Hu hu lu, phải làm sau đây, cô cảm động quá rồi, cảm động đến mức muốn chủ động dâng hiến tấm thân này luôn rồi.

Uyển Dư là loại người như vậy, người khác cứng rắn thì cô cũng cứng cổ theo, nhưng nếu như người khác mềm lòng mới cô, thì cô sẽ không cách nào cứng cổ được nữa.

Quan trọng hơn, trong lòng cô sẽ cảm thấy có lỗi! "Cậu trẻ, cảm ơn anh!"
Uyển Dư chân thành nói với Lục Minh Thành.

Chỉ trong giây tiếp theo, lúc cô nghe tiếp lời nói của Lục Minh Thành thì tất cả sự biết ơn trong lòng cô liên biến mất.

Lục Minh Thành nói: "Uyển Dư, trước khi được cô đồng ÿ, tôi sẽ không chạm vào cô, nhưng tôi nhất định phải ôm cô ngủ, nếu không tôi sẽ bị mất ngủ.

"

Nói xong, anh không chút khách khí bế Uyển Dư lên đi vào phòng ngủ.

Uyển Dư khóc không ra nước mắt, còn nói không ép buộc? Cô không muốn bị anh ôm đi ngủ Anh ôm cô ngủ không hề thành thật chút nào, ngoại trừ việc anh không tiến vào chỗ đó, thì không khác gì ăn sạch sẽ cô cả.

Không đúng, lần này, anh tiến vào chỗ đó!
Mặc dù cái phía dưới đó của anh không vào bên cô, nhưng tay của anh!
Anh đang chạm vào gì vậy? Cơ thể Uyển Dư cực kì căng thẳng, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay Lục Minh Thành để tránh bàn tay sờ mó lung tung của anh, nhưng mỗi chuyển động của cô lại khiến sự động chạm ở đó càng lúc càng lợi hại, cô sợ chính mình đến cả phòng tuyển cuối cùng cũng giữ không nổi, vì vậy đành ngoan ngoãn nép mình vào lòng anh, bất động.

Được rồi, cô căn bản đấu không qua nổi cậu trẻ, cô cũng từng bị anh sờ soạng qua mấy lần, dù sao thì anh cũng phải kìm nén việc đó vào trong, việc này khiến Uyển Dư vô cùng vui sướng tự an ủi bản thân.

Nhiệt độ trên người hai người bọn họ quá nóng, Uyển Dư nhắm mắt lại ép bản thân giả vờ ngủ, đi, nếu ngủ thiếp đi sẽ không xấu hổ nữa.

Chỉ là, anh lại đang chạm vào đâu vậy? Anh lại đang hôn ở đâu đó? Uyển Dư âm thầm rơi nước mắt, tại sao cô lại cảm thấy bản thân giống như cừu non rơi vào tay sói xấu vậy! Uyển Dư cứ nghĩ đêm nay cô nhất định sẽ mất ngủ, nhưng cô thực sự quá mệt rồi, rất nhanh liên ngủ thiếp đi.

Cô có chút cam chịu nghĩ ngợi, dù sao lúc ở biệt thự Thiển Thủy Loan, cô cũng đã bị anh sờ qua, hôn qua rôi, bây giờ có cho là bị sờ thêm mấy lần, hôn thêm mấy lần cũng không mất miếng thịt nào, chờ đến lúc cô có đủ sức lực rồi sẽ tiếp tục nghĩ cách để thoát khỏi anh!
Vì không muốn làm hỏng việc tốt của lão đại, Uông Thiếp không có đi theo Lục Minh Thành đến phòng tổng thống, mà anh ta tự mình xuống dưới lâu mở một căn phòng tiêu chuẩn.

Vừa mới tắm xong, điện thoại của anh ta liên vang lên.

Là Diệp Hiểu Khê gọi tới.

Diệp Hiểu Khê kiềm chế sự cao quý quyến rũ thường ngày của bản thân, cô ta dùng giọng nói mềm mại của người phụ nữ: "
Trợ lý Uông, anh ngủ chưa? Tôi có chút chuyện muốn tìm anh.

"

Uông Thiếp liếc mắt nhìn máy tính trên bàn: "Diệp tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì?"
"Anh ở phòng nào vậy? Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp được không? Tôi sợ nói qua điện thoại sẽ không được rõ ràng.

"
Giọng nói của Diệp Hiểu Khê rất mềm mại, chỉ cần là đàn ông sẽ mềm lòng ngay tức khắc.

Uông Thiếp đẩy kính gọng vàng trên sống mũi: "Diệp tiểu thư, nữa đêm nữa hôm rồi, không tốt lắm đâu?"
Diệp Hiểu Khê nghe xong liên cảm thấy Uông Thiếp đang giả bộ, cô ta cười nhẹ: "Sao vậy, trợ lý Uông sợ gặp tôi sao? Anh đang ở phòng nào vậy? Tôi qua đó tìm anh được không?"
Uông Thiếp lau nước còn đọng trên tóc: "Được rồi, tôi ở 2203"
Diệp Hiểu Khê trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trong suốt, cô ta hài lòng xoay người trước gương một vòng, sau đó mới choàng thêm áo khoác to màu đỏ bên ngoài.

