Người đàn ông này chưa bao giờ nấu ăn, thế mà lần đầu nấu đã thành công đến mức khó chịu như này!

Phương Tinh Nghị chuyền đũa với giọng điệu tự hào: “Chỉ có chuyện anh làm hay không thôi, chứ làm gì có chuyện anh không làm được.”

“...”

Thật là không biết ngượng!

Dương Yến dùng đôi đũa dài thật đẹp gắp một miếng thịt xào dứa lên ăn thử, vừa đưa vào miệng ăn chưa đầy hai giây,mặt cô đã nhăn nhó lại méo mó vì chua, ngay sau đó đã nhổ ra.

“Sao cái này chua thế?”

“Dứa mà, chua không phải rất bình thường sao?” Phương Tinh Nghị đáp: “Chẳng phải ngọt mới là không bình thường sao?”

“Được rồi, anh có lý.” Dương Yến không tranh cãi với anh nữa, chỉ cần không ăn món này là được, cô thay đổi sang món trứng xào mướp đắng, khuôn mặt cô lại tỏ vẻ đắng chát mà nhổ ra, giọng nói thay đổi: “Tại sao lại đắng thế!”

“Mướp đắng mà không đắng à?”

“...”

Dương Yến không dám thử thêm các món ăn khác nữa, cô run rẩy làm hai thìa súp cá, sau khi nhấp một ngụm, biểu cảm của cô dần cứng lại, cô cố nuốt món súp cá rồi hỏi anh: “Tại sao anh cho nhiều đường vào súp cá thế?”

Biểu cảm của Phương Tinh Nghị cũng hơi vi diệu: “Anh nghĩ đó là muối chứ.”

“Chết tiệt…” Dương Yến thật muốn chửi ra những lời không hay, nhưng cô vẫn giữ lại và nghiến răng: “Dù đó là muối, nhưng anh bỏ nhiều như vậy là muốn giết em à?”

“Ba muỗng là nhiều sao?”

Dương Yến gục đầu lên bàn, vài giây sau ngẩng lên, cô nói: “Anh Phương, hứa với em, sau này anh đừng vào bếp nữa nhé? Đói thì gọi đồ ăn ngoài.”

“Anh làm theo công thức cơ mà, chính xác cả đấy.” Anh Phương cảm thấy mình làm rất ngon, anh nếm thử một miếng thịt vụn, rồi biểu cảm của anh cũng trở nên vi diệu hơn hẳn.

Anh miễn cưỡng nuốt xuống miếng thịt, nói: “Đặt hàng về đi.”

Thực sự chua quá.

“Đặt cái gì, ăn cho hết!” Dương Yến tròn mắt, tức giận không thở nổi: “Tiếc là bây giờ thịt rất đắt tiền, cũng không phải nó không ăn được, nó chỉ chua mà thôi.”

“Anh không có thiếu tiền mua thịt——”

“Lãng phí thật sự không tốt đâu!” Dương Yến lấy miếng thịt chặn miệng anh, đe dọa: “Nếu anh không ăn hết những món này, em sẽ đặt một trăm con chuột trong nhà anh!”

“...”

Nhìn người phụ nữ vùi đầu vào ăn, cô trông rất ngại chua nhưng vẫn cố ăn, ngực Phương Tinh Nghị nóng lên, dù bây giờ cô có nói cô muốn mặt trăng, anh cũng có thể giúp cô lấy xuống.

Cô thực sự rất đáng yêu.

Thịt xào dứa và súp cá Dương Yến còn chấp nhận được, nhưng trứng xào mướp đắng thì quá đắng, cô ném những thứ đó cho Phương Tinh Nghị, lớn từng này tuổi, cô chưa từng ngờ có ngày mình sẽ ăn món nào đó trong đau đớn như vầy.

