“Đúng rồi!” Hà Tuyết Sam ngay lập tức đáp, “Trước kia tớ chưa bao giờ thấy cậu tự buộc dây giày cả, nhưng có mấy lần tớ đã nhìn thấy Thái Văn Kỳ buộc dây giày cho cậu rồi đấy!”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ngẩn người, chẳng lẽ nam sinh buộc dây giày trong ký ức của cô chính là Thái Văn Kỳ sao?
Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ đến đây thì Hà Tuyết Sam đã nói tiếp: “Thái Văn Kỳ đối xử với cậu thật sự rất tốt, đến tớ cũng phải ngưỡng mộ đấy.” Nói đến đây, Hà Tuyết Sam thở dài: “Cậu gặp tai nạn mất trí nhớ, sau đó dường không còn thân thiết với cậu ấy nữa, chắc chắn là cậu ấy rất đau lòng.”
“Đau lòng?” Tô Mộ Nghiên trầm mặc, thầm hỏi liệu Thái Văn Kỳ có thật sự đau lòng không? Cô vẫn không thể tin chuyện anh đối tốt với cô là thật lòng.
Vậy mà không ngờ Hà Tuyết Sam lại nói: “Đương nhiên là đau lòng rồi.

Khi cậu gặp tai nạn, tớ có hỏi mấy cô y tá thì biết được là Thái Văn Kỳ đã trông cậu hai đêm liền, không rời cậu nửa bước.

Tới buổi chiều bọn tớ tới thăm cậu, Thái Văn Kỳ còn vì kiệt sức mà ngất đi đấy.”
“Cái gì?” Tô Mộ Nghiên kinh ngạc, “Thái Văn Kỳ bị ngất… vì chăm sóc tớ?”
“Ừ, chính mắt bọn tớ nhìn thấy cậu ấy ngất mà.

Hôm đó lúc bọn tớ mới đến thì đã thấy cậu ấy tiều tụy như không còn sức sống, sau đó thì kiệt sức mà ngã vật xuống dưới đất.”
Nghe đến đây Tô Mộ Nghiên sững sờ, trong lòng có một thứ cảm xúc như đang sôi trào mạnh mẽ.
Hà Tuyết Sam lại nói: “Thái Văn Kỳ bị ngất, còn phải đưa sang phòng bệnh khác.

Vậy mà một lát sau, tự nhiên cậu ấy tỉnh lại rồi lại chạy sang phòng bệnh của cậu, nắm tay cậu rồi thủ thỉ xin cậu tỉnh lại.” Nói đến đây, Hà Tuyết Sam mỉm cười, “Không ngờ sau khi nghe thấy tiếng của cậu ấy, cậu lại tỉnh lại thật.”

Đúng! Tô Mộ Nghiên tỉnh lại đúng là vì nghe thấy giọng nói của Thái Văn Kỳ.

Khi mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy cũng là anh.
Hà Tuyết Sam tiếp tục nói: “Thái Văn Kỳ thật sự vì cậu mà hy sinh rất nhiều đấy, Mộ Nghiên à.

Cậu ấy thậm chí còn vì cậu mà từ bỏ cuộc thi Toán học cơ.”
Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì liền nhìn Hà Tuyết Sam bằng ánh mắt hoang mang, “Cuộc thi Toán học? Không phải cuộc thì đó người được chọn là Thái Ngạn Nhân sao?”
Trong tiểu thuyết, Thái Văn Kỳ đã cố gắng tranh giành vị trí thi Toán học với Thái Ngạn Nhân.

Anh đã rất cố gắng, thành tích cũng tiến bộ vượt bậc, nhưng vì trong mấy kỳ thi trước đó Thái Ngạn Nhân là học sinh đứng đầu lớp, cho nên cuối cùng thầy chủ nhiệm vẫn để Thái Ngạn Nhân đi thi.
Sau khi Tô Mộ Nghiên tỉnh lại và đến trường, cô đã nghe nói Thái Ngạn Nhân tham gia cuộc thi này.

Cô cảm thấy chuyện đó rất bình thường vì đã đi đúng theo cốt truyện.
Vậy mà không ngờ Hà Tuyết Sam lại bảo: “Người đầu tiên mà thầy chọn là Thái Văn Kỳ cơ, vì cậu ấy luôn đứng ở vị trí thứ nhất mà.

Chỉ là lúc đó muốn đi thi thì phải đi học đầy đủ để còn tham gia ôn luyện, nhưng Thái Văn Kỳ lại muốn ở bệnh viện chăm sóc cậu nên đã nhường cơ hội đi thi cho Ngạn Nhân.”
Hà Tuyết Sam mỉm cười: “Cậu ấy đối với cậu thật tốt.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì trong lòng rối bời, tại sao Thái Văn Kỳ lại vì cô mà từ bỏ cả cuộc thi quan trọng như vậy chứ? Chẳng lẽ anh thật sự đối tốt với cô đến thế sao?
Tô Mộ Nghiên không dám tin, nhưng cô thật sự vẫn muốn tin là như vậy.

Cô muốn tin rằng anh thật sự đối tốt với mình.
Lúc này, một bạn học bỗng gọi Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam ra giúp đỡ việc trang trí.
Hà Tuyết Sam nhanh chóng chạy đến, giúp mọi người trang trí bên trong quán cà phê.

