Edit: Bonnie

Một giấc ngủ này của Đàm Khanh có thể nói là cực kì thích ý.

Không chỉ thành công chiếm đoạt giường của Hạ Minh Ngọc, đồng thời còn đẩy Hạ Minh Ngọc sang giường bên cạnh, còn không bị đau mông như lúc rời giường lần trước.

Đàm Khanh cảm thấy cứ như vậy rất tốt.

So với việc bị đâm đâm đâm ma sát ma sát trên mông thì tốt hơn nhiều.

Sau khi tỉnh ngủ, Đàm Khanh dụi mắt, ngồi dậy trên giường, vô ý thức sờ một vị trí bên cạnh.

A.

Vẫn còn ấm.

Đàm Khanh để chân trần nhảy từ trên giường xuống, tìm điện thoại của mình ở trên bàn.

Vừa mở khóa ra, tin nhắn và cuộc gọi chưa nhận liền thành công chiếm hết toàn bộ màn hình điện thoại.

Đồng thời còn khiến điện thoại đơ luôn.

Đàm Khanh vuốt vuốt chóp mũi, cầm cái điện thoại có vẻ một giây sau sẽ bãi công, mờ mịt một hồi.

Vừa mới tỉnh ngủ còn chưa nghĩ ra bước kế tiếp nên làm cái gì, Hạ Minh Ngọc liền đẩy cửa phòng ngủ ra đi đến.

Cả người Đàm Khanh trần trùng trục, chỉ mặc cái áo màu sáng thật mỏng, phía dưới còn lộ ra một tiểu đinh đinh nhìn qua mềm mại vô hại.

Hai bàn chân trần của hắn giẫm lên tấm thảm dày màu vàng nhạt, xoay người lại về hướng Hạ Minh Ngọc.

Sau đó vô cùng đáng thương mà nói: "Hạ Minh Ngọc, chừng nào thì anh mua điện thoại mới cho tui thế?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Đại khái là bởi vì không hay hoạt động bên ngoài, làn da toàn thân trên dưới của Đàm Khanh đều rất trắng. Lúc này hắn nghiêng nửa người, cái eo bị xoay ra thành một đường cong cực kì đẹp mắt.

Hạ Minh Ngọc quay mặt đi, thanh âm trầm thấp nói: "Mặc đồ lót vào trước đã, để vậy chạy trong nhà còn ra thể thống gì."

Đàm Khanh không phục để điện thoại xuống, nói lí: "Tui đâu có ra khỏi phòng ngủ! Vậy tại sao tối hôm qua anh lại không mặc quần lót cho tui!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Bởi vì hôm qua ôm Đàm Khanh từ trong phòng tắm ra, tên nhóc này rất không thành thật, nên bỗng chốc anh không để ý mấy.

Đương nhiên, về sau lúc ôm Đàm Khanh ngủ, thì càng quên mất chuyện này.

Hạ Minh Ngọc hiếm thấy có chút chột dạ, dừng một chút mới nói: "Nghe lời, mặc đồ vào, rồi đi ăn sáng."

Đàm Khanh đang đói bụng dễ dàng bị đồ ăn thu hút toàn bộ sự chú ý, lập tức mặc quần áo tử tế đi theo Hạ Minh Ngọc, trước khi ra khỏi phòng ngủ còn không quên cầm theo cả điện thoại trên bàn.

Hạ Minh Ngọc vào phòng bếp nấu bữa sáng, Đàm Khanh thì cuộn chân ngồi bên bàn, khởi động lại cái điện thoại vừa chết máy một lần nữa.

Sau đó ấn mở phần mềm chat ra.

Tin nhắn mới nhất là từ Dung Thịnh.

Dung Thịnh: Chuyện gì xảy ra vậy? Lão Hạ không để ý đến tôi, cậu cũng không để ý đến tôi?!

Dung Thịnh: Đm không phải là hai ngươi ngủ đến bây giờ còn chưa dậy chứ?!