Dương Yến gửi tin nhắn cho Tưởng Song Kỳ: 【Em gái, em hạnh phúc quá, chị ghen tị với em.】

Tưởng Song Kỳ: 【Ahhh, chị gọi em là gì, lại gọi nữa xem nào!】

DY:【Em gái.】

Tưởng Song Kỳ ngay lập tức chuyển 600.000.000 qua.

Tưởng Song Kỳ:【Em nhất định sẽ chăm tóc tốt Thường Phước, chị ạ, chị yên tâm!】

DY:【Tiền này...】

Tưởng Song Kỳ:【Vẫn chưa đủ sao?】

Dương Yến định gõ phím trả lời “không cần đâu” thì Tưởng Song Kỳ đã chuyển qua hơn 600.000.000 nữa, sau lại gửi những hình ảnh chiếc túi lớn mùa thu mới, hỏi cô thích cái nào, hay là thích tất cả.

Dương Yến xóa những từ mình vừa viết, lặng lẽ nhận 1.200.000.000.

DY:【Nếu thằng nhóc Quách Thường Phước đối xử không tốt với em, em phải nói với chị, chị sẽ trả thù cho em!】

Tưởng Song Kỳ:【Muahhhh! Chị gái là nhất, em yêu chị gái!】

Chà, quá tốt khi có đứa em dâu giàu có.

“Cô ấy biết chơi đấy, dùng tiền của anh để làm em vui.” Phương Tinh Nghị nói nhàn nhạt, ngồi cạnh Dương Yến.

“Anh có đạo đức chút đi có được không, anh Phương!” Dương Yến cầm điện thoại của mình thật chặt, nhìn anh chằm chằm: “Anh lén nhìn điện thoại của em, anh là đang xâm phạm quyền riêng tư của em!”

“Em cầm điện thoại mình cao mà, đi qua là thấy.”

Lời phản kháng của anh khiến Dương Yến không thể thốt lên lời, khuôn mặt cô đầy bực tức, giơ chân đá anh: “Anh ngồi bên đó.”

Phương Tinh Nghị thoáng thấy mắt cá chân sưng đỏ của cô, mắt anh nheo lại, tay nắm lấy bên chân bị sưng lại của cô, tất cả đều sưng lên: “Em sao thế, tại sao em không nói?”

“Không, không có gì.” Dương Yến lặng lẽ đỏ mặt, muốn rút chân mình ra, nhưng Phương Tinh Nghị đặt bàn chân cô lên đùi mình, xoa nhẹ.

Sau khi xoa một lúc, Phương Tinh Nghị hỏi cô: “Có còn đau không?”

Dương Yến lắc đầu.

“Không được, đi đến bệnh viện thôi.” Thấy mắt cá chân cô sưng đỏ như vậy, Phương Tinh Nghị không yên tâm.

“Không đi, em chỉ bị vậy thôi chứ không đau.” Dương Yến sống chết cũng không đi, ngộ nhỡ Phương Tinh Nghị lại đưa cô đến khoa sản phụ khoa một lần nữa thì xấu hổ chết!

Cô lại đá anh: “Còn không phải là do anh hả! Em đã nói với anh là nơi này nhỏ rồi mà, anh cứ như thế nên hại em ngã khỏi khỏi ghế sofa thế là trẹo chân…”

Ký ức hôm đó thật sặc sỡ, cô có kể cũng không kể hết được.

Đầu vùi như chim cút.

Trong một giây Phương Tinh Nghị đã hiểu điều đó, không thể nhịn được cười, anh lại bị Dương Yến đánh thêm lần nữa, anh đi lấy hộp thuốc, tìm Vân Nam Bạch Dược xịt vào mắt cá chân bị sưng của cô.

Dương Yến lo lắng: “Cái màn hình thu nhỏ đó… em sẽ không nổi tiếng luôn chứ?”

