn bộ tập đoàn.

Mà Dung Tấn Khang cũng tự nhận là biết con trai mình có tính tình gì, những năm gần đây vẫn luôn muốn tìm một khuê tú nhà giàu cho Dung Thịnh, ít nhất phải lên được phòng khách, chịu đựng được mọi tình huống.

Làm như vậy, bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình, cuộc sống đàn ông tốt đẹp không ngoài mấy thứ đó.

Dung Tấn Khang và cha Phương đều có cùng mục đích.

Cha Phương đã hỏi qua ý kiến của Phương Vũ Kiều, nhưng cố tình lại không có ai hỏi đến ý kiến của Dung Thịnh.

Toàn bộ bầu không khí buổi tiệc đều đọng lại.

Chỉ chốc lát sau, Dung Tấn Khang trầm mặt kéo Dung Thịnh về phía sau, trên khuôn mặt không còn trẻ nữa cứng rắn nặn ra một nụ cười, chắp tay nói: "Con trai tôi cố ý muốn đùa bỡn, để cho mọi người được vui vẻ ấy mà."

Chỉ cần là người thì đều có thể nhìn ra được đây là đang giảng hòa, huống chi ở đây toàn là người thành tinh.

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Bỗng chốc bữa tiệc chìm vào bầu không khí cực kì thoải mái.

Dung Thịnh đứng ở bên cạnh Dung Tấn Khang, cũng cười theo.

Cười xong, hắn ta lại nói: "Mọi người đều đã nói xong hết rồi, bây giờ có thể để tôi nhìn mặt vị hôn thê của mình không?"

Mọi người: "..."

Dưới tầm mắt của mọi người, mặt của Phương Vũ Kiều đã đỏ lên.

Phương chủ tịch quả thực không nhìn được con gái một bị làm nhục như vậy, rốt cuộc bước về trước một bước, mở miệng nói: "Dung Thịnh, cậu đừng nên quá quá đáng."

Dung Thịnh dời tầm mắt lên trên người chủ tịch Phương, lễ phép mỉm cười nói: "Xem ra ngài chính là bố vợ tương lai của tôi rồi."

Phương chủ tịch nhìn Dung Thịnh, cười lạnh một tiếng: "Tên nhóc, có bất mãn gì thì về mách mẹ đi. Con gái tôi phối hợp với cậu là dư sức có thừa, tôi khuyên cậu thu thái độ đó về!"

Dung Thịnh nhìn Phương Vũ Kiều đứng bên cạnh ông ta, cũng cười theo: "Chính xác. Con gái ngài có vẻ rất phù hợp với gu thẩm mỹ đại gia khuê tú của cha tôi."

Mọi người lần nữa: "..."

Cái gì gọi là phù hợp với thẩm mỹ của Dung Tấn Khang?

Mọi người không nhịn được nghĩ lại tình sử của Dung Tấn Khang, chẳng lẽ đây là muốn lấy về làm vợ nhỏ?

Hiển nhiên Dung Tấn Khang vẫn đứng nãy giờ cũng nghĩ đến việc này, đột nhiên giận dữ: "Dung Thịnh, con đang nói bậy nói bạ cái gì đó?"

Dung Thịnh hoàn toàn không kiêng dè Dung Tấn Khang giận đến biến sắc mặt, mà nhìn về phía cha Phương, tiếp tục nói: "Nếu con gái ngài ưu tú như vậy, vậy tôi cưới cô ấy đúng là phúc phận của tôi rồi."

"Nhưng trước lúc này, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi Phương chủ tịch một chút."

Phương chủ tịch cũng giận đến mức sắp mắc bệnh tim, nhưng nghĩ tới nhà mình đã sắp tuyên bố phá sản, đành phải gắng gượng nhịn xuống: "Vấn đề gì?"

Dung Thịnh cong khóe miệng, khuôn mặt lại tỏ ra dịu dàng bất ngờ: "Điều thứ nhất, ngài hẳn biết tính tình cha tôi. Trùng hợp là tôi thừa kế điểm này của ông ta, sau khi kết hôn, có thể tôi cũng không thể làm được một chồng một vợ. Nhưng ngài đừng lo lắng, chắc chắn tôi chỉ cưới hỏi đàng hoàng với một mình con gái ngài thôi."

Phương chủ tịch: "...!!!"

