Uyển Dư không thích Thẩm Lê và Diệp Thịnh, nếu bọn họ không gian dịu với nhau, mẹ cô sẽ không chết vì bị bệnh trầm cảm.

Về đến nhà lớn Diệp gia, Uyễn Dư đi thắng đến phòng bà nội ở lầu hai mà không thèm nhìn đến

Thẩm Lệ và Diệp thịnh đang ngồi ở phòng khách.

Bà nội bây giờ sức khỏe càng lúc càng suy yếu, hơi thờ ngày một nặng nề hơn.

Đôi mắt già nua đẩy ghèn mắt, nhòa nhòa không nhìn rõ vật gì.

“Bà nội!"

Uyền Dư khẽ lên tiếng gọi.

Nghe thấy giọng Uyển Dư, đôi mắt của bà như sáng lên “Ạ Uyển, là con phải không, có phải là A Uyển của ta về rồi không?" Bà nội run rẩy nằm lấy tay Uyển Dư “A Uyển, Tiểu Viên đâu? Nó có về cùng con không?

Diệp Uyển Dư trong lòng chua xót nhìn bà nội, kể từ khi bà bệnh bà đã quên mất rằng Diệp Thanh Viên đã trở thành người thực vật.

Uyển Dư quay mặt đi để không cho bà nội nhìn thấy đôi mắt đang ngấn lệ của mình.

“Bà ơi! Tiểu Viên đang đi du học, vài ngày nữa sẽ về gặp bà “Đi du học rồi à? Tiểu Viên nhà chúng ta thật là giỏi

Thật giỏi! Đúng là đứa bé ngoan!"

Uyển Dư nắm chặt lấy tay bà nội.

Kể từ khi mẹ mất,

Thanh Viễn bị tai nạn xe.

Giữa lúc em trai cô đang chơi với giữa sự sống và cái chết, Diệp Thịnh đã tàn nhấn đuổi cô và Tiểu Viễn ra khỏi nhà họ Diệp, nếu bà nội không bí mật giúp đỡ họ, có lẽ Diệp Thanh

Viên đã chết rồi, “Bà nội, bà nhất định phải khỏe lại.

"

Diệp Uyển Dư lau vội giọt nước mắt trên khỏe mi nhìn tình hình này có lẽ bà nội chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được thêm vài ngày nữa.

Bà nội Diệp nói chuyện với Uyển Dư vài câu rồi ngủ thiếp đi.

Diệp Uyển Dư đi xuống lầu, Thẩm Lệ nở nụ cười yêu thương đây giả tạo nói: “A Uyền, lần trước cảm ơn con.

Nếu không có con ta sơ là bây giờ không thể đứng ở đây được nữa.

a

Uyển, con vẫn chưa ăn tối phải không? Mau lại đây! lại dãy ăn tối nhé, coi như nhận tấm lòng này của ta

Ta đã nhờ người chuẩn bị thức ăn, chi bằng tối nay ở Uyển Dư nghi ngờ hỏi.

“Ừ, Uyển Dư, gia đình chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi" Diệp thịnh cũng mìm cười bước tới, cố tỏ ra là một người cha tốt.

Nhìn hai bộ mặt đạo đức giả của Diệp thịnh và Thẩm liếc nhìn bọn họ, chân bước nhanh ra khỏi phòng

Lệ, Diệp uyền Dư chỉ cảm thấy buồn nôn, cô không muốn ở lại đây dù chỉ một phút.

Uyển Dư không thèm khách.

Thẩm Lệ nháy mắt ra hiệu với Diệp Thịnh.

Diệp Thịnh nhanh chóng bước tới nắm lấy cổ tay Uyển Du “A Uyển, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵng sàn, con dùng bữa tối với bố rồi hắn đi nhé! "BO?" “Ông Diệp, làm ơn đừng làm vấy bẩn từ bố như vậy, ghê tăm"

Diệp Uyển Dư dùng sức gỡ mạnh bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, tiếp tục đi ra ngoài.

nghĩ đến mục đích của đêm nay, hắn vẫn cố rặn ra một nụ cười, nói:

Diệp thịnh nhìn Uyển Dư có chút xấu mặt, nhưng “A Uyền, nhìn con xem, tính tình của con vẫn ngoan cố như vậy! Bố biết trước đây là bố có lỗi với con! Bây giờ bố thật sự hối hận rồi, bố muốn bù đắp cho con"

Uyển Dư cười chế nhạo: “Bồi đắp cho tôi? Ông Diệp, ông chính là nói muồn bồi đắp cho tôi bằng bữa ăn có hạ thuốc mê sao? Ông Diệp, cái gọi là bởi đắp của ông, tôi thật sự nhận không nổi

Diệp Thỉnh giật mình, không ngờ rằng Uyển Dư đến nhìn còn chưa nhìn đã nhìn ra đồ ăn bị đánh thuốc.

Làm sao có thể, rõ ràng kế hoạch của lão ta và Thẩm Lệ đã rất cẩn thận.

