Edit: Bonnie

-----

Hạ Minh Ngọc xuất thân từ nhà có dòng dõi Nho học quả thực không địch lại Đàm Khanh da mặt dày.

Cuối cùng chỉ có thể cúi người xuống, mặc cho bọc quần áo mặt dày vô sỉ này nhảy lên trên người mình, ôm lấy lắc lắc như gấu Koala ôm cây, lại ngọt ngào tiến tới bên tai anh thổi ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Cha nuôi, lên đường thôi!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Cổ Hạ Minh Ngọc bị hơi thở của Đàm Khanh làm cho hơi ngứa.

Không chỉ có chỗ cổ hơi ngứa, mà cả lục phủ ngũ tạng đều như bị gãi, ngứa từ trong xương ra ngoài.

Cố tình Đàm Khanh còn vô cùng không đứng đắn cọ tới cọ lui ở sau lưng anh, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, hai cái chân trần quắp lấy người anh.

Từ góc độ Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống nhìn sang, vừa vặn có thể thấy đôi chân trần ngay cả vớ cũng không có trên lưng mình.

Làn da cả người Đàm Khanh đều trắng, đương nhiên chân cũng vậy.

Khác với rất nhiều người thường xuyên xỏ giày khiến chân bị biến hình, mỗi ngón chân của Đàm Khanh đều nõn nà trắng trẻo, xương chân cũng nhỏ nhắn xinh xắn, không có một chút thịt thừa nào.

Hạ Minh Ngọc nhìn chằm chằm một lát, mới hơi áy náy dời tầm mắt đi.

Đàm Khanh cưỡi ở trên người Hạ Minh Ngọc, hưởng thụ khoái cảm trên cao nhìn xuống, cũng không chú ý tới sự khác thường vừa rồi của anh.

Chẳng qua là đợi nửa ngày cũng không thấy xe người lái chuyển động, mới tò mò kẹp chặt chân, thúc giục: "Mau lái xe nha!"

Vì để hai chân có thể dùng lực kẹp Hạ Minh Ngọc, đương nhiên cả người Đàm Khanh lại nhích thêm về phía trước.

Hai người gần như dán vào nhau không có chút khoảng cách nào.

Thông qua bộ đồ ngủ mỏng manh trên người Đàm Khanh, thậm chí Hạ Minh Ngọc có thể cảm giác được hình dáng thứ giữa hai chân hắn.

Vật nhỏ kia theo động tác không đáng tin cậy của chủ nhân mà cọ tới cọ lui trên lưng Hạ Minh Ngọc, nửa mềm, muốn vô sỉ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đêm khuya là lúc đàn ông không chịu nổi khiêu khích nhất.

Hạ Minh Ngọc hít sâu một hơi, theo bản năng nhìn xem độ rộng áo ngủ của mình. Sau khi cẩn thận xác nhận hai lần, rốt cuộc anh mới yên tâm, đưa tay đè cái mông Đàm Khanh xuống: "Đừng cọ loạn, em lại không mặc quần lót?"

Đàm Khanh không thèm nghe Hạ Minh Ngọc, vui sướng cấu lưng anh hai cái, ngẩng đầu lên nói: "Tui không mặc đâu, cái đó siết lắm, ảnh hưởng đến sự phát triển chym non của tui."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc cõng tay nải của anh, trầm mặc đi ra từ trong phòng Đàm Kỷ Kỷ, lại cẩn thận đóng cửa phòng: "Lúc tôi học y ở nước ngoài, giáo sư nghiên cứu từng nhấn mạnh với tôi ba lần, cơ quan sinh dục của phái nam sau 18 tuổi sẽ rất khó phát triển thêm."

Bỗng nhiên nghe được tin dữ, trong lòng Đàm Khanh như tro tàn.

Hắn yên lặng dụi đầu vào vai Hạ Minh Ngọc, làm bộ đáng thương thổi bong bóng nước mũi: "Oa, Khanh Khanh không thể biến thành vừa to vừa dài nhất thế giới nữa rồi..."

Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp đáp lời, hai người liền đối diện với dì bảo mẫu vừa dọn dẹp xong phòng bếp, phòng khách, phòng vệ sinh, đang chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Hạ Minh Ngọc: "..."

Dì bảo mẫu: "..."

Bình thường Hạ Minh Ngọc đều tự trông Đàm Kỷ Kỷ, bảo mẫu chỉ phụ trách rửa bát và lau dọn thôi. Mà từ trước đến giờ Hạ Minh Ngọc vừa đứng đắn vừa nghiêm túc, khí thế người sống chớ đến gần, ngay cả Lâm Vũ tới nhà đón Hạ Minh Ngọc đi làm đều luôn có dáng vẻ cung kính.

Làm ở đây được hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên dì bảo mẫu thấy có người lại... làm nũng(?) với Hạ Minh Ngọc như vậy.

Sự ngột ngạt tràn ngập ra trong không khí yên tĩnh.

