Rõ ràng, Tô Trà Trà không muốn nhảy thoát y ở trước mặt mọi người, cho dù đã từng ngồi tù, cho dù Tô gia đã bị hủy hoại, thì Tô Trà Trà vẫn như cũ, cô vẫn có niềm kiêu hãnh và sự kiên trì của riêng mình.

Nhưng An Khang lại đem cả Liêu Niêu này ra đe dọa cô, anh ta nói, nếu như cô không ngoan ngoãn bên cạnh anh ta, anh ta sẽ phá hủy cả quán bar Liêu Niên này.

An Khang mặc dù đần độn, không có việc làm, nhưng khối tài sản của An gia lại rất lớn, thêm với việc anh ta có Chiến Mẫn Quân đứng đẳng sau khiến anh ta thực sự có bản lĩnh làm việc đó.

Ông chủ của Liêu Niên đã từng giúp cô rất nhiều, cô cũng rất cảm kích Liêu Niên có thể mang cho cô một công việc, vì vậy cô càng không thể liên lụy đến Liêu Niên, chỉ có thể nhẫn nại đối phó với An Khang.

An Khang vẫn luôn thèm muốn vẻ đẹp của Tô Trà Trà, trước đây Tô Trà Trà là vợ của Chiến Mẫn Quân, khiến anh ta không dám ra tay.

Nhưng bây giờ, Tô Trà Trà đã bị An Ninh hạ gục hoàn toàn, còn bị chính chồng của mình ruồng bỏ, một người phụ nữ từng ngồi tù thế này, anh ta tất nhiên sẽ không cần kiêng sợ gì nữa.


Không dễ dàng gì mới đợi được ngày Tô Trà Trà ngã vào vũng lầy, tối đêm nay, An Khanh đương nhiên muốn nếm thử! An Khang nheo mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp của Tô Trà Trà, khuôn mặt cố gắng cũng được gọi à đẹp của anh ta mang theo sự hung dữ khó chịu: "Tô Trà Trà, đây là cô đang nhảy thoát y sao?! Cởi! Tiếp tục cởi cho lão tử, nếu không tối đêm nay, tôi sẽ khiến Liêu Niên này biến mất hoàn toàn.

"
Tô Trà Trà cụp nữa mí mắt xuống, ánh mắt mông lung kia không thể nhìn ra được sự vui vẻ hay tức giận, cô nhặt lên áo khoác rơi dưới đất, môi cử động đều mang theo vẻ quý phái bẩm sinh.

"An Khang, anh đừng ức hiếp người quá đáng!"
An Khang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trà Trà trong giây lát, trong lòng anh ta ngứa ngáy, lại muốn thể hiện sự uy nghiêm của một người đàn ông trước mặt mọi người.

Thấy càng ngày càng có nhiều người tới xem náo nhiệt, giọng nói của An Khang cũng cao lên mấy bậc: "Tô Trà Trà, tối nay tôi chính là ức hiếp cô đấy, cô có thể làm gì được?"
"Tối nay tôi không chỉ có ức hiếp cô, mà còn muốn cưỡi cô nữa, người phụ nữ từng ngôi qua tù, đây là lần đầu tiên tôi chơi nha, tôi thực sự muốn nếm thử để xem cô với người phụ nữ khác rốt cuộc có chỗ nào không giống nhau!"
Nghe những lời nói đầy tế nhị của An Khang, khiến cả khán đài cười âm lên.

Trên mặt Tô Trà Trà không có nhiều biểu cảm, nhưng sắc mặt của cô lại có chút tái nhợt.

Tô Trà Trà là người rất cần mặt mũi, cô đến quán bar đi hát, bản thân cô cũng không cảm thấy có gì, dù sao thì cô cũng không có đi ăn cướp ăn trộm ai, cô đây là dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền.

Có điều tối nay, An Khang lại từng chút từng chút đồn ép cô, khiến cô không cách nào xuống đài được.

"An Khang, nhảy, tôi có thể nhảy, nhưng muốn thử tôi, hừ, nằm mơ đi!"
Tô Trà Trà cong môi, cô cười lạnh tự giêu, đã từng, cô đã từng là cô gái kiêu hãnh của mọi người, vậy mà bây giờ đến cả loại người như An Khang cũng có thể giẫm nát cô dưới chân! "Tô Trà Trà, cô đừng có không biết tốt xấu, lão tử tình nguyện lên giường với cô, đã cho cô mặt mũi lắm rồi! Nếu như cô có hứng thú thì cởi sạch áo quần ra, ngoan ngoãn hầu hạ lão tử, ừm, trước tiên nên nhảy xong màn thoát y này đã, lão tử cần kiểm tra hàng trước mới được!"
"Hừ!"
Khóe môi Tô Trà Trà vẫn giữ nguyên cái nhếch như cũ: "An Khang, hầu hạ anh, tôi sợ bẩn!".

Cả hậu trường bật cười sảng khoái.