“Ông Diệp, bữa ăn ngon như vậy ông nên để dành cho vợ chồng mình cùng thường thức thì hơn.

Tôi không có thời gian để xem ông diễn trò

Nói xong, Uyển Dư đóng sập cửa phòng khách bước nhanh ra ngoài.

Trời đêm gió thật lạnh, nhưng cũng không sao lạnh bằng lòng Uyển Dư lúc này.

Ngày đó, Diệp Thịnh kết hôn với mẹ cô chỉ vì tài sản của mẹ cô, ngay từ đầu ông ta đã bắt tay với Thẩm

Lê lừa gạt mẹ.

Mẹ cô vì ông ta mà cắt đứt quan hệ với gia đình, không ngần ngại lấy hết tiền trong tay giúp ông ta làm ăn.

Thật không ngờ, đến cuối cùng khi ông ta đã có tiếng tăm, liền trở mặt công khai qua lại với mụ đàn bà đỏ hại mẹ cô vì trầm cảm mà chết.

Cuối cùng ông ta dứt khoát đuổi hai chị em cô ra khỏi Diệp gia ngay lúc em trai cô – Diệp Thanh Viễn đang đối diện với tử thần.

Nước mắt gần như lặn khỏi hốc mắt, Uyền Dư cố hết sức ngẩng mặt lên trời, không để nước mắt lăn xuống.

Người như Diệp Thịnh không đáng để cô khóc.

Diệp Uyển Dư hít mũi thật sau, đưa tay đầy cửa biệt thư.

Đột nhiên cảm thấy sau gáy truyền tới một trận đau nhức, sau đó thế giới của cô hoàn toàn là một màu đen.

Ngay trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, cô đã nghe thấy giọng của Diệp thịnh.

"Mau giao cô ta cho lão Triệu, mười triệu không thể để có sơ sót gì "Anh, em nghe nói lạo Triệu kia rất tàn nhẫn, Nhiều cô gái bị lão ta hành hạ tới chết.

Nhỡ đâu cô Uyển Dư bị lão ta bức từ.." Người trợ lý của Diệp Thịnh lên tiếng.

Diệp Thịnh không để cho hắn ta nói hết câu đã cắt ngang: “Có chết, cũng chính là số mạng của cô ta"

Có chết, cũng là số mạng của cô...!

Uyển Dư trong lòng tự giễu, người đàn ông này chính là cha col

Đầu, đau quá...!

Uyển Dư tỉnh dậy sau cơn hôn mê, cô cảm thấy cổ mình đau như muốn gãy.

Vừa mở mắt ra Uyển Dư đã bắt gặp một khuôn mặt đen sì béo núc.

Uyển Dư biết đây chính là ông Triệu mà Diệp Thịnh đã nhắc đến.

Triệu Tấn không ngờ Uyển Dư lại tỉnh lại nhanh như vậy, không khỏi giật mình.

Nhưng nghĩ đến việc cô Lão cười nhạt nhìn Uyển Dư, lộ ra hàm răng vàng ở: đã bị tiêm thuốc chỉ có thể để mặc hắn làm theo ý minh, trong bụng lại vô cùng vui vẻ.

“Thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trong hình.

Mười triệu này quả là không uống phí “Ông muốn làm gì? Mau thả tôi ra

Giọng nói của Uyển Dư khàn khàn, cảnh giác nhích người vào sát tường.

Liếc thấy bàn tay của Triệu Tấn đang đặt trên ngực mình, Uyển Dư hoảng sợ muốn gạt tay của lão ra, nhưng lại phát hiện cả người mình đều mềm nhũn, không có một tí sức lực nào.

“Để cô rời khỏi đây thì đêm nay ai sẽ hầu hạ tôi? Tiểu bào Bối, đừng lo lắng, đêm nay hầu hạ tôi thật tốt, tôi sẽ không đối xử tệ với cô

Triệu Tấn đập một cục tiền lớn lên má Uyền Dư, cô chán ghét nghiêng đầu né tránh.

“Không được lại đây, ông không được chạm vào tôi

Nhìn thấy bàn tay béo ú của Triệu Tấn đang muốn vuốt ve mặt mình, Uyển Dư cảm thấy vô cùng kinh tom.

"Ông tránh ra cho tôi, kinh tởm"

Uyển Dư sờ soạng tìm điện thoại di động, muốn gọi cho cảnh sát.

Trước khi cô chạm đến điện thoại, nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Có lẽ đây là bản nhạc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô từ trước đến nay.

Cô không quan tâm là ai đang gọi tới, nhanh chóng chộp lấy điện thoại, bấm nút trả lời và hét thật to: "Cứu! Cứu tôi...!

Uyển Dư còn chưa nói xong, Triệu Tấn đã giật điện thoại của cô ném ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nguy hiểm đẩy tức giận nhìn vào Uyển Dư.

Lão nhìn Uyển Dư giáng một cái tát thật mạnh, mà có lập tức sưng đời hàn theo hình năm ngón tay.