Tầm mắt của Dung Thịnh đột nhiên nhìn xuống dưới sân, không biết dừng ở đâu mấy giây, mới nói tiếp: "Thứ hai, tôi ăn cả trai lẫn gái. Không biết con gái ngài có chịu được không?"

Đã nói đến đây rồi, nếu như chủ tịch Phương còn có thể gả con gái vào nhà họ Dung, cho dù sau này Phương thị vực dậy, cũng sẽ trở thành một trận cười nhạo trong giới xã hội thượng lưu.

Không.

Có lẽ bây giờ đã thành một trận cười nhạo rồi.

Phương chủ tịch giận đến mức mắng to Dung Tấn Khang một phen, tuyên bố hủy bỏ đính hôn, bực tức dẫn Phương Vũ Kiều rời sân.

Dung Thịnh mỉm cười đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, vẫn chưa thể thở phào một cái, liền nghe được dưới sân khấu truyền tới một trận kêu la.

"Chủ tịch Dung —"

"Trời ạ! Mau gọi xe cứu thương!"

Dung Thịnh sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu nhìn.

Trong nháy mắt nhìn thấy Dung Tấn Khang ngất xỉu, mẹ Hồng Nguyệt tức giận tát một cái lên trên mặt Dung Thịnh.

Một âm thanh vang dội vang lên, ngay cả Đàm Khanh bên dưới cũng bị sợ rụt cổ một cái, nắm hạt hướng dương vừa lấy được rơi vãi đầy đất.

Hắn quen thói đi ra sau lưng Hạ Minh Ngọc trốn, lại đưa tay sờ soạng hạt dưa trong túi Hạ Minh Ngọc, sợ sệt nói: "Oa, mẹ Dung Thịnh đáng sợ quá."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc mặt không cảm xúc tịch thu hết hạt hướng dương của Đàm Khanh.

Đàm Khanh: "..."

Xe cứu thương tới rất nhanh. Nhân viên cứu cấp vừa đưa Dung Tấn Khang lên trên xe, vừa hỏi Dung Thịnh là con trai có biết về bệnh tình của Dung Tấn Khang hay không.

Trên má trái Dung Thịnh vẫn còn dấu tay mà Hồng Nguyệt vừa để lại, càng thêm rõ nét dưới ánh đèn.

Hắn ta mờ mịt chốc lát, đi theo phía sau Hồng Nguyệt lên xe cứu thương.

Đàm Khanh chưa từ bỏ ý định nhìn Hạ Minh Ngọc tịch thu hạt hướng dương, đưa tay chọc anh một cái: "Anh có cần đến bệnh viện xem không?"

Hạ Minh Ngọc lắc đầu: "Tôi đưa em về chỗ cha mẹ đã."

Đàm Khanh vui sướng nói: "Anh đi đi anh đi đi, nói không chừng Dung Tấn Khang sẽ chết ngay thì sao!". Ngôn Tình Tổng Tài

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc suy nghĩ chốc lát, vẫn gọi điện thoại cho Lâm Vũ.

Biết được Lâm Vũ đã chờ ở bên ngoài, Hạ Minh Ngọc liền dặn dò Lâm Vũ đưa Đàm Khanh về trước, đến khuya mình sẽ đến đón Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ.

Tất cả đều được sắp xếp xong xuôi, Hạ Minh Ngọc có chút nhức đầu nhìn Đàm Khanh đang nhảy nhót trước mặt.

Đàm Khanh đang đi theo phục vụ đòi hộp để gói chân gà nướng và lạp xưởng còn thừa về nhà thêm cơm, liền thấy quản lý hội trường xách mấy cái hộp lớn thở hổn hển chạy tới.

"Đàm tiên sinh, đây là Dung tổng dặn tôi từ trước. Nói ngài thích ăn món này."

Đàm Khanh vô cùng cảm động, lập tức nhận lấy, hài lòng chạy đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc: "Sao anh còn chưa đi thế?!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Khanh sửa lại quần áo: "Lát nữa nhớ chào hỏi cha mẹ tôi, nếu lúc Kỷ Kỷ ngủ mà tôi vẫn chưa về, em nhớ dỗ nó trước, biết chưa?"

Đàm Khanh chê bai đẩy tay Hạ Minh Ngọc ra: "Biết biết! Nhớ giúp tui chúc Dung Thịnh sớm ngày trở thành chủ tịch Dung nha!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán Đàm Khanh: "Buổi tối tôi sẽ về chỗ cha mẹ đón em, ngoan một chút."

