Hạ Lăng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy.

Cho dù là mục tiêu công lược cũng tốt, chuyện tình như ở lại đây linh tinh, hắn căn bản là không có khả năng sẽ đáp ứng.

Cho nên hắn thực bình tĩnh cầm theo hộp thuốc, đem một cái chân vẫn còn đang đặt ở trong căn hộ của Giang Mục bước ra khỏi cửa. Chỉ là không đợi hắn đi bao xa, thanh âm của Giang Mục lại vang lên ngay ở phía sau.

“Bao ăn bao ở, cậu muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, tiền lương tuyệt không khất nợ, hiện tại là một trăm năm mươi vạn nha.”

Bao ăn bao ở.

Muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu.

Không khất nợ tiền lương.

Lên giá một trăm năm mươi vạn.

“Tôi cảm thấy làm một bác sĩ đầy đủ tư cách mà nói, quan trọng nhất chính là lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc quan sát bệnh tình của bệnh nhân. Hơn nữa anh hiện tại thường xuyên không nghe được thanh âm, nếu có một ngày bệnh tình chuyển biến xấu đi, tôi lại không thể đúng lúc chạy tới, sẽ là cỡ nào thất trách.”

Hạ Lăng đem căn hộ của Giang Mục coi trở thành nhà của chính mình, chân đã bước ra khỏi cửa liền lui lại, nhân tiện đóng cửa lại rồi cởi giày ra, động tác có thể nói là hành văn liền mạch lưu loát, không hề mang chút do dự nào.

Hắn quả nhiên là một bác sĩ tốt, tận chức tận trách, tận tâm hết sức, vì người bệnh mà giày vò nát tâm.

Giang Mục không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ đáp ứng nhanh như vậy, từ khi ra khỏi cửa tới lúc trở lại cửa còn chưa dùng tới một phút, thái độ cả người liền 360 độ xoay chuyển. Đều nói từ hành vi đạo đức thường ngày của một người, sẽ nhìn ra được nghề nghiệp của người đó, vì cái gì y lại không nhìn thấy mấy thứ này trên người của tên lang băm trước mắt…

“Hạ lang… Bác sĩ hạ, vừa vặn ở đối diện phòng ngủ của tôi còn có một gian phòng. Nếu cậu không ngại thì sau này cứ ngủ trong đó, hành lý gì đó cũng đều có thể lấy tới đây.”

“Tôi vừa rồi có phải hay không nghe thấy anh nói Hạ lang băm?” Hạ Lăng vẻ mặt đầy máu nhìn Giang Mục, hắn thực sự không thể tưởng tượng được bản thân trong mắt của Giang Mục lại là hình tượng một tên lang băm. Tuy rằng hắn quả thực không biết chữa bệnh, tuy rằng hắn là sau khi tiến vào làm việc trong bệnh viện mới biết được ở đây còn có hệ thống giảng dạy đối với hộ lý, tuy rằng hắn cũng vừa mới biết được di động nợ tiền dùng xong nhưng vẫn có thể đổi lại được, tuy rằng…

(╯‵□′)╯︵┻━┻ tóm lại chính là, sao anh có thể dám quang minh chính đại chọc vào nỗi đau của người ta hả? Hắn có thể giải thích là hắn đã sống hơn phân nửa đời người rồi, nhưng lại bị nghiêm cấm không cho phép được chạm vào di động hay sao! Gì đó, vì cái gì lại nói sống hơn phân nửa đời người rồi, lại không được phép chạm qua di động…

“Cậu nghe lầm.” Giang Mục trên mặt lộ ra tươi cười, biểu tình nhìn qua cực kỳ vô tội, tựa như quả thực vừa rồi là Hạ Lăng nghe lầm. Bất quá Hạ Lăng hiện tại vẫn còn đang bận suy nghĩ xem tại sao tự nhiên bản thân lại nghĩ tới vài chuyện tình kỳ quái, cho nên lực chú ý căn bản không có đặt ở trên câu trả lời của Giang Mục. Cầm theo hộp thuốc, cũng không biết bản thân làm sao lại đi được vào trong phòng ngủ.

