Thật mất mặt quá đi, cô vậy mà lại cùng một người đàn ông bàn về vấn đề này, sau khi nói xong, Uyển Dư thực sự muốn tự cắt đứt đầu lưỡi của mình.

Nghe Uyển Dư nói vậy, ngọn lửa trong mắt Lục Minh Thành càng trở nên không rõ ràng, Uyển Dư còn muốn nói anh không cần quan tâm cô, anh tiếp tục lái xe là được.

Nhưng Lục Minh Thành lại đột nhiên mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh cô.

Uyển Dư bị động tác đột ngột của Lục Minh Thành làm cho giật mình, cô nhanh chóng nghiên người dựa sát vào sâu bên phải, cố gắng giữ khoảng cách với anh.

Uyển Dư trong lòng hiểu rõ, thời tiết hôm nay mang đồ giày như vậy, cho dù cúc áo có bị mở ra thì cũng không thể thấy hết được, có điều cúc áo bên trong bị bung ra sẽ khiến cho phụ nữ có loại cảm giác rất bất an, giống như bản thân đang cởi sạch áo quần, rồi bị người khác dòm xét.

"Cậu trẻ, anh qua đây làm gì?"

Cũng không biết có phải là chuyện Lục Minh Thành mở điều hòa hay không, nhưng cô đột nhiên cảm thấy nhiệt độ bên trong xe thể thao có chút nóng, hít một hơi, cả người đều nóng lên.

Lục Minh Thành không lên tiếng, anh chỉ kéo cô vào vòng tay của mình, bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng đang chạm vào sau lưng cô.

Cảm nhận được động tác của Lục Minh Thành khiến cơ thể Uyển Dư trực tiếp cứng đờ, không phải cậu trẻ đang muốn giúp cô gài cúc bên trong chứ? Ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu Uyển Dư, thì đai an toàn ở phía sau cô đã được Lục Minh Thành giữ chặt, anh thực sự đang muốn giúp cô gài cúc.

Uyển Dư sợ đến mức không dám nói lời nào, cô mấp máy môi muốn nói với Lục Minh Thành, thực sự không cần anh giúp đỡ, nhưng cô biết tính cách Lục Minh Thành, cho dù cô có mở miệng nói không cân, thì anh cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Uyển Dư nhắm mắt, muốn thuận theo tự nhiên, dù sao tay anh đã vào trong rồi, cũng chỉ còn cách một bước để gài cúc, chiếm tiện nghỉ thì sớm đã chiếm rồi, nếu anh muốn giúp cô gài cúc thì cứ gài thôi.

Uyển Dư rũ đầu nhỏ của mình xuống, cô đỏ mặt ngồi cứng đờ bên cạnh Lục Minh Thành, cô vốn đã chuẩn bị ổn rồi, đợi Lục Minh Thành giúp cô gài cúc xong, cô sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chân thành nói lời cảm ơn với anh.

Ai ngờ được, đã vài giây trôi qua rôi mà Lục Minh Thành vẫn không hề có động tác muốn giúp cô gài cúc.

Trên trán Uyển Dư hiện ra ba vạch đen, chẳng lẽ cậu trẻ từ trước đến giờ chưa từng làm qua chuyện này sao, anh căn bản không có biết gài loại cúc này? Không biết gài cúc còn không biết bỏ tay ra, đây là muốn cô xấu hổ chết sao hửm! Uyển Dư không muốn chết vì xấu hổ đâu, cô hãng lại giọng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Cậu trẻ, nếu anh không biết gài thì thôi nha, làm phiền anh!
Uyển Dư còn chưa nói xong hết lời, cô chỉ cảm thấy lồng ngực của mình trở nên nóng bừng, bàn tay to nóng bỏng của Lục Minh Thành vậy mà lại trượt đến trước mặt cô rồi! Cơ thể Uyển Dư trực tiếp hóa đá, trong lòng cô thầm gào thét, đã nói là chỉ giúp cô gài cúc mà? Sao lại sờ vào chứ! "Cậu trẻ, anh! "
Gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư đỏ bừng, sững sờ cả nữa ngày vẫn không thể nói ra được một câu rõ ràng.

Những lời này thật sự rất khó để mở lời, cô nói ra không được.

Cô cũng không thể nói, cậu trẻ, anh đừng sờ tôi.

Lời này nói ra cũng quá tế nhị rồi, tràn đầy mùi vị muốn tiến tới bước nữa, giống như nói anh đừng sờ cô nữa, mà hãy làm chuyện xấu khác với cô vậy.


Hu hu hu!
Uyển Dư khóc không ra nước mắt, thật lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình: "Cậu trẻ, anh có thể nào bỏ tay ra được không.

"
"Không thể!"
Lục Minh Thành từ chối đầy dứt khoát, khiến Uyển Dư thực không biết nên nói gì vào lúc này.