Tô Trà Trà phủ bỏ mặt mũi của An Khang trước mặt nhiều người như thế, khiển An Khang tức đến nỗi nhảy dựng lên.

Anh ta đưa tay lên, định tát vào mặt Tô Trà Trà, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh nước khuynh thành của Tô Trà Trà, anh ta vẫn không nỡ tay tát xuống.

An Khang nghiến răng nghiến lợi: "Tô Trà Trà, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! Nếu như cô không tiếp tục nhảy màn thoát y này, tôi bây giờ sẽ đập nát Liêu Niên!"
"Anh em, đạp nát cho tôi!"
An Khang phất tay, chai rượu trên mấy bàn trước mặt đều bị An Khang quét đổ xuống, cảnh tượng rất hỗn loạn.

Môi Tô Trà Trà có chút tái nhợt, cô không muốn bởi vì cô mà Liêu Niên bị phá hỏng, cô ngẩng mặt lên, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nhìn An Khang, ánh mắt giống như đang chờ đợi để xem kịch hay.

Thoát y!
Hừ! Nhảy thoát y rồi, thì khuôn mặt này, thực sự không cần nữa.

Có điều, cho dù không có nhảy màn thoát y đi chăng nữa, thì khuôn mặt Tô Trà Trà cô cũng sớm không còn nữa rồi.

Ngay từ sáu năm trước, lúc Chiến Mẫn Quân tống cô vào tù không thương tiếc, thì khuôn mặt này của cô sớm đã mất rồi.

"Dừng lại!"
Giọng nói của Tô Trà Trà không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng, khiến mấy tên thuộc hạ của An Khang bất giác dừng hành động đập phá hiện trường.

Ánh mắt của Tô Trà Trà chậm rãi quét qua gương mặt của An Khang và những tên công tử khác, khóe môi cô càng thêm giêu cợt: "Hừ, không phải muốn tôi nhảy màn thoát y sao? Được, tôi nhảy!"
Sau đó, Tô Trà Trà một bên uốn người, một bên bắt đầu tự cởi áo quần bản thân.

Uyển Dư vừa bước vào liền nhìn thấy Tô Trà Trà đang bị An Khanh ép cởi quần áo, ánh mắt cô lo lắng điên cuồng, cô hét lớn với Tô Trà Trà: "Trà Trà, không được cởi!"

Lúc này, Tô Trà Trà cũng nhìn thấy Uyển Dư, trong ánh mắt cô hiện lên một tia lo lắng: "A Uyển, cô mau về đi!"
Dù sao, thân thể của cô đã bị phá hoại rồi, bây giờ dù có bị hủy hoại đến cỡ nào thì cô sớm đã không bận tâm nữa, nhưng cô không muốn làm liên lụi đến Uyển Dư.

Uyển Dư, vẫn còn cơ hội để có được hạnh phúc, cô không thể, để Uyển Dư bị An Khang ức hiếp được.

An Khang quay mặt lại, anh ta cũng nhìn thấy Uyển Dư, liên kéo cô qua bên cạnh: "Lại một người nữa đến! Vừa hay cởi cùng nhau!"
Anh ta ghé sát mặt Uyển Dư cười ghê tởm, vươn tay túm lấy quần áo của Uyển Dư: "Cô không cởi thì lão tử giúp cô cởi! Tối nay, đồ rẻ tiền như cô và Tô Trà Trà, sẽ cùng hầu hạ tốt cho lão tử tôi!"
"Ha! Đã lâu không chơi tay ba rồi, ừm, tối nay sẽ rất tuyệt đây!"
"Tuyệt mẹ ngươi!"
Uyển Dư thực sự không thể chịu nổi cái bàn tay heo của An Khang đặt trên quần áo cô, cô không khách khí tát vào mặt An Khang một cái.

Nhân tiện, mua một tặng một, hung hăng đá mạnh vào chỗ đó giữa chân An Khang.

Uyển Dư hầu như không chửi thề, nhưng với loại người kinh tởm như An Khang, khiến cô không cách nào nói những lời nhẹ nhàng với anh ta.

An Khang thế nào cũng chưa từng nghĩ tới Uyển Dư lại dám đá vào chỗ đó của anh ta, anh ta đau đến mức lấy tay che lại chỗ đó, kêu lớn: "Đàn bà thối, cô dám đá tôi, đêm nay tôi giết chết côi"
Uyển Dư không có tâm trạng ở đây lãng phí lời nói với An Khang, cô lao lên sân khấu nắm lấy tay Tô Trà Trà: "Trà Trà, chúng ta quay về đi!"
"Muốn đi! Nằm mơ đi!"
An Khang cười đắc ý, giống như một con sói chờ giết tiểu bạch thỏ: "Các anh em, bắt hai con đàn bà này cho tôi! Tôi muốn mời mọi người thưởng thức một chút, để xem hai con đàn bà này rốt cuộc có bao nhiêu dâm loàn!"