Đây là lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc hôn Đàm Khanh ở nơi công cộng. Đàm Khanh hết sức kinh ngạc, một tay xách hộp cơm Dung Thịnh cho, một tay chỉ vào môi, mong đợi nói: "Hôn một cái nữa đi?"

Hạ Minh Ngọc xoay người rời đi.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh khổ sở ôm chặt hộp cơm khuya của mình, xuống tầng tìm Lâm Vũ.

Trong hầm đỗ xe đầy ắp, Đàm Khanh tìm nửa ngày, vừa không tìm được Lâm Vũ, cũng không tìm được xe của Lâm Vũ.

Hắn lại đi về phía trước mấy bước, đột nhiên dừng lại ở trước một chiếc Porsche màu trắng.

Mà trong nháy mắt Đàm Khanh dừng bước, cửa kính bên phải của xe Porsche cũng được kéo xuống.

Bên trong xe, Nhan Kiên Bạch thò đầu ra: "Khanh Khanh, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Đàm Khanh tỏ ra vô cùng khổ não: "Loài bò sát mấy người có tình cảm đặc biệt gì với hầm đỗ xe sao?"

Nhan Kiên Bạch: "..."

Đàm Khanh: "Tại sao mỗi lần tôi thấy anh đều ở hầm đỗ xe vậy?"

Nhan Kiên Bạch: "..."

Trên khuôn mặt trẻ con của Nhan Kiên Bạch mang theo nụ cười, lộ ra một đôi răng nanh: "Khanh Khanh, nếu như cậu đồng ý hẹn hò với tôi, chỗ nào tôi cũng được hết."

Đàm Khanh từ chối: "Không được không được, rắn quá nhỏ."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch bất đắc dĩ: "Làm sao? Cậu không hỏi tôi xem Lâm Vũ đi đâu rồi à?"

Đàm Khanh có vẻ không có chút hứng thú nào: "Trên người anh không có mùi máu tanh, chắc hắn ta bị anh lừa đi rồi."

Đáy mắt Nhan Kiên Bạch lộ ra một sự khinh miệt dễ thấy, cảm thán một tiếng: "Đúng vậy, loài người chính là một sinh vật vừa ngu xuẩn dốt nát lại ngây thơ như thế, tôi nói rằng cậu ở ven đường chờ hắn ta, hắn ta liền lái xe lên."

Đàm Khanh: "Vậy sao..."

Đúng là hơi ngu thật.

Đàm Khanh phán định xong, lại quen thói nói: "Ngày mai từ tiền lương của hắn ta."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch nghiêng đầu nhìn Đàm Khanh một chút, có vẻ như không thể hiểu được: "Cậu nhất định phải dây dưa một chỗ cùng Hạ Minh Ngọc sao? Cậu là đại yêu có huyết mạch truyền thừa, không già không chết; anh ta chỉ là người bình thường, chỉ có tuổi thọ mấy chục năm. Anh ta có thể cho cậu cái gì?"

Đàm Khanh ôm một hộp gà chiên thơm phức, nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ, nhìn Nhan Kiên Bạch nói: "Vậy anh có thể cho tui cái gì?"

Nhan Kiên Bạch cho rằng cuối cùng Đàm Khanh đã nghe lọt, cong môi cười một tiếng: "So với con người, đại yêu hẳn nên ở chung một chỗ với đại yêu, không phải sao?"

Đàm Khanh ồ một tiếng thật dài, gật đầu nói: "Ừ, anh nói rất có lý..."

Trong lòng Nhan Kiên Bạch động một cái.

Đàm Khanh nói: "Nhưng tui không nghe đó, hí hí hí."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Đàm Khanh cúi thấp đầu xuống bên xe, đưa tay phải ra, dùng ngón tay nâng cái cằm trắng của Nhan Kiên Bạch lên dễ dàng.

Ngón trỏ mảnh khảnh của hắn chạm lên đường cong ở cằm của Nhan Kiên Bạch. Ngón cái thì nhẹ nhàng lướt bên môi gã mấy cái.

Sau đó, ngón tay nhỏ nhắn kia sờ lên động mạch cổ của Nhan Kiên Bạch như có như không giống như mèo cào.

Đàm Khanh cong mắt lên, dùng ngón tay vỗ gò má Nhan Kiên Bạch: "Ở trước mặt đại yêu tui... Tiểu yêu tinh, chút đạo hạnh kia của anh không đủ nhìn đâu."