Giá khởi điểm việc đấu thầu của Lục gia tối nay, cô ta nhất định phải thẳng! Không chỉ vậy, cô ta còn muốn Uông Thiếp trở thành quân cờ dưới váy mình, ngoan ngoãn giúp cô ta! Lúc Diệp Hiểu Khê đến phòng Uông Thiếp, Uông Thiếp vẫn đang ngồi ở trước bàn làm việc, Diệp Hiểu Khê lướt tay màn hình máy tính xách tay của anh ta thì thấy anh ta đang mở tập tin đấu thầu của Lục gia.

Giá khởi điểm nhất định có trong tài liệu này! Diệp Hiểu Khê cười ý tứ đi đến trước mặt Uông Thiếp: * Trợ lý Uông, nhiều năm rồi chúng ta không có tụ tập cùng nhau nha, nói mới nhớ chúng ta còn là bạn học nữa chứt"
"
"Đúng vậy, lúc Diệp tiểu thư ở trường vốn đã là nhân vật nổi tiếng, bây giờ còn trở thành ngôi sao tầm cỡ quốc tế rồi.

"
Nghe lời khen của Uông Thiếp, Diệp Hiểu Khê không khỏi nở nụ cười hài lòng, quả thật cô ta từ nhỏ đến lớn đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng, chỉ là Uyển Dư luôn ở trước mặt đè bẹp cô ta về mọi mặt, khiến cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tuy nhiên, chỉ cần cô ta nhận được sự hỗ trợ của Uông Thiếp, rất nhanh thôi, tình hình sẽ sớm đảo ngược.

Lục Minh Thành tin tưởng Uông Thiếp đến vậy, nếu như Uông Thiếp giúp cô ta hãm hại Uyển Dư, vậy thì còn sợ Lục Minh Thành không hận Uyển Dư đến tận xương tủy sao! Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi của Diệp Hiểu Khê càng thêm quyến rũ: "
Trợ lý Uông, anh lúc còn ở trường cũng là hotboy nổi tiếng cả trường mà, lớp của tôi có tận mấy nữ sinh đều yêu thầm anh đấy!"
"Tôi làm gì là hotboy trường chứ?!"

Nghe Diệp Hiểu Khê nói như vậy, Uông Thiếp không khỏi gãi đầu xấu hổ: "Nếu nói về yêu thầm, thì người yêu thâm Diệp tiểu thư đây có biết bao nhiêu người chứ! Ai mà không biết, Diệp tiểu thư bây giờ đã trở thành ngôi sao tầm cỡ quốc tế rồi chứ!"
"Còn anh thì sao? Anh từng yêu thâm tôi không?"
Yêu thâm sao? Khóe môi Uông Thiếp cong lên một nụ cười dịu dàng, cũng không đến mức như vậy, anh ta đối với Diệp Hiểu Khê nhiều nhất chỉ là tình cảm nhất thời của thời con trai mới lớn, nhìn thấy gái đẹp liên thích thú ngại ngùng.

Nhưng sau này, càng ngày càng gặp được nhiều người đẹp khiến Uông Thiếp bây giờ có đối diện Diệp Hiểu Khê đi nữa thì anh ta cũng không hê ngại ngùng.

Đặc biệt là sau khi biết cuộc sống riêng tư đầy hỗn loạn của Diệp Hiểu Khê, còn thêm việc cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại Uyển Dư khiến anh cảm thấy không hề có một chút hảo cảm nào đổi với cô ta.

Uông Thiếp đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì Diệp Hiểu Khê đã nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh ta, đột nhiên cô ta vươn tay ra, kéo áo khoác trên người xuống.

Khi chiếc áo khoác trượt xuống đất, cơ thể tỉnh xảo của cô ta gần như phơi bày hoàn toàn trước mặt Uông Thiếp.

Đôi mắt dưới gọng kính vàng không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài của Uông Thiếp.

Đôi mắt đó có độ sắc nét rõ ràng, chỉ là bởi vì có chiếc kính che lấp nên không thể thấy rõ ràng như bình thường được!
"Uông Thiếp, tối đêm nay, tôi là của anh! "
Trong giọng nói của Diệp Hiểu Khê rõ ràng mang theo sự mê hoặc, cô ta rất tự tin vào bản thân, cô ta nghĩ với bộ dạng này của cô ta thì nếu là đàn ông bình thường sẽ không thể nào phản kháng lại được, hơn nữa Uông Thiếp còn từng yêu thâm cô ta.

Thân hình Diệp Hiểu Khê từng chút một dán chặt vào người Uông Thiếp: "
Uông Thiếp, thực ra, anh không hề đơn phương, tôi đối với anh cũng có chút ấn tượng tốt!