Đột nhiên Trần Phong cảm thấy Tinh thần của mình có chút mơ hồ, lập tức Chân khí đang di chuyển trong kinh mạch đi lệch, khiến cho vòng tuần hoàn của Dẫn khí thuật bị hỏng mất. Kéo theo đó là võ kỹ Long trảo thủ hắn đang đánh ra vì Chân khí bị hỗn loạn nên phản phệ, đánh lên bàn tay hắn, khiến hắn một trận đau nhức không thôi. Cảm giác đau buốt từ tay trùng kích lên não, khiến Tinh thần hải rung động dữ dội, Thần Long vỡ nát, từ đó mất đi sự kiểm soát với Ma pháp lực, khiến các Ma pháp thuật xung quanh điên cuồng nổ tung!

Nơi mà Trần Phong đang ngồi dưới một gốc cây ở ngọn đồi phía sau trường, bởi vậy nên vụ nổ cũng không có ai nghe thấy.

Trong đống đất cát mù mịt hắn đứng dậy, chậm rãi chùi khóe miệng một chút, thở hổn hển:

"Má nó, nguy hiểm quá. Lại lần nữa nghịch dại rồi."

Một lúc luyện năm thứ, khiến tâm thần hắn hoàn toàn không thể cầm cự nổi, Chân khí, Tinh thần, Ma pháp hết thảy đều tan rã, phản phệ lại hắn. Nếu hắn không phải có thân thể cường hãn thì hôm nay đã bị thương không nhẹ rồi!

"Lần sau chỉ luyện hai thứ một lúc mà thôi, còn về phần bốn thứ một lúc.....quá nguy hiểm!"

Hắn ngồi xuống nghỉ một chút, kiểm tra lại vết thương của mình. Vết thương cũng không có gì đáng nói, nhưng vì an toàn hắn vẫn chậm rãi hấp thu Linh khí trong không gian, tẩm bổ thân thể để có thể đạt đến trạng thái đỉnh cao.

"Tốt rồi, bây giờ ta chỉ làm từ từ từng bước một. Chậm rãi, chẫm rãi...."

Hắn lúc này triệt để sợ rồi, chỉ dám vừa vận chuyển Chân khí, vừa Quan tưởng Long Thần, tăng cường Tinh thần lực. Nhưng như vậy cũng khiến hắn cố hết sức, cuối cùng chỉ cầm cự được mười phút thì Tinh thần lại cảm thấy mơ hồ, bởi vậy vội dừng lại, từ đó mới đảm bảo an toàn.

"Cứ như vậy đi, luyện hai thứ cùng một lúc là chuẩn nhất! Sau này khi thành thục thì sẽ thử tu luyện ba thứ sau."

Hắn dành cả buổi chiều chỉ để tập luyện điều này, nhờ đó mà đã thành thục hơn không ít, đã có thể vừa tu Chân khí mà vừa tu Tinh thần lực trong hai mươi phút.

Đêm về....

"Anh ơi..."

Linh Nhi nằm bên cạnh hắn giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu vang lên.

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn cười hiền hỏi han, nhưng trong lòng thì cảnh giác. Hắn đã sống với cô bé mấy năm rồi, tính cách cô bé như thế nào hắn nắm rất rõ. Khi nào mà cô bé nói giọng nũng nịu như thế này thường là muốn đòi cái gì đó.

"Em...cũng muốn được tu luyện!"

"Hửm"

Hắn cau mày, lắc đầu đáp:

"Không được! Thế giới tu luyện rất nguy hiểm, ngươi như em mà gia nhập thì nguy hiểm lắm. Tốt nhất em hãy sống như một người bình thường đi."

"Đi ~~~~ mà ~~~."

Giọng cô bé trở nên nhu mì không thể nói hết, khiến Trần Phong phút chốc mủi lòng. Nhưng lại nghĩ đến sự nguy hiểm mà hắn gặp từ trước đến nay thì lại rùng mình, lắc đầu:

"Không là không, em căn bản chưa biết mọi chuyện gian nan thế nào. Như anh đây, có ít nhất là bốn lần suýt chết, chẳng qua trời cao thấy anh tài năng, lại đẹp trai, tốt bụng, thương người nên mới cho anh sống. Chứ như em...."

Hắn cười ha hả, chỉ một ngón tay vào trán cô bé:

"Vừa lùn, vừa xấu, lại hay làm nũng, lại hay khóc nhè, ai mà thương cho được?"