Dung Thịnh: Đậu má, Đàm Khanh, cậu giúp tôi hỏi lão Hạ đi, bảo cậu ta cho tôi một câu chắc chắn, không phải lần này chuẩn bị giết chết Nhiễm An Lạc thật chứ?

Dung Thịnh: Dù sao cũng là nghệ sĩ của giải trí Thịnh Kinh, phương diện cá nhân tôi và phương diện công ty không thể để cho hắn ta quá khó coi được, lạnh ai cũng không thể khiến tim mọi người lạnh được hiểu không?

Khanh Khanh muốn ăn gà: #nghiêng đầu# #nghiêng đầu# #nghiêng đầu#

Khanh Khanh muốn ăn gà: Có gì vui vậy?

Dung Thịnh:...

Dung Thịnh: Không phải đến bây giờ cậu vẫn chưa biết đấy chứ? Lên Weibo xem đi.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh vừa chờ Hạ đầu bếp ăn cơm, vừa ấn mở Weibo.

Trước đây vào buổi sáng, Weibo cũng sẽ không quá huyên náo. Nhưng hôm nay, lúc Đàm Khanh mở Weibo, vậy mà phát hiện Weibo cũng đơ luôn.

Đàm Khanh đành phải ôm điện thoại đợi một hồi lâu, mới mở được giao diện hot search.

#Nhiễm An Lạc bị nghi ngờ có liên quan đến mưu sát chưa thực hiện được#

#Nhiễm An Lạc Đàm Khanh#

#Hạ tiên sinh khởi tố kẻ tạo lời đồn#

Ba cái hot search cùng đặt tại vị trí thứ nhất thứ hai thứ ba, hiển nhiên lượng đọc và tham gia thảo luận đã tăng vọt quá mức.

Đàm Khanh nhấn vào hot search bị nghi ngờ có liên quan đến mưu sát chưa thực hiện được kia.

Chỉ có một bài đăng, nhưng bình luận phía dưới đã sắp phá một triệu.

Nội dung là một đoạn ghi âm.

Lúc Hạ Minh Ngọc bưng đồ ăn sáng từ trong phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Đàm Khanh đang ngồi ở trước bàn, chống cằm buồn bực ngán ngẩm nghe nội dung ghi âm.

Đoạn nội dung này giống với cái mà Hạ Minh Ngọc nghe lúc nửa đêm như đúc.

Chính là cuộc đối thoại của Nhiễm An Lạc và kẻ lái xe kia.

Hiển nhiên lái xe không phải người thành phố J, tiếng phổ thông cũng không đúng tiêu chuẩn, mang theo khẩu âm dày đặc.

Bên trong ghi âm, tài xế nói: "Nhiễm tiên sinh, cậu cần phải xác định camera trên con đường kia không dùng được nữa. Còn có đứa bé trai mà cậu nói, thật sự mỗi thứ sáu đều sẽ ở đó chơi sao?"

Tiếp theo, giọng nói không kiên nhẫn của Nhiễm An Lạc truyền đến: "Tôi xác định, tôi sẽ giải quyết camera. Yên tâm đi, lại không ra mạng người, cảnh sát sẽ không tra cẩn thận. Hơn nữa, không phải anh cũng đã lấy tiền rồi sao, muốn quỵt nợ à?!"

Giọng của tên tài xế kia hơi do dự: "Vậy Nhiễm tiên sinh, cậu đồng ý sau đó sẽ đưa người nhà tôi xuất ngoại..."

Nhiễm An Lạc khẽ cười một tiếng: "Biết rồi, cũng không phải tử hình, loại tai nạn này không làm ai bị thương, cùng lắm chỉ bắt anh mấy ngày, lo cái gì?"

"..."

Những câu đối thoại còn lại đã không quan trọng nữa.

Chỉ một đoạn này đã đầy đủ để nhà họ Kỷ gia đưa Nhiễm An Lạc vào tù mục xương rồi.