Nói là phòng trống, kỳ thực bên trong tất cả đồ đạc đều đã được sửa sang lại tốt lắm, hơn nữa nhìn qua đã biết là thường xuyên được quét tước, không có một chút bụi bẩn nào, Hạ Lăng chỉ cần đem hành lý của mình tới thu dọn một chút là được. Hắn hiện tại quan tâm nhất không phải là trở về để lấy hành lý, mà là chiếc vi tính được đặt ở góc tường kia.

Đã muốn chữa khỏi bệnh cho Giang Mục, như vậy Hạ Lăng cũng phải nghĩ ra được biện pháp để tìm ra vấn đề. Hắn mở ra trang web, tìm tòi một ít phương pháp trị liệu về căn bệnh của Giang Mục, nhưng kết quả lại không được tốt như suy nghĩ. Hạ Lăng chỉ có thể nghĩ biện pháp tự mình mở một bài post mới, hi vọng có ai tới để giúp đỡ hắn.

(Lâu chủ) [Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm]

Tôi có một người bạn, không lâu trước đây lỗ tai bắt đầu không thể nghe được thanh âm. Tuy rằng bắt đầu chỉ là thanh âm nhỏ đi không rõ, nhưng cuối cùng tới giờ liền biến thành hoàn toàn không thể nghe thấy. Loại tình huống này ở trước kia chỉ kéo dài có vài phút liên tục, hiện tại đã tăng lên thành vài ngày không thể nghe thấy, như vậy sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống về sau của anh ta đi. Đi tới bệnh viện gần nhà để kiểm tra, nhóm bác sĩ cũng nói không có cách nào, tôi nên phải làm sao bây giờ?

Hạ Lăng post bài này lên xong liền đóng trang web lại, đem hộp thuốc đặt ở trên đầu giường, cầm chìa khóa xe đạp lên liền cưỡi xe đạp trở lại phòng trọ của mình, thu thập đồ đạc. Bởi vì Hạ Lăng đem hơn phân nửa số tiền của mình để đi mua đồ ăn, cho nên đồ đạc muốn thu dọn cũng không có bao nhiêu, sửa sang lại mất 2-3 giờ, sau đó hắn mới phát hiện ra tiền thuê nhà của mình vừa vặn đã tới kỳ.

Như vậy cũng tốt, chuyển ra ngoài thì bớt việc hơn.

Cầm lên túi hành lý, đem đồ đạc này nọ đều vứt ở trên mặt đất, Hạ Lăng vội vội vàng vàng chạy tới trước máy tình để nhìn trả lời bài post, không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, bài post đã được đính thành đề tài HOT, số lượt trả lời đã đạt tới hơn 9000. Hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Lăng thời điểm mở ra bài post, cảm giác tim đập so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.

(Lầu 1) [Hoảng hoảng hốt hốt hồng hồng hỏa hỏa]

Thời điểm đầu tiên đọc bài post, cảm thấy bạn của lâu chủ hẳn là một bộ phận trong lỗ tai đã xuất hiện vấn đề. Tôi cũng không phải người học y, cho nên đối với vấn đề này có chút xa lạ. Nhưng mà lâu chủ đã nói nhóm bác sĩ ở bệnh viện ở gần nhà đều không chữa được, vậy thì nên đi tới địa phương khác để khám thử xem sao?

(Lầu 2) [Gió thổi đản đản lạnh]

Lâu chủ có thể đi thỉnh giáo một ít bác sĩ danh tiếng xem sao, hẳn là sẽ có biện pháp để giải quyết.

(Lầu 3) [Trên lầu một đàn hồng thủy]

Cảm giác bài post này rất kỳ quái, lâu chủ cậu xác định cậu không có gạt người đi?

(Lầu 4) [Hồ cá này đều là của ta]

Lầu trên có ý tứ gì, lâu chủ bất quá chỉ là quan tâm tới khỏe mạnh của bạn bè thôi mà.

(Lầu 5) [Trên lầu một đàn hồng thủy]

Ha ha, lâu chủ nghĩ muốn viết gì thì viết cái đó, ai biết được câu nào của cậu ta là nói thật. Bạn của lâu chủ thực sự là sơ xuất khi kết giao bạn bè.

(Lầu 6) [Hồ cá này đều là của ta]

Lầu trên cậu cũng không khỏi quá kỳ quái đi? Lâu chủ bất quá chỉ là muốn trợ giúp bạn bè mà thôi, cậu như vậy là muốn cái gì?