Dì bảo mẫu lấy khăn trong túi ra lau tay, liếc nhìn Đàm Khanh, thử thăm dò nói: "Đàm tiên sinh cũng đừng quá lo lắng... đàn ông trong thôn chúng tôi đều thích ăn canh ruột dê, nếu không mai tôi cũng nấu cho cậu hai bát, cậu ăn chút xem?"

Đàm Khanh đang mất hết ý chí, trong mắt lại nở rộ hào quang.

Hắn ngẩng đầu lên từ trên bả vai Hạ Minh Ngọc, rất tích cực nhìn về phía dì bảo mẫu: "Có thật không?!"

Bảo mẫu nói: "Thật thật, cậu —"

"Giả."

Hạ Minh Ngọc lạnh nhạt cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, lại đỡ mông Đàm Khanh nhấc hắn lên, vô tình nói: "Chỉ còn mấy tháng nữa là em 21, đã định hình xong, không thể mọc thêm được nữa, nên đi ngủ."

Đàm Khanh: "..."

Bảo mẫu ngẩn người: "Nhưng mà Hạ tiên sinh, canh ruột dê thật..."

Ánh mắt Hạ Minh Ngọc đảo qua trên người bảo mẫu, lãnh đạm nói: "Thật?"

Bảo mẫu: "..."

Bảo mẫu đồng tình nhìn Đàm Khanh, lắc đầu một cái: "Ông chủ Hạ nói đúng, chắc chắn Đàm tiên sinh không thể mọc được thêm! Đời này cũng không thể dài ra nữa!"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh oa oa oa cả quãng đường, bị Hạ Minh Ngọc vác về phòng ngủ lớn.

Vốn dĩ trong căn hộ của Hạ Minh Ngọc có năm phòng ngủ, mỗi một phòng đều không khác nhau bao nhiêu. Nhưng bởi vì anh đã thông với thư phòng bên cạnh, nên nhìn qua sẽ rộng rãi hơn một chút.

Nội thất bên trong phòng ngủ giống với phòng khách mà Đàm Khanh dọn vào như đúc, ghế dựa bằng gỗ sưa, bàn đọc sách gỗ mun, bắt mắt nhất là một bức tranh thủy mặc treo sau bàn.

Hạ Minh Ngọc đặt Đàm Khanh lên giường, thấy đôi chân trắng nõn kia lại bắt đầu đung đưa, liền lấy đôi tất mới mình chưa đi ra, ngồi xuống xỏ vào chân cho Đàm Khanh.

Kích cỡ đôi tất của anh lớn hơn Đàm Khanh mấy số, sau khi xỏ xong, từ ngón cái đến ngón út còn thừa một đoạn, giống như ống tay áo rộng thùng thình của ca sĩ hát tuồng.

Đàm Khanh lập tức lắc càng mạnh, vừa đung đưa vừa hát: "Thoái hôn nam nhi chiêu đông sàng, giết vợ diệt tử lương tâm tang..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Trước đây Liêu Nhàn học biểu diễn tuồng cấp quốc gia ở thành phố J, từ nhỏ Hạ Minh Ngọc đã ở bên mẹ, nghe bà dậy sớm luyện giọng, cũng có ấn tượng rất sâu với mấy đoạn tuồng nổi tiếng.

Trùng hợp đoạn này chính là để mắng đàn ông phụ lòng.

Hạ Minh Ngọc vào phòng mặc xong quần áo ngủ, đi ra lần nữa, đến bên cạnh Đàm Khanh, hơi nhấc mắt mắt: "Không hát nữa?"

Đàm Khanh ngoan ngoãn thu chân về, chìa ra hai ngón tay nhỏ trắng trẻo: "Chỉ biết hai câu này thôi."

Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh một cái, không nhanh không chậm nói: "Vừa vặn, mẹ cũng học cái này, cảm thấy hứng thú thì sau này sẽ bảo bà dạy em."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh chui vào trong chăn thật nhanh, che kín mình lại, chỉ để lộ ra hai cái mông nhỏ trống trơn, sau đó buồn rầu từ chối: "Không được không được, tui không thích học hát tuồng."

Hai câu này là lúc hắn còn ở trong núi tu luyện, học các cô nương bị tra nam lừa hạt, đứng bên ngoài sơn động của hắn mỗi ngày.

Hạ Minh Ngọc đào Đàm Khanh từ trong chăn ra, lại kéo áo ngủ của hắn xuống đắp kín cái mông: "Đi đánh răng rửa mặt, sạch sẽ mới được ngủ."

Đàm Khanh: "Ờ..."

Hắn xỏ đôi tất sợi bông màu xám lớn hơi hai số, nhảy xuống giường, loẹt xoẹt đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ.

Chỗ nối thư phòng với phòng ngủ ở ngay bên tay phải nhà vệ sinh, Đàm Khanh chậm rì rì đi tới cửa phòng rửa tay, đột nhiên thò đầu ra nhìn thư phòng của Hạ Minh Ngọc một cái.

Sau đó quay đầu lại, tò mò nói: "Oa, bức tranh trong thư phòng của anh là cây ngô đồng sao?"