Hiển nhiên lúc ấy tên tài xế kia không biết đứa trẻ mà Nhiễm An Lạc sắp xếp gã đi đâm là em trai của Kỷ Yến Tu.

Càng không biết sau đi chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, lại đâm chết một người đi đường vô tội khác.

Đàm Khanh nghe xong ghi âm, chọn tiếp cái hot search thứ hai.

So sánh với nội dung bùng nổ của hot search thứ nhất, hiển nhiên cái thứ hai nhẹ hơn rất nhiều.

Chứng cứ bên trên đơn giản là liên quan tới việc Nhiễm An Lạc mua thuỷ quân hắc Đàm Khanh, thuận tiện "lấy sắc" chèn ép kịch bản của Đàm Khanh.

Nếu như có thể coi một tấm ảnh chụp màn hình trong đó là quan trọng nhất, thì đó hẳn là ghi chép về cuộc trò chuyện của Nhiễm An Lạc với một phóng viên.

Trong đó, Nhiễm An Lạc dặn dò phóng viên nằm vùng ở vị trí nào, có thể chụp được loại ảnh gì.

Mà tên phóng viên này, chính là blogger đầu tiên nói Đàm Khanh bò giường Hạ Minh Ngọc.

Về phần hot search thứ ba.

Đàm Khanh ấn vào.

Người đăng bài lại là tòa án tối cao thành phố J.

Tòa án tối cao thành phố J:

8 giờ sáng hôm nay. Hạ tiên sinh thông qua luật sư ủy thác nộp đơn khởi tố X, XX, XXX, XXXX (bởi vì có quá nhiều nhân tố, xin hãy qua website viện chúng tôi để tải văn bản cụ thể tiến hành thẩm tra) đến tòa án chúng tôi, khởi tố hơn 3600 người xâm phạm đời tư của Đàm tiên sinh, ác ý hãm hại, tung tin đồn nhảm công kích, hủy hoại danh dự và các hành động trái pháp luật khác.

Sau khi tòa án chúng tôi kiểm tra đối chiếu sự thật sơ bộ, căn cứ sự thật rõ ràng, chứng cứ tỉ mỉ xác thực, cho phép lập án.

Bởi vì vụ án này liên quan đến rất nhiều người, sau khi được Hạ tiên sinh cho phép, công bố đến đại chúng.

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh cẩn thận nhìn thoáng qua Hạ Minh Ngọc: "Anh tố cáo hơn 3600 người sao?"

Hạ Minh Ngọc luôn luôn rất không đồng ý đối với hành vi ăn cơm xem điện thoại của Đàm Khanh, chỉ cháo gà nóng hổi trên bàn, nói: "Ăn sáng trước."

Đàm Khanh múc một ngụm cháo, vừa ăn vừa nói: "Có phải, có phải tốn rất nhiều tiền không?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc nói: "Không có việc gì, trong nhà có tiền."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh mờ mịt lại bất lực nghĩ một hồi.

Cảm thấy chắc đây chính là khí thế của bá tổng trong phim truyền hình đi...

Mặc dù cho đến trước mắt, hắn còn chưa thấy bá tổng trong phim nào lại tố cáo nhiều người như vậy cả.

Đàm Khanh vừa sùng bái nhìn Hạ Minh Ngọc, vừa ăn sạch bát cháo gà. Thậm chí còn không để thừa hạt cháo nào ở đáy bát cả.

Sau khi ăn xong, lần đầu tiên Đàm Khanh chủ động vớ lấy bát của Hạ Minh Ngọc, cướp lời nói: "Tui rửa cho tui rửa cho!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc đi theo sau lưng Đàm Khanh vào trong phòng bếp.

Sau đó trơ mắt nhìn một cái bát bị đặt ở mép bàn, "choang—" một tiếng, vỡ thành đầy mảnh sứ dưới đất.

Hạ Minh Ngọc: "..."