(Lầu 7) [Các người thực quái gở a]

Ha ha, cái gì cũng không nói, ID của tôi có thể giải thích hết thảy.

(Lầu 8) [Này đều có thể bóp, chính là có ý tứ gì?]

Đồng ý với lầu trên.

….

Bài post trước đó trả lời cũng không có bao nhiêu, liền chỉ bởi vì một câu nói của lầu 3 kia mà tự dưng HOT lên. Hạ Lăng một trang lại lật một trang, thời điểm lật tới trang thứ hơn 7000 mới dừng lại.

(Lầu 6011) [Tôi muốn moa moa đa ~]

# lâu chủ cùng bạn thân không thể không nói là có gian tình #

# năm nay chúng ta đều thực khờ dại #

(Lầu 6012) [Há mồm uống thuốc, thuốc không thể ngừng]

_(:3ゝ∠)_ cảm thấy được lâu chủ chính là bởi vì nam nhân mà mình âu yếm, tìm kiếm phương pháp trị liệu, bất đắc dĩ mới phải mở một bài post, uyển chuyển giải thích hết thảy. Lâu chủ không sợ, tôi tốt nghiệp học viện y, có vấn đề gì thì tôi sẽ cố hết sức để giúp lâu chủ!

(Lầu 6013) [o(* ̄▽ ̄*)o]

Lầu trên não động quả thực… rất đáng like. Sẽ không phải thực sự là như vậy đi? Lâu chủ cầu giải thích @Yêu nhất chính là đi đường buổi đêm.

(Lầu 6014) [[Σ(°△°|||)︴]

Tôi vừa nhìn kỹ lại lời của lâu chủ nói, cảm giác có rất nhiều chỗ kỳ quái. Đầu tiên lâu chủ vì cái gì không phân chia tình trạng của người bạn khi anh ta đi kiểm tra chữa bệnh, cùng với nguyên nhân vì sao không thể trị được bệnh. Tiếp theo lâu chủ vì cái gì không ngay từ lúc đầu đưa bạn mình đi bệnh viện, hoặc là nên nói bạn của lâu chủ vì sao ở thời điểm phát bệnh lại không thèm quan tâm, để tới khi bản thân sắp điếc thì mới chịu tới gặp bác sĩ? Trong lời nói của lâu chủ lỗ hỏng nhiều lắm, tôi cảm thấy rất kỳ quái.

(Lầu 6015) [Các người đều là đồ ngạo kiều]

Lầu trên không khỏi quá tích cực đi, lâu chủ đại khái là lo lắng cho bệnh tình của bạn mình nên mới có thể như vậy, hơn nữa lâu chủ cũng không có nói bạn của cậu ta đợi tới khi sắp điếc rồi mới tới gặp bác sĩ. Vì một bài post lại đi chất vấn người ta, thực không hiểu các người đang nghĩ cái gì. Lâu chủ bất quá là muốn nương vào bài post đề tìm sự trợ giúp cho bạn mình mà thôi, các người làm như vậy thật sự không có ý nghĩa.

(Lầu 6016) [Tôi bẩm sinh đã khó có chí tiến thủ]

Xin hỏi trả lời của bài post này rốt cuộc có tác dụng gì? Toàn bộ hình như đã bị lệch hướng thì phải.

(Lầu 6017) [Nói nhiều đều là lệ]

Có vài người đặc biệt muốn bị chửi đi? Lâu chủ vì bạn mình vốn đã sốt ruột, gửi lên bài post này ngữ khí cũng rất cấp bách, kẻ xấu bụng thỉnh tự trọng.

(Lầu 6018) [Nóng hè kéo dài mãi, ngủ đông tới bất tỉnh]

Đám người muốn bị chửi đều đã bị báo cáo, không cần cảm ơn.

(Lầu 6019) [Ái ngô quân cụ hĩ hồ]

Lâu chủ có thể đi tới bệnh viện ở thành phố khác để xem xem, nếu không phải là ca bệnh hiếm thấy, vậy thì hẳn là có thể tìm ra được nguyên nhân. Hi vọng bạn của lâu chủ có thể sớm ngày được bình phục. Cái đám người suốt ngày đi cắn bậy cũng mau tắm rửa rồi ngủ đi, loại chuyện này cũng có thể cắn được thì tôi cũng thật sự không hiểu.