Anh đã muốn làm điều này từ lâu rồi.

Vừa rồi trong gương chiếu hậu nhìn thấy làn da trắng như ngọc trên bụng cô, cả người anh đã nóng bừng bừng, vừa rồi cô còn nói cúc áo sau lưng bị mở ra, khiến nơi nào đó trong anh nóng như quỷ!
Anh không nhịn được nhớ tới mấy đêm nay, lúc ôm cô vào lòng, lòng bàn tay rơi vào trước ngực cô, cảm giác mềm mại mượt trơn nhắn đó khiến anh không nhịn được vươn tay ra trượt vào sau lưng cô, rồi từ đó từng chút từng chút nhích về phía trước.

Anh đến ngồi ghế sau, ý định không phải giúp cô gài lại cúc áo gì đó, anh chỉ là không thể kìm chế được, cần một cơ thể mỏng manh, thơm mềm đến xoa dịu trái tim đang bồn chồn của minh!
Màn đêm mờ mịt, cô nam quả nữ nếu làm loại chuyện này trên xe, cũng quá ám mùi rồi!
May mắn thay, ở nơi này tương đối xa, không phải đối mặt với những người qua lại, nếu không cô càng muốn đập đầu chết mất.

Nhìn thấy Lục Minh Thành cứ chầm chậm không muốn rời khỏi vị trí của mình, Uyển Dư có chút gấp gáp: "Cậu trẻ, anh ra ngoài!"
Lục Minh Thành đột ngột lật cơ thể cô lại, môi, môi anh dán sâu vào môi cô.

Sao lại hôn nữa? Đầu óc Uyển Dư biến thành một mảng hỗn loạn, chẳng lẽ cậu trẻ muốn cùng cô trên xe làm chuyện đó? Chiếc váy xếp ly của cô đã bị anh vén lên lộ một khoảng, cô hôm nay lại mang phong cách không phải ấm áp, phía dưới không có mang quần legging.

Với tư thế này, có chút khó coi.


Trong lòng Uyển Dư không ngừng tự nhủ bản thân, cô không thể tiếp tục như vậy được, cho dù cô có thích cậu trẻ đi chăng nữa, cô cũng không thể để anh chiếm tiện nghi của mình như thể này.

Ngày mai cô còn phải đi xem mắt nữa! Nếu cô bị cậu trẻ của mình chiếm mất tiện nghị, thì cô có lỗi với chồng tương lai của mình biết bao chứ! Nghĩ đến đây, Uyển Dư dựng thẳng ngực, thẳng thắn nói: "Cậu trẻ, anh buông! "
"Không tính là nhỏ, không cần chỉnh!"
Đầu của Uyển Dư nổ ầm một tiếng, cậu trẻ, đây là đang nói ở phía trước của cô không tính nhỏ sao? Cũng đúng, ngoài phía trước của cô, thì còn có chỗ nào cần phải chỉnh sao? Dù lời nói của cậu trẻ là đang khen cô, nhưng khen như thế này khiến cô rất khó chịu có được không! Uyển Dư cứ nghĩ Lục Minh Thành sẽ tiếp tục lợi dụng cô, không ngờ anh đột nhiên buông cô ra, nguy hiểm ngôi thẳng nói: "Uyển Dư, ngày mai cô tiếp tục đi xem mắt đi"
Cho mãi đến khi trở về căn hộ nhỏ, Uyển Dư vẫn chưa hoàn thần trở lại trước câu nói của Lục Minh Thành.

Cậu trẻ vậy mà lại nói, cô ngày mai tiếp tục đi xem mắt? Xem mắt, đúng thật là một quyết định có chủ ý của cô, cô căn bản cũng muốn ngày mai tiếp tục đi xem mắt, có điều, khi Lục Minh Thành đích thân đề nghị cô tiếp tục xem mắt khiến trong lòng Uyển Dư có chút thất vọng không nói ra được.

Uyển Dư cảm thấy bản thân đúng là tỉnh thần phức tạp, rõ ràng trong lòng cô muốn vạch ra ranh giới với Lục Minh Thành, nhưng khi nhìn thấy anh đấy cô cho người khác thế này, cô lại càng khó chịu hơn.

Uyển Dư, mày đúng là điên rồi! Uyển Dư hung hăng mảng bản thân mình, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Hai đứa nhỏ vốn không có ở trong căn hộ nhỏ, buổi chiều Hàn Tịnh đã đến đưa hai đứa nhỏ về phía anh ta, nói là muốn cùng bảo bối của mình bồi đắp tình cảm.

Hàn Tịnh vẫn luôn né tránh Uyển Dư, Uyển Dư cảm thấy, biểu hiện này của Hàn Tịnh rất giống như cô đã làm ra chuyện trời đất không dung với anh ta vậy.