"Anh Phong đáng ghét! Không chơi với anh nữa."

Cô bé hứ lên một tiếng, quay người sang phía khác, để cho Trần Phong dở khóc dở cười, trẻ nhỏ khó chơi.

"Rồi rồi rồi, Linh Nhi nhà ta là xinh nhất, dễ thương nhất, đáng yêu nhất, được chưa?"

"Hứ!"

"Linh Nhi tuyệt vời nhất, thông minh nhất."

......

Hai anh em đùa nghịch nhau hồi lâu, rốt cục cũng có thể đánh lạc hướng Linh Nhi, chuyển chủ đề sang chuyện khác. Nói một lúc thì cô bé lại nhắc đến một chuyện khiến hắn cực kì đau đầu:

Hết tiền!

Vốn hôm nọ hắn còn một ít, đủ để duy trì cả tháng, nhưng hôm nọ gặp hai ông cụ kia liền cho gần hết, thành ra hôm nay hết tiền rồi.

Trần Phong khóe mắt rưng rưng, mỗi lúc nhớ lại những ngày tháng ăn chơi xa xỉ, vô lo vô nghĩ kia thì hắn lại càng đau lòng, thầm chửi đổng thằng Trần Phong trong quá khứ là đồ đại ngu!

Sáng hôm sau.

Hắn cả đêm qua ngủ không được, cứ nghĩ đến chuyện tiền bạc là lòng hắn đau không dứt. Bởi vậy bây giờ vẻ mặt hắn bơ phờ, hai mắt đen thui như gấu trúc 🐼, trông ngộ nghĩnh cực kì.

"Trần Phong, chú mày rảnh không?"

Anh Thành chạy đến vỗ vai hắn, cười nói.

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Kiếm tiền."

"Tiền?!"

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, khí thế bừng bừng, quét sạch mọi buồn bã trước đó, khiến Thành có chút giật mình, thầm nghĩ thằng này có vấn đề về thần kinh à?

"À, anh cả tháng nay chỉ ở nhà tu luyện, có chút phát chán. Bởi vậy anh quyết định đi đến Thợ săn công hội, nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ này khá đơn giản, nhưng cũng được không ít tiền đâu. Người trả tiền là một cao thủ Ngoại cương cảnh của Thợ săn công hội, ông ấy rất thích ăn món cá lăng nấu măng chua, bởi vậy nên mới ban bố nhiệm vụ."

Trần Phong lúc này đầu ù ù cạc cạc, chỉ nghe được mấy chữ: không ít tiền đâu, vì vậy mà hai mắt tỏa sáng, hồi hộp nói:

"Nhiệm vụ gì vậy anh?"

"Hắc, câu cá!"

"Câu cá?"

Trần Phong có chút không hiểu, nhiệm vụ kì quái thế?

"Cứ đi rồi biết."

Thành nở một nụ cười bí ẩn, sau đó liền kéo hắn đi. Hai người bọn hắn viết giấy xin phép nghỉ học mấy ngày, liền được chấp nhận, sau đó liền lao ra khỏi Minh Dương thành.

Vài tiếng sau, ở dãy núi phía Tây Minh Dương thành.

"Anh Thành, anh nói nhiệm vụ lần này là câu cá lăng?"

"Không sai, là cá lăng. Nhưng loại cá này dù là bình thường cũng rất khỏe, rất khó bắt. Mà lần này, nhiệm vụ của chúng ta lại là bắt cá lăng biến dị cấp năm, dù là Luyện khí cảnh võ giả cũng chưa hắn có thể bắt nổi."

"Vậy anh định bắt thế nào?"

Hắn có chút tò mò hỏi, hắn trước cũng có đi câu ít nhiều, nhưng toàn câu mấy con cá bình thường, có khi nào bắt loại dị thú thế này đâu?

"Trước tiên hai anh em ta đi chặt một canh tre, sau đó làm một cái cần câu. Ở đây anh đã mua được mấy sợi dây được làm bằng gân của dị thú cấp năm, đắt ghê gớm. Nhưng đắt xắt ra miếng, nó cực kì chắc chắn, đủ để chống lại sức mạnh của cá lăng biến dị."