….

Hạ Lăng một hơi xem xong toàn bộ trả lời, hắn cũng không biết bản thân vì sao lại làm như vậy. Đợi đén khi xem hết toàn bộ, hắn cả người ngồi phịch xuống trên ghế xoay, toàn thân không chút khí lực. Bài post đột ngột HOT bình thường đều là do có người tới cắn bậy, Hạ Lăng ngẫu nhiên cũng đã từng thấy qua vài bài post như vậy, người xấu bụng không ít mà kẻ thích cắn bậy cũng chẳng thiếu.

Bất quá hiệu quả của bài post này cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu. Một vài người tốt nghiệp ở học viện y cũng chẳng cung cấp được đề nghị nào tốt, mấy câu trả lời cao thâm thì chẳng khác nào là đang ngược Hạ Lăng chưa từng học qua y học. Nhưng mà càng nhiều bình luận đều là bảo hắn tới bệnh viện khác để khám thử xem, hoặc là ngẫm biện pháp khác.

Kỳ thực mặc kệ Giang Mục là ngôi sao hay là người bình thường, Hạ Lăng đều muốn tìm ra biện pháp để chữa khỏi lỗ tai cho Giang Mục. Nếu hắn chỉ đơn thuần coi Giang Mục là một mục tiêu công lược, vậy thì hắn hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp để cho Giang Mục đối với mình sinh ra một chút tình cảm, sau đó ở thời điểm nhiệm vụ chấm dứt liền dứt khoát rời đi.

Nhưng mà hắn chính là muốn thử xem, cho dù chỉ có một chút hi vọng.

Hệ thống, thực sự không có cách nào chữa khỏi được bệnh của Giang Mục sao? Y có thể hay không sẽ vĩnh viễn mất đi thính giác?

[Có biện pháp, chính là Player không tìm ra được biện pháp chính xác mà thôi.]

Cái gì gọi là không tìm ra được biện pháp chính xác? Nếu có biện pháp chính xác, vậy thì đó là gì?

[Kỳ thực dù Player có chữa khỏi được bệnh cho mục tiêu công lược hay không thì cũng chẳng có can hệ gì đi? Cậu cần gì phải chấp nhất với việc chữa bệnh cho mục tiêu công lược như vậy? Đây cũng không phải chuyện ở trong phạm vi nhiệm vụ.]

Chính là tao muốn làm như vậy, tao đã hướng Giang Mục hứa hẹn rồi, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ta.

[Nếu cậu thật sự đã quyết định, tôi cũng không có biện pháp gì.]

[Chúc mừng Player mở ra nhiệm vụ che giấu: Trợ giúp mục tiêu công lược Giang Mục chữa khỏi được bệnh, thưởng cho không rõ.]

[Kỳ thực tôi đã nói rồi, Player thật ngốc, nhưng mà cũng có thể nói ngốc có ngốc phúc đi ←v←, cố lên Player.]

[Muốn chữa được bệnh cho mục tiêu công lược kỳ thực rất đơn giản. Tôi đã trừ đi một phần nhỏ tích phân của Player, để giúp cậu đổi một ít tri thức về phương diện y học, cứ như vậy thì nhiệm vụ so với trước kia sẽ đơn giản hơn nhiều.]

….

Tiểu kịch trường:

Hạ Lăng (tạc mao): Vì cái gì không cho em chơi di động! Em cắn chết anh!

Công quân chính quy (thuận mao): Di động có cái gì chơi vui, chúng ta cùng chơi cái khác đi.

Hạ Lăng (lườm): Chơi cái gì?

Công quân chính quy (đẩy ngã): Để cho em không thể nghĩ tới việc chơi di động nữa.

Hạ Lăng: Anh muốn làm gì! QAQ đừng có tới đây!

Công quân chính quy (cong môi): Nói, em còn muốn chơi di động nữa không?

Hạ Lăng: Ha ha ha ha, đừng… ha ha ha ha… em… ha ha ha… em không muốn chơi nữa…

_(:3_∠)_ có hiểu sai gì không?