Không đợi Hạ Minh Ngọc mở miệng ngăn cản, Đàm Khanh đã nhanh tay lẹ mắt khom người xuống.

Còn chưa nhặt được hai mảnh, đã bị mảnh sứ vỡ cắt ra một vệt.

Vết thương có chút sâu, dòng màu đỏ sẫm máu chảy xuống theo ngón út của Đàm Khanh.

Hạ Minh Ngọc vốn còn đang đứng yên liền tiến lên một bước, lôi Đàm Khanh dậy, kéo đến bên cạnh bồn rửa, mở nước sạch trong bếp ra tối đa, tỉ mỉ rửa vết thương cho Đàm Khanh.

Sau đó, Hạ Minh Ngọc tận mắt thấy vết thương vốn đang không ngừng rớm máu kia, đã khép lại rất nhanh dưới dòng nước.

Cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Mặc dù đã tận mắt thấy cái đuôi nhỏ của con trai và đôi tai xù của Đàm Khanh rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc trực tiếp nhìn thấy —

Sự khác biệt giữa yêu và người.

Đúng lúc này, Đàm Khanh vẫn luôn bị Hạ Minh Ngọc ôm chặt vào lòng đột nhiên ủi ủi, vô cùng đáng thương mà nói: "Không thở được, sắp ngạt thở nha..."

Hạ Minh Ngọc bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

Đàm Khanh tắt vòi nước đi, do dự một chút, vẫn rút tay về, lau nước lên trên áo mình.

Đàm Khanh lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, nhìn Hạ Minh Ngọc một chút, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Hạ Minh Ngọc hơi khựng lại: "Có lỗi gì?"

Đàm Khanh xoa xoa tay: "Không nên dọa anh..."

Đây là lần đầu tiên Hạ Minh Ngọc nghe được Đàm Khanh xin lỗi.

Hạ Minh Ngọc ngừng mấy giây: "Không cần, em cũng không phải cố ý, không phải sao?"

Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Khanh vụt sáng: "Ừ ừ!"

Hai người lại trầm mặc hồi lâu.

Hạ Minh Ngọc đột nhiên nói: "Bọn em... yêu, nếu có vết thương, đều như thế này?"

Đàm Khanh thành thật gật đầu.

"Vậy tuổi thọ thì sao?"

Hỏi xong vấn đề này, dường như chính Hạ Minh Ngọc cũng hơi sửng sốt.

Nhưng anh cũng không thu lại câu hỏi, mà lặp lại lần nữa, "Tuổi thọ của yêu, thật sự rất lâu sao?"

Giọng nói lành lạnh của Hạ Minh Ngọc dần tản ra trong phòng bếp rộng lớn.

Đến khi yên tĩnh lại, Đàm Khanh mấp máy môi, chậm rãi nói: "Đúng... Yêu, nhất là đại yêu, sẽ có tuổi thọ rất dài rất dài rất dài."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hả?"

Hạ Minh Ngọc nói: "Anh hỏi, bao nhiêu tuổi?"

Đàm Khanh xòe ngón tay ra theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Tui đã không nhớ rõ..."

Trong khi tu luyện ở già núi dài dằng dặc, ai sẽ đi nhớ kỹ thời gian đâu.

Đại khái là thấy Hạ Minh Ngọc không đáp lời, Đàm Khanh có chút bất lực nhìn xung quanh một lần, nói với Hạ Minh Ngọc: "Cho nên anh đừng đối tốt với tui như vậy."

"Ban đầu tui chỉ muốn tìm anh lấy chút tiền trải nghiệm cuộc sống của con người thôi..."

Đàm Khanh sờ lên chóp mũi, có vẻ như cuối cùng cũng đã tìm được một thứ có thể cam đoan với Hạ Minh Ngọc, "Tui nghĩ ra rồi! Anh đối với tui tốt như vậy, đợi sau khi anh chết, tui sẽ giúp anh làm cho nhà họ Hạ phồn vinh hưng thịnh 500 năm!"