Hắn vừa lười biếng nói xong, vừa ôm chặt lạp xưởng và gà chiên trong ngực, chân thành nói: "Ngửi thấy không? Những thứ này còn có sức dụ dỗ hơn anh nhiều."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Biểu tình của Nhan Kiên Bạch đọng lại: "Thật xin lỗi, rắn không ăn những thứ này."

"Như vậy sao, vậy thì thật là quá tiếc nuối."

Đàm Khanh nhún vai, đứng thẳng người, thuận tiện vòng qua đầu xe, kéo cánh cửa cạnh ghế lái bên kia ra ngồi xuống, "Đi thôi, cho tui quá giang một chút."

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch cũng không từ chối, nhìn ra bãi đỗ xe hỏi: "Đi đâu?"

Rốt cuộc Đàm Khanh cũng có thể được trải nghiệm khoái cảm giãn đuôi trên xe rồi.

Trước tiên hắn cất kĩ thức ăn khuya của mình đi, sau đó giang tay chân ra nằm trên ghế phụ.

Chín cái lông nhung trắng tản ra trong nháy mắt.

Đàm Khanh vắt chân lên trước mặt, mình thì tựa lưng vào ghế ngồi, vừa vuốt lông đuôi cho mình, vừa soi gương trong xe để tạo kiểu đẹp.

Nghe được câu hỏi của Nhan Kiên Bạch, Đàm Khanh quơ quơ cái đuôi, hứng thú bừng bừng nói: "Đi đến bệnh viện của cha Dung Thịnh."

Nhan Kiên Bạch hơi dừng lại: "Đi chỗ đó làm gì?"

Đàm Khanh thổi một hơi về phía mấy cái đuôi, duỗi thẳng ra nói: "Đi dạy cha hắn ta làm cha như thế nào, lái nhanh lên tí đi. Đúng rồi! Anh nói xem tui dập xù cho đuôi thì thế nào? Hay là làm xoăn?"

Nhan Kiên Bạch: "..."

Nhan Kiên Bạch hiếm thấy rơi vào trầm mặc.

Cũng một đường trầm mặc đưa Đàm Khanh đến bệnh viện.

Mà đồng thời, Hạ Minh Ngọc vừa lái xe từ bệnh viện trở lại nhà cha mẹ.

Hạ Tề còn chưa từ phía trên lui xuống, ngược lại hai năm nay Liêu Nhàn mới về hưu.

Chờ Hạ Minh Ngọc về đến nhà, liền thấy mẹ mình tự tay làm xong thức ăn từ phòng bếp bưng lên, mà Đàm Kỷ Kỷ đang ở trong phòng khách vỗ tay nhìn cha dựng tháp gỗ thật cao cho nó.

Đàm Kỷ Kỷ vừa lanh lợi vừa xinh xắn, đúng là thừa kế tất cả ưu điểm của Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh.

Từ khi được Lâm Vũ đưa về nhà, liền không chút khách khí nhận được tất cả sự cưng chiều của cha mẹ Hạ.

Cho nên Hạ Minh Ngọc vào cửa năm phút rồi mà vẫn không có ai để ý đến anh. Cuối cùng vẫn là Đàm Kỷ Kỷ ngồi ở một bên nhìn ông nội biểu diễn xây nhà cao cho một chút mặt mũi, gặm móng heo nhỏ của mình, ngẩng đầu lên, kêu một tiếng mềm mại ngọt ngào với Hạ Minh Ngọc: "Ba, ba!"

Cha già Hạ Minh Ngọc lão lệ tung hoành, vọt vào nhà ôm lấy con trai.

Còn chưa chạm được, đã bị Hạ Tề đánh bay: "Làm sao lại có tật xấu này? Quên mẹ con dạy thế nào rồi hả? Đi rửa sạch tay rồi mới được ôm!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc không có chút nhân quyền nào đi rửa tay, lúc đi ra đụng phải Liêu Nhàn đang bê bát canh từ dưới bếp lên.

Rốt cuộc Liêu Nhàn vẫn thương con trai, dịu dàng mở miệng nói: "Không phải nói dẫn mẹ nó về cho chúng ta xem sao? Sao có mỗi mình con trở lại?"

Hạ Minh Ngọc sửng sốt một chút: "Đàm Khanh còn chưa tới?"