Hạ Minh Ngọc đang liên lạc với Lâm Vũ bảo hắn ta dời hội nghị sáng mai đến trưa cho mình, nghe Đàm Khanh hỏi mới nhìn về phía thư phòng: "Em nhận ra?"

Thủy mặc tả ý khác với thủy mặc tỉ mỉ.

Tả ý thiên về thú chứ không nặng hình, trừ mẫu đơn và hoa mai cực kì kinh điển, cây cối màu xanh lá lớn như thế này, có rất ít người ngoài nghề biết được đây là vẽ cái gì.

Mà cộng thêm bình thường trông Đàm Khanh thật sự quá mức vô học nữa.

Đàm Khanh ngoảnh đầu nhìn hai lần, trên bức tranh kia còn có chữ của Hạ Minh Ngọc: "Nhận được nha, phượng đậu trên ngô đồng, chính là đậu trên cây này."

Đàm Khanh vừa nói, vừa gian xảo khoa tay múa chân với Hạ Minh Ngọc: "Tui nói với anh nha, đừng thấy cây này xấu xí, dùng để đốt lửa ấm lắm, lửa cực lớn luôn."

Quả thực đã cung cấp cho hắn toàn bộ củi để đốt trong mùa đông.

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ giơ đồng hồ trên tay lên: "Mười phút. Nếu như chưa rửa xong, tối nay em ngủ thư phòng."

Đàm Khanh liền xông vào phòng vệ sinh như một làn khói: "Không không không không tui chỉ cần một phút là ra ngay!"

Nói một phút chính là một phút.

Đàn ông đích thực thì không thể câu giờ.

Giây cuối cùng của một phút, Đàm Khanh đi chân trần chạy vào trong chăn Hạ Minh Ngọc.

Giường cũng khá lớn, chỉ tiếc Hạ Minh Ngọc lại để hai cái chăn ở trên giường.

Hơn nữa kiên định cố chấp từ chối Đàm Khanh chui vào trong chăn của anh.

Đàm Khanh tức giận lăn bên trái lăn bên phải, cuộn mình thành một cái ống hồ ly, sau đó thò đầu ra từ trong chăn, nghiêm túc nhắc nhở Hạ Minh Ngọc: "Nên kể chuyện rồi."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Đàm Khanh kiên nhẫn không bỏ, rút móng vuốt ra từ ống hồ ly, "Đọc ba câu."

Hạ Minh Ngọc không thể không xoay người lần nữa, bật đèn đầu giường, lại cầm quyển truyện nhi đồng vừa để trên bàn, tùy ý lật ra một trang: "Trước đây thật lâu ở Ai Cập, có một con hồ ly, nó rất thích ăn nho..."

"Hồ ly không ăn nho."

Đàm Khanh chắp tay một cái, nghiêm túc nói, "Hồ ly ăn nho sẽ đau bụng."

Hạ Minh Ngọc nhìn hắn, thở dài, lật qua trang này, bắt đầu lại: "Có một thương nhân..."

Lần này còn chưa kịp đọc xong câu thứ ba, Đàm Khanh bên cạnh đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếng hít thở đều đều, tiến vào mộng đẹp.

Lông mi dài che trên mắt, người nghiêng sang chỗ Hạ Minh Ngọc, khẽ mím môi, dáng vẻ điềm tĩnh bình yên.

Hạ Minh Ngọc lặng lẽ để sách về tủ đầu giường bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Đàm Khanh."

Đại khái bởi vì đã ngủ say, đôi mắt đẹp bình thường khiến người ta chú ý nhất đã nhắm, những bộ phận khác trên mặt cũng xuất sắc không kém đã đoạt lại được địa vị vốn có.

Môi đỏ thắm, chóp mũi cao, chân mày cong cong.

Hạ Minh Ngọc đưa tay gạt tóc mái Đàm Khanh ra, lại kêu một tiếng: "Đàm Khanh?"

Đàm Khanh ngủ ngọt ngào, nhìn qua vừa vô hại lại đơn thuần.

Hạ Minh Ngọc có vẻ do dự thật lâu, sau đó hơi cúi thấp đầu, chạm một cái lên môi Đàm Khanh.

Rất mềm.

Mặc dù Hạ Minh Ngọc không tính là chính nhân quân tử, nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm loại chuyện len lút như thế này bao giờ.

Bỗng chốc có chút tự chán ghét bản thân mình.

Nhưng mà tự chán ghét được mười giây, Hạ Minh Ngọc lại cúi đầu xuống lần nữa, hôn Đàm Khanh một cái.

Hôn rất thích.

Thời gian tự chán ghét của Hạ Minh Ngọc từ mười giây biến thành một giây.

Ngay lúc anh cúi đầu xuống, chuẩn bị hôn Đàm Khanh lần thứ ba, Đàm Khanh đã mở mắt, tủi thân tránh khỏi cái hôn của Hạ Minh Ngọc: "Oa, rốt cuộc anh có làm tui không nha? Trong sách đã nói rồi, đàn ông chỉ hôn không làm đều là đồ lưu manh."