Hai anh em hì hục trong rừng cả tiếng sau mới tìm được cành tre như ý. Cây tre này nằm ở nơi đất tốt, có Linh khí tụ hội, do đó thân cây cực kì chắc chắc, dù chỉ là một cành tre to cỡ hai ngón tay nhưng vẫn rất bền, dù là Trần Phong vận sáu thành sức mạnh mới có thể bẻ gãy nó. Mà sáu thành thực lực hắn thì mạnh mẽ cỡ nào? Thừa sức vặn gãy một thanh sắt!

Bọn hắn lại hì hục cả chục phút nữa, mới làm được cái cần câu. Cần câu dài hai mét,tỏa ra từng trận khí tức xanh mơn mởn, rất là thoải mái. Người ngoài nhìn cần câu có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực tế lại cực kì nặng. Bởi nó đã được bọn hắn chỉnh lại nhiều, dây cầu buộc thêm cả kg chì, thân thì có thêm vài cân sắt. Móc câu thì to cỡ ngón tay út của bọn hắn, sáng bóng, được làm bằng Khí thiết có khả năng dẫn truyền Chân khí cực tốt.

"Vậy là xong à anh Thành?"

"Chưa chưa, còn có mấy việc nữa."

Thành cười bí ẩn, lại chạy ra mép sông. Trần Phong có chút không hiểu, lại cần cái gì nữa? Nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy theo, để xem anh ta muốn làm gì. Chỉ thấy Thành lấy từ túi ra một hộp, khi mở ra thì mùi hải sản nồng nặc bốc lên, khiến Trần Phong có chút tái mặt.

"Hôi gớm, đó là.... mực, cá hư, đúng không? Hình như còn có ít máu của dị thú?"

Hắn nói vậy nhưng cũng không chút lo ngại. Trước đây hắn còn thấy nhiều cái bẩn thỉu hơn rất nhiều rồi.

"Ha hả, đây là thính đấy! Thính câu cá, đảm bảo hiệu quả trăm phần trăm! So với thính mà mấy đứa con gái thích thả còn tốt hơn!"

Thành hưng phấn kêu lên, quăng một con mực cho hắn, bảo hắn treo vào móc câu, còn mình thì làm cực thành thục. Trần Phong đầu tiên có chút luống cuống, nhưng rất nhanh thì đã móc xong.

"Giờ tìm chỗ thả câu nào."

Hai người bọn hắn lại trèo đèo lội suối một lúc nữa, lại xuống thung lũng, rốt cục đến một nơi suối khá lớn, rộng chừng chục mét.

"Thả câu đi nào!"

Thành hưng phần hét lớn, quăng câu ra suối, sau đó cắm cần vào một hốc đá, rồi ngồi đợi.

"Anh trước đây hay câu lắm à?"

"Ừ, hay đi câu lắm. Còn đi tắm suối, đơm, cất vó nữa, vui lắm. Giờ vào thành phố thấy mấy tên nhóc kia cả ngày ở nhà không làm gì, chỉ quanh quẩn trong mấy bức tường, thật đáng thương."

Thành nằm lên mặt cỏ bên suối, vừa rung đùi vừa nói:

"Bản anh có con voi lớn, là giống Thiên Tượng, ngày nào anh cũng đòi cưỡi nó mà pố với mế đều không cho, bảo là sau này lớn mới được. Đến khi lớn thì anh lại ra thị trấn học, thanh ra số lần cưỡi nó chỉ đếm trên đầu ngón tay."

Thiên tượng? Nghe quen quen thế nhỉ? À đúng rồi, hình như trưởng bản Vi Sơn hôm nọ cứu hắn cũng có một con như vậy.

"Anh đã xa nhà hơn một năm rồi, cũng nhớ pố, mế và các dân bản quá, không biết họ dạo này thế nào rồi."

Hắn nhìn lên trời cao, khẽ cười, ánh mắt thì nhìn xa xăm tưởng như nhớ lại hồi ức nào đó.

Tủm

Đột nhiên cần câu rung lên bần bật, cả thân cần câu cong oằn, ngang cả hốc đá cũng không dữ nổi nữa.

"Có cá!"

Thanh hai mắt tỏa sáng, nhanh tay chộp lấy cần câu, sau đó chậm rãi kéo câu, đọ sức với con cá kia. Con cá kia chắc cũng là dị thú cấp cao, bởi lực giật nó cực kì mạnh, nhiều lần kéo cho Thành người nghiêng ngả, tý nữa là ngã xuống sông.