“Không đâu, những trang web lớn ở nước T là Phương thị nắm giữ hết.” Phương Tinh Nghị đáp: “Tín hiệu ở câu lạc bộ, đã bị Văn Thù cắt từ sớm rồi, không có gì trôi chảy ra đâu.”

Dương Yến cười haha: “Cậu ta thậm chí không thể kiểm soát được sự riêng tư của mình, còn có thể quản lý những thứ khác sao?” Nói xong cô lấy một cái gối khác ném qua Phương Tinh Nghị: “Gặp anh toàn thấy phiền phức!”

Phương Tinh Nghị cảm thấy ngứa ngáy: “Nếu em nghĩ em có thể dùng đủ lực, vậy thì đánh đi!”

Dương Yến lấy gối đập anh.

Sau khi đánh suốt một lúc, khuôn mặt của người đàn ông chẳng thay đổi gì, nhưng cô lại cảm thấy bàn tay mình mỏi vô cùng, thế là mệt mỏi nằm vật xuống, Phương Tinh Nghị đưa trà qua, suýt nữa đã chọc cô giận chết.

Sau cuộc vui, Dương Yến và Phương Tinh Nghị nói về chuyện công việc: “Em xin Tần tổng một kỳ nghỉ dài rồi.”

“Cái gì?”

“Phương Tinh Nghị, anh thuê em về Phương thị đi.” Dương Yến yêu cầu, trong mắt cô có một tia lạnh lẽo: “Triệu phó tổng ra tay với mẹ em, em không thể quên được.”

Thấy Dương Yến nói vậy, ánh mắt Phương Tinh Nghị cũng nặng trĩu: “Anh đã ngầm quan sát Triệu phó tổng từ rất lâu rồi, nhưng hắn rất thông minh, có thể tìm được vật thế thân cho mình, hắn sớm đã thay đổi quốc tịch, quan hệ của hắn cũng rất rộng, nếu em bắt người trước khi có bằng chứng, em sẽ phải đưa một nhóm người khác ra ngoài, điều này không có lợi cho cả anh và em.”

“Cho dù lập trình nghiêm ngặt đến đâu thì cũng sẽ có sơ hở thôi, huống chi là hắn?” Dương Yến đáp: “Ngoài ra, em không phải người duy nhất, còn có Thường Phước và Lục Văn Thù.”

Cô quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Phương Tinh Nghị: “Anh luôn không nghĩ, người của anh là phế vật sao?”

“...”

Thấy người đàn ông không nói chuyện, Dương Yến không khách khí chế nhạo anh, Phương Tinh Nghị xoa xoa lông mày, thấy cô cười suốt một lúc, anh ấn cô xuống ghế sofa.

Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm vào cô một cách nguy hiểm: “Cô Dương, cô vui lắm, đúng không?”

“Không có, anh Phương, anh vẫn lợi hại hơn em nhiều.” Dương Yến che giấu lương tâm khen ngợi anh: “Anh nhìn mà xem, sao có thể có công ty nào ở nước T có thể so sánh với Phương thị chứ? Chắc chắn Phương thị nhiều nhân tài nhất rồi!”

“Vậy ý em là anh không ổn, huh?”

“Anh ổn anh ổn mà!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cô với chút háo sắc, Dương Yến hậu tri hậu giác, sau hiểu thì đỏ cả mang tai: “Anh quá đáng… đồ háo sắc!”

Phương Tinh Nghị ôm cô vào lòng, bế cô lên lầu.

“Anh làm gì thế?” Dương Yến thận trọng hỏi: “Vậy là nói xong cả rồi, em về nhà!”

“Ôm em đi ngủ trưa.”

“Em về nhà ngủ, anh buông em xuống!” Dương Yến nhảy mạnh khỏi vòng tay anh: “Em không muốn ngủ ở nhà anh.”

“Không phải em gọi anh là đồ háo sắc sao? Nếu anh không làm gì cả, thì phải xin lỗi vì ba từ này.”

“... chú ơi, cháu sai rồi.”