“Hôn Thái Văn Kỳ!”
Vừa nghe thấy câu này Tô Mộ Nghiên liền đơ người, còn Thái Văn Kỳ thì lại khẽ cười, sau đó quay sang nhìn phản ứng của Tô Mộ Nghiên.
Các bạn trong nhóm lúc này lại nhiệt tình thúc giục Tô Mộ Nghiên: “Mau hôn đi! Mau hôn đi!”
Chỉ có Hứa Tông Dương là vô cùng khó chịu, liền đập bàn rồi nói: “Sao các cậu có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy chứ?”
“Vô lý gì mà vô lý?” Một bạn nữ bảo, “Vừa rồi hỏi Mộ Nghiên là nếu phải hôn một người thì sẽ chọn ai, cậu ấy đã chọn hôn Thái Văn Kỳ rồi còn gì.”
Mấy bạn khác cũng ủng hộ: “Đúng đó, đúng đó!”
Tô Mộ Nghiên lúc này liền lên tiếng: “Tớ nghiêm túc yêu cầu các cậu không đưa ra mấy thử thách như hôn môi, như vậy quá thân mật.

Hơn nữa ở lượt trước Tuyết Sam là người bị quay trúng, cho nên lượt này người đưa ra thử thách cho tớ phải là cậu ấy mới đúng.”
Nói đến đây Tô Mộ Nghiên liền quay lại bảo Hà Tuyết Sam: “Cậu đưa ra thử thách đi.”
Hà Tuyết Sam nghe vậy thì mỉm cười, sau đó vui vẻ đưa ra thử thách: “Hôn vào má Thái Văn Kỳ một cái.”
Tô Mộ Nghiên: “…”
Mọi người: “Haha được lắm đó Tuyết Sam!”
“Lớp phó đúng là cao tay mà.”
Tô Mộ Nghiên nhìn chằm chằm Hà Tuyết Sam bằng ánh mắt đe dọa: “Bạn tốt của tớ, cậu mau chọn một thử thách khác đi.”
Hà Tuyết Sam tủm tỉm cười: “Tớ thích thử thách này cơ.

Cậu chỉ cần hôn má thôi, đâu có hôn môi đâu.

Cậu ngại việc hôn môi nên tớ đã chiều cậu, cho cậu hôn má rồi còn gì.”
“Đúng đó đúng đó! Mau hôn đi Mộ Nghiên!”

“Không hôn là chơi bẩn đó, mau hôn đi!”
“Cậu mà không hôn Thái Văn Kỳ là bọn tớ bảo cậu hôn người khác bây giờ.”
Nghe đến câu này, Tô Mộ Nghiên liền quay sang nhìn Thái Văn Kỳ.
Ngoài anh ra thì cô không muốn hôn ai cả.

Nhưng mà…
Nếu hôn anh thì không phải sẽ có lỗi với “Tô Mộ Nghiên trước kia” sao?
Thôi bỏ đi!
Chỉ là hôn má thôi mà, chắc cũng không sao đâu.

Hơn nữa dù có hôn thì cũng là dùng thân xác của bạn gái Thái Văn Kỳ để hôn, cho nên mai sau bạn gái của anh có trở về thì cũng sẽ không trách cô đâu.

Bởi vì lúc cô ấy trở về…
Thì cô chắc cũng đã biến mất rồi.
Tô Mộ Nghiên nghĩ như vậy thì liền hít một hơi thật sâu, sau đó quay lại hỏi Thái Văn Kỳ: “Tớ có thể hôn vào má cậu một cái không?”
Thái Văn Kỳ mỉm cười, “Đương nhiên là được.”
Nghe thấy vậy, Tô Mộ Nghiên liền nhắm mắt lại, sau đó nhướn người lên, hôn chính xác vào má Thái Văn Kỳ một cái.
Ngay sau đó, cô vội vàng rời môi khỏi má Thái Văn Kỳ.

Khuôn mặt cô rất nhanh đã đỏ bừng, còn khuôn mặt của Thái Văn Kỳ thì lại đong đầy ý cười.
Sau đó, anh nói với cô: “Cảm ơn cậu vì đã hôn tớ.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì càng xấu hổ hơn, mọi người xung quanh thì kích động reo hò.

Đương nhiên chỉ có Hứa Tông Dương là cực kỳ không vui, liền quay người rời khỏi bàn.
Mấy người bạn đang vui vẻ nên cũng không để ý đến Hứa Tông Dương lắm.

Trò chơi thật hay thách rất nhanh lại tiếp tục.
May mắn là những lượt quay sau đó, Tô Mộ Nghiên không bị quay trúng lần nào nữa.
Đến buổi chiều.
Lớp 10-1 chia làm hai nhóm, một nhóm đi câu cá, một nhóm đi lấy củi.
Tô Mộ Nghiên và Hà Tuyết Sam đi lấy củi.

Lúc lấy củi xong thì cũng mệt nên hai người liền nằm ngả lưng lên bãi cỏ để nghỉ ngơi, ngắm nhìn bầu trời.
Trưa nay không ngủ nên lúc này Tô Mộ Nghiên hơi buồn ngủ.