"Lên!"

Một lúc sau khi biết rằng con vật dưới nước kia đã mệt, hắn mới vận lực, hai tay gân nổi lên chằng chịt. Thành hô to một cái, lập tức con vật dưới nước bị câu lên không trung. Con vật này khá kì lạ, thân cá, nhưng lại có hai cái càng cua. Lúc này miệng cá đang ngậm vào lưỡi câu, còn hai cái càng thì liên tục kẹp lấy dây câu, hòng cắn đứt!

"Cá cua! Dị thú cấp ba. Trần Phong, hỗ trợ anh một chút nào!"

"Ok"

Trần Phong ngay lập tức lao đến, tay phải ngưng thành thủ, đấm đến.

"Thiết lôi quyền!"

Bành!

Con cá cua dính một quyền này lập tức vang lên vô số tiếng xương vỡ, sau đó hai cái càng nó đột nhiên thả ra, cả người buông thõng.

Một quyền chết luôn!

Lợi hại!

Thành giơ một ngón tay cái về phía hắn thể hiện sự khâm phục, sau đó lại lôi con cá cua lên. Con này nặng chí ít bốn cân, hai cái càng rất sắc, lực kẹp mạnh, nếu người thường gặp nó có khả năng tử vong cực cao, bởi đôi càng kia hoàn toàn có thể cắt đứt đôi người bình thường.

Trần Phong chậm rãi thu tay lại, bước lại gần xác của con vật. tuy rằng không câu được cá lăng như mong muốn nhưng đây cũng có thể tính là khởi đầu thuận lợi rồi.

Thành lúc này đang chậm rãi tháo móc câu ra khỏi miệng cá, vừa làm vừa cười:

"Ha ha, con cá này chất dinh dưỡng cũng nhiều lắm, nếu ăn vào thì thân thể chúng ta sẽ mạnh mẽ lên không ít đấy Trần Phong."

Hắn sau đó lại quăng câu, chờ đám dị thú đó đến. Còn mình lại đốt một bếp lửa lớn, chuẩn bị nướng cá.

Mười lăm phút sau.

"Cá to, có cá to!"

Anh Thành cười ha hả, giật mạnh cần câu. Lần này là một con quái thú chứ không phải là cá nữa. Nó thân dài phải đến cả mét, hàm lớn, mỗi một cái răng đều to bằng ngón tay cái thiếu niên, hai mắt đỏ rực.

Thấy Trần Phong định lao lại giúp đỡ thì anh Thành đột nhiên đưa tay ra ngăn lại, cười lớn:

"Con này thì để anh."

Nói rồi hắn giẫm mạnh chân tạo đà, người bắn cao lên hai ba mét. Một tay thì giật mạnh cần câu, một tay thì hóa trảo.

Lão hổ thượng sơn!

Một trảo này chụp xuống, đánh thẳng lên đầu nó. Con cá dính chiêu lập tức giày đành đạch, xương đầu bị bóp cho rạn nứt, cố gắng thoát ra khỏi lưỡi câu, bởi vậy mà miệng nó chảy máu đỏ lòm.

Thành ném cần câu vào bờ, còn hai tay vào hai hàm của nó, vậy mà lại có thể cản lại!

"Quả nhiên là dị thú cấp năm, cơ hàm thật mạnh!"

Thành cười ha hả, hai tay nổi lên từng đám cơ chẳng chịt, trông cực kì mạnh mẽ. Hắn vận khí một lát, rồi rắc rắc, hai tay vậy mà trực tiếp xé mở hàm của con cá!

"Mạnh vậy!"

Trần Phong hít sâu, có chút khó tin nhìn Thành. Trải qua cảnh tượng vừa rồi, hắn biết rõ, cơ thể Thành so với hắn còn mạnh hơn mấy phần!

Thành chậm rãi đáp xuống, một tay còn cầm lấy hàm của con cá biến dị, khẽ lau mồ hôi:

"Phù, khỏe thật, nếu chậm tí chắc anh đã bị nó cạp mất tay rồi."

Trần Phong giơ một ngón tay cái, gật đầu liên tục, cảm thấy có chút khâm phục. Quái lạ, cả hai cùng đi câu, nhưng sao Thành đã câu được hai con, còn hắn thì một con cũng không có???

Hết chương 94