Sau khi Dương Hạo gọi điện thoại xong, anh ta tiếp tục nói: "Họ Dương nhà chúng tôi chính là tức giận chịu không nổi, cô cùng mấy đứa con hoang của cô đã khiến Hiên Hiên nhà chúng tôi tức giận, thân là người làm cha như tôi, tôi sẽ rút giận giúp con mình! Có ngon thì cô gọi cha đẻ của đứa con nhà cô qua đây, trút giận giúp chúng nó?"
Lời nói của Dương Hạo khiến người ta phát cáu, nhưng lúc này, Uyển Dư thực sự không thể khiến Hàn Tịnh đến đây trút giận giúp hai đứa nhỏ được.

Dương Hạo thấy Uyển Dư không lên tiếng, càng đắc ý thêm vào phần: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay hai đứa con hoang này bị đuổi cố đi là điều chắc chắn rồi, nhưng cho dù bọn chúng có bị đuổi cũng phải xin lỗi con trai của tôi! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu!".

"Cháu không xin lôi! Chúng cháu không làm gì sai, chúng cháu sẽ không xin lỗi! Các người xin lỗi mẹ tôi đi!"
Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi nói gần như đồng thanh.

Cả Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đều có lòng tự trọng, Dương Hạo ở trước mặt tất cả bạn học bắt nạt người khác, bọn chúng sao có thể dễ dàng nhận thua được! Hơn nữa, những người này còn nói những lời khó nghe về người mẹ mà chúng yêu quý nhất, khiến bọn chúng rất tức giận, không thể nhịn được! "Không xin lỗi?"Dương Hạo híp mắt nguy hiểm: "Nếu không xin lôi thì cút khỏi nhà trẻ cho tôi!"

"Anh Dương, Bảo Bảo và Bối Bối ở trường mẫu giáo này thì chúng tôi cũng trả học phí đầy đủ, cho dù anh có tài trợ cho trường đi chăng nữa, anh cũng không có tư cách đuổi bọn nhỏ đi!"
Uyển Dư khoanh tay nói từng câu từng từ: "Còn nữa, tôi cũng khuyên anh Dương một câu, nuông chiều quá hóa hư hỏng, anh Dương vẫn nên tự xem xét lại!"
"Cô đây là đang giáo huấn tôi?"Dương Hạo hừ lạnh một tiếng: "Đến cả Dương Hạo tôi cũng dám giáo huấn, cô có tin tôi sẽ khiến cô sống không nổi ở cái Hải Thành này không?"
"Anh khiến ai không thể sống nổi ở Hải Thành này?"
Ngay khi Dương Hạo nói xong, một giọng nói ớn lạnh vang lên trước cửa lớp học.

Với đôi chân dài thẳng tắp, người đàn ông cao quý như một vị thần giáng trần, nhìn thấy Lục Minh Thành đang ung dung bước vào phòng học, Diệp Gia Bảo bất giác nhếch môi lên.

Ừm, cậu bé với ông chú đã thỏa thuận trước rồi, hôm nay cậu bé sẽ gọi anh là cha.

Cậu bé không phải là kiểu người thích so đo với người khác, nhưng cậu bé càng không nhìn nổi dáng vẻ kiêu ngạo của Dương Minh Hiên, cậu bé muốn nói với Dương Minh Hiên rằng cậu và Bối Bối cũng có cha Hơn nữa, cha của cậu bé còn đẹp hơn cha Dương Minh Hiên rất nhiều! Dương Hạo cũng nhìn thấy Lục Minh Thành, anh ta nhận ra Lục Minh Thành, chỉ là, kiến thức anh ta có hạn, anh ta chỉ đơn giản là đã từng nhìn thấy gương mặt cao quý hào nhoáng này ở trên tạp chí.

Mặc dù những năm qua anh ta kiếm được không ít tiền, nhưng so với tài chính của Lục Minh Thành, không đúng, dù là tài chính hay của quyền lực của anh ta cũng không có cách nào so sánh nổi với Lục Minh Thành.

Anh ta cũng từng muốn leo lên cùng bậc với Lục Minh Thành, nhưng những người mà anh ta biết đều không thể nào bước nổi chân vào vòng tròn mà Lục Minh Thành đang sống, không một ai quen biết được Lục Minh Thành.

Anh ta thế nào cũng không ngờ đến, bản thân lại có thể ở đây gặp được người đàn ông cao cao tại thượng, dường như không thể tiếp cận này.

Liệu đây có phải là ý trời, muốn sự nghiệp của Dương Hạo anh ta được nâng lên tầm cao mới? Nhìn thấy Lục Minh Thành, Dương Hạo cũng không thể bỏ mặc mà tiếp tục dạy dỗ Uyển Dư, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi được, anh ta nhanh chóng đi lên vừa kính trọng vừa tâng bốc nói: "Lục thiếu, xin chào, tôi là Dương Hạo của tập đoàn Trịnh Dương, rất vui được gặp anh"
Vừa nói, Dương Hạo vừa kích động dương tay về phía Lục Minh Thành.


