Sau kỳ thi cuối kỳ chính là kỳ nghỉ đông cũng đến.

Học sinh cấp ba không cần học bù, cả nhà vui vẻ tiến vào ngày nghỉ.

Lam Tiểu Thước có lẽ là người ưu sầu nhất trong đám người, thỉnh thoảng cô lại thở dài, tự hỏi mình phải vượt qua kỳ nghỉ đông này thế nào.

Hiện tại giá trị hắc hóa của Yến Cải là -750, đã tốt hơn lúc mới đến nhiều rồi nhưng vẫn thuộc dạng có thể oanh tạc bất cứ lúc nào.

Mỗi ngày Lam Tiểu Thước đều vô cùng cố gắng đưa ra ấm áp, lúc này mới khó khăn lắm duy trì được con số này.

Nhưng bây giờ sắp nghỉ đông rồi!Lam Tiểu Thước rất mơ hồ, trong lúc nghỉ đông, mình phải đi đâu tìm Yến Cải để xoát giá trị hắc hóa đây?Chẳng lẽ mỗi ngày đều đến nhà Yến Cải để đào à?Cái này quá! Xấu hổ rồi.

Cô đang nghĩ thì cuối cùng vào ngày nghỉ đó, đành lén nhét lá bùa bình an vào túi xách của Yến Cải, hy vọng trong kỳ nghỉ đông dài dằng dặc này cậu đừng gặp chuyện gì đáng sợ.


Yến Cải nhanh chóng phát hiện ra lá bùa này, cậu cụp mi mắt, nhẹ nhàng vuốt ve lên hoa văn của nó.

Cậu muốn hỏi thăm Lam Tiểu Thước nhưng còn chưa kịp đã bị em gái Tiền Trác lôi đi, bóng dáng xen lẫn trong đám người chạy về nhà, nhanh chóng biến mất ở cửa phòng học.

Yến Cải nhìn theo phương hướng Lam Tiểu Thước rời đi.

Sau đó mang theo cặp sách rồi đi về một hướng khác.

Trong lúc ăn tết, trong nhà Lam Tiểu Thước có không ít thân thích đến, dĩ nhiên cũng bao gồm cả nhà Bạch Kỳ Kỳ.

Chỉ là không biết tại sao Bạch Kỳ Kỳ vừa thấy cô đã bày ra dáng vẻ sợ hãi lạnh nhạt, còn lùi lại về sau mấy bước.

Lam Tiểu Thước suy đoán rằng có lẽ vì ngày đó Yến Cải đâm thủng lời nói dối của chị họ cho nên lúc này chị ấy mới sợ hãi như vậy.

Cô chuẩn bị tiếp tục làm bài tập thì Bạch Kỳ Kỳ lại đột nhiên đi vào phòng cô, hỏi thăm: “Có phải em yêu đương với Yến Cải không?”Tay Lam Tiểu Thước hơi run lên một cái, lập tức vẽ ra một đường cong trên vở bài tập.

Cô xoay người hỏi Bạch Kỳ Kỳ: “Từ chỗ nào mà chị nghe thấy tin tức sai lệch này vậy?”“Chị tận mắt nhìn thấy!” Bạch Kỳ Kỳ chắc chắn nói: “Ngày đó sau khi chị đi, các người cùng nhau về phòng, Yến Cải còn cười với em.

”Cô ta nói chính là chuyện ngày diễn ra hội diễn tết nguyên đán.

Ngày đó sau khi Bạch Kỳ Kỳ chạy trốn thì lập tức tỉnh táo lại, biết mình như vậy quá căng thẳng nên mới quay trở lại, muốn nói xin lỗi nhưng lại không ngờ thấy cảnh tượng Lam Tiểu Thước đi theo Yến Cải, mà trong mắt Yến Cải là chảy xuôi sự dịu dàng khiến cô ta không thể nào tưởng tượng ra được.

Bạch Kỳ Kỳ cảm thấy mình đã nhìn rõ được sự thật.

Hai người này chắc chắn giấu diếm thầy cô mà yêu đương!Nhưng phản ứng của Lam Tiểu Thước dường như hơi bình thản, thậm chí còn hỏi ra một vấn: “Yến Cải sẽ không cười ?”Bạch Kỳ Kỳ há miệng rồi lại nhắm mắt, Yến Cải chưa bao giờ cười với người khác, ngày đó lại cười, dù thế nào cũng không phải mình nhìn lầm, nhưng theo ý tứ của Lam Tiểu Thước thì hình như hai người không liên quan với nhau thật.


Ngay sau đó trong đầu Bạch Kỳ Kỳ lại hiện ra ý nghĩ càng hoang đường hơn.

Chẳng lẽ Yến Cải thầm thích Lam Tiểu Thước?Ý nghĩ này vừa hiện ra thì không cách nào ngăn được, cộng thêm tin đồn nghe được trước đó, khiến cô ta cảm thấy suy đoán này nhất định là chính xác.

Cô ta nhìn Lam Tiểu Thước hỏi: “Các người thật sự không có yêu đương ư?”Lam Tiểu Thước đặt tay trên ghế dựa nói: “Nếu em yêu sớm, mẹ em sẽ đánh em chết.

”Bạch Kỳ Kỳ nhìn Lam Tiểu Thước, không biết tại sao vốn sự hận thù với Yến Cải đột nhiên tan biến, cảm thấy Yến Cải thật đáng thương, thích đứa em kiểu không biết nhìn mặt này của mình.

Cô ta gần như muốn cười ra tiếng, cuối cùng vẫn phải cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh rời đi.

Lam Tiểu Thước ngồi sững sờ trong phòng.

Vẻ mặt kia của chị họ là có ý gì?Còn nói mình yêu đương với Yến Cải! Sao Yến Cải có thể thích mình chứ?Trong đầu cô hiện ra độ hảo cảm của Yến Cải với mình lúc trước, lại nghĩ đến cái ngoái nhìn trong mưa của Yến Cải, trong lòng Lam Tiểu Thước có hơi xúc động, có lẽ thật sự có cái gì đó đang phóng đại lên ở chỗ mà cô không thấy, chỉ là bây giờ cô không dám nhìn nhiều! Thôi vẫn nên giảm giá trị hắc hóa xuống mới là quan trọng.

Trong phòng khách, quà chất đống càng lúc càng nhiều, ngoài cửa sổ là tiếng pháo náo loạn vài ngày mới dừng, ven đường từng đợt tiếng còi ô tô, toàn bộ đường đi đều nhuộm màu đỏ.


Lam Tiểu Thước nhận được mấy phần quà năm mới.

Mùng bốn tết, cả nhà cùng nhau lên núi cầu phúc, Lam Tiểu Thước mặc áo lông dày dặn, bị quấn thành quả cầu, lung la lung lay đi đến trước tượng Phật bái lạy, đầu tiên là xin người cho cả nhà bình an, sau đó mới cầu xin cho Yến Cải mỗi ngày đều thật vui vẻ.

Đầu năm, người trong nhà Lam Tiểu Thước đều đi ra ngoài thăm người thân.

Lam Tiểu Thước nghĩ lại có lẽ Yến Cải không nhận được quà năm mới nên dự định lén trao chút ấm áp cho cậu.

Cô chọn tỉ mỉ hai phần quà, một phần là đề thi mô phỏng đại học trong năm năm gần nhất, còn một phần là khăn quàng cổ bình thường, cô đặt hai phần này vào trong hộp, chạy đến khu nhà chung cư cũ của Yến Cải, liều mạng nhét vào trong hộp thư.

Thật vất vả mới nhét vào được một chút.

.