Cô ngáp một cái thật lớn, sau đó quay sang nói chuyện với Hà Tuyết Sam.
Nhưng nói được mấy câu thì Thái Ngạn Nhân lại đến, rủ Hà Tuyết Sam đi chụp ảnh.


Hà Tuyết Sam rủ Tô Mộ Nghiên đi cùng, nhưng Tô Mộ Nghiên bảo muốn nằm đây nghỉ ngơi nên Hà Tuyết Sam liền cùng Thái Ngạn Nhân rời đi.
Tô Mộ Nghiên nhìn theo hai người họ, trong lòng thầm nghĩ: Tớ không đi làm bóng đèn của hai cậu đâu.
Cô vừa nghĩ đến đây thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang di chuyển đến gần, khi ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên người đang đi đến là Thái Văn Kỳ.
Tô Mộ Nghiên bây giờ còn nhận ra cả tiếng bước chân của anh.

Cô không khỏi suy nghĩ: Liệu ‘Tô Mộ Nghiên trước kia” có thích Thái Văn Kỳ nhiều như cô không? Liệu cô ấy có thể nhận ra cả tiếng bước chân của Thái Văn Kỳ giống như cô không?
Khi cô còn đang suy nghĩ như vậy thì Thái Văn Kỳ đã bước đến bên cạnh cô rồi hỏi: “Tớ có thể nằm xuống cạnh cậu không?”
Tô Mộ Nghiên nhìn Thái Văn Kỳ, sau một hồi suy nghĩ thì mới đáp: “Được.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì mỉm cười rồi nằm xuống bên cạnh Tô Mộ Nghiên.
Hai người nằm bên cạnh nhau, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, không khí nơi đây lại rất trong lành.

Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên ước khoảnh khắc cô và Thái Văn Kỳ nằm bên cạnh nhau như bây giờ có thể kéo dài mãi mãi.
Mà Thái Văn Kỳ cũng có điều ước giống như cô.

Anh ước cô và anh có thể mãi mãi bên nhau như hiện tại, thật là vô cùng hạnh phúc.
Lúc này, Tô Mộ Nghiên khẽ quay sang nhìn Thái Văn Kỳ, sau đó lại từ từ nhắm mắt lại.

Cô muốn khắc ghi thật sâu khoảnh khắc này vào trong tim, cũng như khắc ghi thật sâu hình bóng của Thái Văn Kỳ - chàng trai đầu tiên mà cô thích.
Bỗng nhiên, Tô Mộ Nghiên chợt có một điều ước.

Cô ước mình có thể xuyên đến đây sớm hơn một chút, cô ước gì mình có thể gặp được Thái Văn Kỳ trước Tô Mộ Nghiên kia.
Nếu có thể như vậy thì thật tốt.
“Mộ Nghiên.” Thái Văn Kỳ bỗng nhiên nhỏ giọng gọi cô.
Tô Mộ Nghiên vẫn đang nhắm mắt, lúc này tâm trạng không vui nên cô không muốn lên tiếng trả lời Thái Văn Kỳ.

Cô sợ giọng nói của mình sẽ nghẹn lại, Thái Văn Kỳ sẽ phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Mà Thái Văn Kỳ lúc này lại tiếp tục gọi: “Mộ Nghiên… Cậu ngủ rồi sao?”

Tô Mộ Nghiên vẫn không trả lời.
Không ngờ rằng Thái Văn Kỳ lại hỏi: “Tớ có thể… hôn cậu được không?”
Nghe đến đây Tô Mộ Nghiên đơ người, bối rối không biết nên làm gì.
Một giây, hai giây,… năm giây trôi qua cô vẫn không trả lời.
Thái Văn Kỳ liền nói: “Nếu cậu vẫn im lặng, vậy thì tớ sẽ coi như cậu ngầm đồng ý đấy nhé!”
Nói dứt lời Thái Văn Kỳ liền ngồi dậy.

Tô Mộ Nghiên lúc này vẫn còn đang hoang mang thì anh đã tiến về phía cô, sau đó cúi người rồi đặt xuống đôi môi cô một nụ hôn dịu dàng.
Tô Mộ Nghiên choáng váng, đôi môi mềm mại của cô bị đôi môi của anh bao phủ.

Cô căng thẳng đến nỗi không dám thở, đầu óc thì trống rỗng, cơ thể thì cứng đờ.
Trong khi đó Thái Văn Kỳ lại càng làm càn.

Hai bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên hai bên má cô rồi dịu dàng m ơn trớn, hơi thở nóng rực của anh phả vào khuôn mặt cô khiến cho cả cơ thể cô không còn sức lực.
Ngay sau đó, đầu lưỡi anh lại vươn ra ngoài, lướt nhẹ ytên đôi môi cô như đang nếm thử mỹ vị.

Tiếp theo, anh ngậm lấy môi dưới của cô rồi dịu dàng nhấm nháp.
Lúc này cô đã bị anh làm cho phát điên rồi.
Đầu óc cô như muốn nổ tung, trái tim rung động không có cách nào khống chế.
Cô biết bản thân đã đắm chìm trong sự ngọt ngào của anh rồi..