Lục Minh Thành hoàn toàn không có ý bắt tay với Dương Hạo, ánh mắt của anh quét qua khuôn mặt của Dương Hạo như lưỡi dao băng giá, anh đem câu nói vừa rôi hỏi một lần nữa: "Anh vừa nói muốn khiến ai không thể sống ở Hải Thành này?"
Sau khi nghe lời nói của Lục Minh Thành, Dương Hạo nhận ra vừa rồi anh ta kích động quá mà quên mất trả lời câu hỏi của Lục thiếu, chẳng trách Lục thiếu nhìn có chút không vui.

Dương Hạo liếc nhìn Uyển Dư và hai đứa nhỏ, nhanh chóng nói với Lục Minh Thành: "Ồ, Lục Thiếu, tôi vừa rồi chính là nói người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ này cút ra hỏi Hải Thành chúng tai"
Vương Vân cũng không ngờ đến cô ta có thế nhìn thấy Lục thiếu nổi tiếng lừng danh ở ngoài đời, trong lòng có chút kích động, cô ta nóng lòng muốn biểu hiện một chút: "Đúng vậy Lục thiếu, chồng của tôi vừa nãy là muốn giáo huấn người phụ nữ không có liêm sĩ cùng hai đứa con hoang này! Lục thiếu anh đừng có hiểu lầm, chồng tôi tuyệt đối không hề có ý định mạo phạm đến anh đâu!"
"Mẹ của cháu không phải không có liêm sỉ, cháu không cho phép cô nói mẹ cháu như thế!"
Nhìn thấy hai người này vậy mà ở trước mặt Lục Minh Thành nói xấu Uyển Dư, Diệp Gia Bảo phồng hai má hét lên.

"Câm miệng!"
Vương Vân chán ghét liếc nhìn Diệp Uyển Nghi: "Lục thiếu ở đây, còn đến lượt ngươi lên tiếng sao? Đúng là đứa trẻ không có cha, không được giáo dục!"
"Đứa trẻ không cha, không được giáo dục!"
Dương Minh Hiên làm mặt quỷ, ác ý nói với Diệp Uyển Nghi.

"Đứa trẻ không có cha?"
Ánh mắt của Lục Minh Thành chậm rãi quét qua khuôn mặt của Vương Vân, khiển Vương Vân chỉ cảm thấy trên mặt cô ta thoáng chốc đã đóng thành một tầng băng.

Vương Vân cảm thấy bản thân nên nói thêm điều gì đó để để lại ấn tượng tốt cho với Lục Thiếu, nhưng cô ta còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lục của Lục Minh Thành: "Ai nói với các ngươi, bọn nhỏ là đứa trẻ không có cha?"
"Lục thiếu.


.

"
Con người chính là có loại tâm tý này, bọn họ khi nhắm vào một người thì sẽ hy vọng người khác cũng cùng bọn họ nhằm vào người đó, Dương Hạo còn nghĩ sẽ nói thêm vài lời xấu về Uyển Dư với Lục Minh Thành, nhưng ánh nhìn của anh ta lại vô tình lướt qua khuôn mặt Diệp Gia Bảo, khiến anh ta đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tại sao khuôn mặt của đứa con hoang này lại giống Lục thiếu đến thế? Dương Hạo há hốc miệng, anh ta nhìn Diệp Gia Bảo, lại nhìn Lục Minh Thành, càng nhìn thế này càng khiến anh ta như bị sét đánh.

Không chỉ là giống, mà nó chính xác mà được tạc từ một cái khuôn! Chẳng lẽ, đứa con hoang này là con của Lục thiếu? Ngay khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Dương Hạo, anh ta liền nghe thấy Diệp Gia Bảo lên tiếng: "Cha, cha cuối cùng cũng đến rồi, nếu cha còn không qua đây thì mọi người thực sự sẽ nghĩ con và Bối Bối là đứa trẻ không cha mất!"
Cha? Dương Hạo cùng Vương Vân đều suýt chút nữa không khống chế được mà bật tiếng kinh ngạc, đứa con hoang này, vậy mà!
Cha cái quý gì vậy? Nghe thấy Diệp Gia Bảo gọi tiếng cha khiển Diệp Uyển Nghi không khỏi sững sờ, nhưng Diệp Uyển Nghi cũng rất tinh tường mà, cô bé lập tức hiểu được tại sao Diệp Gia Bảo lại gọi Lục Minh Thành là cha.

Cô bé thích nhất là những cái tát thẳng vào mặt người khác! Diệp Uyển Nghi thực ra cũng không thích bắt nạt người khác, nhưng cô bé càng ghét hơn bản thân bị người khác bắt nạt, cả nhà Dương Minh Hiên ức hiếp người quá đáng, cô bé đương nhiên là muốn bắt nạt họ lại.