Còn Tô Mộ Nghiên thì cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ riêng tư ra khỏi đầu, sau đó bê thùng đựng đồ trang trí ra bên ngoài quán để trang trí bên ngoài.
Có một bạn nam đeo kính trong lớp vác thang, đặt lên cái cây ở cạnh quán cà phê.

Mấy bạn nam khác thì mang đồ trang trí, chuẩn bị treo đồ trang trí lên cây cho đẹp.
Tuy nhiên lúc này có một anh lớp trên đi đến, nói gì đó với bạn nam đeo kính.
Tô Mộ Nghiên lúc này đang ở khá gần đó, ngồi xổm bên cạnh thùng đựng đồ trang trí, chăm chú tìm kiếm món đồ trang trí thích hợp bên trong thùng.


Hãy‎ ????ì????‎ đọc‎ ????????a????g‎ chí????h‎ ở‎ (‎ T????????????T????u‎ y????????﹒V????‎ )
Trong lúc đó, anh lớp trên và bạn nam đeo kính đã bắt đầu to tiếng với nhau.

Anh lớp trên nhanh chóng tức giận, liền đạp mạnh vào bụng bạn nam đeo kính khiến bạn ấy va mạnh vào chiếc thang.
Chiếc thang đang gác trên cây bị va chạm nên đổ xuống, Tô Mộ Nghiên vẫn đang chăm chú vào mấy món đồ trang trí nên không hề biết thang đang đổ về phía mình.
Cho đến lúc Hứa Tông Dương đứng gần đó hét lên: “Cẩn thận!”, Tô Mộ Nghiên liền quay lại thì mới nhìn thấy chiếc thang đang đổ xuống.
Giật mình, sợ hãi, hoảng loạn.
Ba thứ cảm xúc cùng xuất hiện, Tô Mộ Nghiên nhắm tịt mắt, giơ tay ra phía trước che chắn theo bản năng.

Nhưng còn tưởng rằng chiếc thang sẽ đập mạnh vào người cô, vậy mà không ngờ một người đã lao đến, ôm cô ngã xuống đất.
Cơ thể của người đó ở phía trên, hoàn toàn che chắn cho cơ thể nhỏ bé của Tô Mộ Nghiên.
Vào thời khắc chiếc thang đổ xuống, Tô Mộ Nghiên hoàn toàn được bảo vệ, còn người đã bảo vệ cho cô thì bị chiếc thang đập mạnh vào lưng.
Tô Mộ Nghiên nằm dưới đất, bỗng nhiên nghe thấy tiếng va đập nhưng cơ thể cô lại có cảm giác gì, chỉ có đôi tai cô bỗng nhiên nghe được tiếng r3n rỉ đau đớn của người phía trên.
Cô từ từ mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc từ từ hiện lên trong đôi mắt cô.
Là Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ đã che chở cho cô.
“Mộ Nghiên… Cậu có sao không?” Thái Văn Kỳ đau đớn nhưng vẫn cố gắng lên tiếng.
Chính mình bị thương mà còn quan tâm đến người khác?
Trái tim Tô Mộ Nghiên bỗng nhói lên từng cơn, khuôn mặt cô thoáng chốc liền trở nên hoang mang, trong lòng cô vô cùng lo lắng, hoảng sợ.
“Cậu… Cậu không sao chứ?” Tô Mộ Nghiên giơ tay lên, chạm vào cơ thể Thái Văn Kỳ như muốn kiểm tra, ánh mắt lại vô tình chú ý đến chiếc thang đang đè ngang trên lưng Thái Văn Kỳ.

Lúc này cô mới biết chiếc thang vừa rồi đã đập lên lưng anh.
Một chiếc thang nặng như vậy… đập mạnh lên lưng Thái Văn Kỳ.
Cổ họng Tô Mộ Nghiên nghẹn lại, sống mũi cô cay cay, hai mắt đã bắt đầu đỏ lên.
Cô hoảng hốt, vội vàng luồn bàn tay qua khe hở giữa lưng Thái Văn Kỳ và chiếc thang, cố gắng để chiếc thang đè lên tay mình thay vì đè lên lưng của Thái Văn Kỳ.
Lúc này mọi người xung quanh cũng chạy tới, vội vàng nâng chiếc thang đang đè trên người Thái Văn Kỳ lên.
Tô Mộ Nghiên thật sự sợ hãi.

Nhìn chiếc thang được nâng lên, cô vội vàng ngồi dậy ôm lấy Thái Văn Kỳ.

Cô sợ chiếc thang đang được nâng lên kia không cẩn thận lại đổ xuống, một lần nữa đập vào người anh, cho nên cô cứ ôm anh cho tới khi cái thang đó được đặt xuống dưới đất.
Mọi người lúc này đang vây quanh, bảo rằng mau đưa anh vào phòng tế.

Nhưng Tô Mộ Nghiên lại hét lên: “Đi bệnh viện!”
“Mau lên…” Tô Mộ Nghiên hoàn toàn mất bình tĩnh.

Hai mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt vì lo lắng mà tái mét, “Gọi thầy chủ nhiệm, bảo thầy lái xe đưa cậu ấy vào bệnh viện…”.