Nhìn thấy Lục Minh Thành từ từ bước xuống xe, Diệp Khuynh Thành bất giác rùng mình một cái, không biết có phải là ảo giác của cô ta không, cô ta vậy mà cảm có cảm giác, trên người Lục Minh Thành có sát khí.

Sao lại có sát khí bức người đến thế chứ? Cho dù Lục Minh Thành không có yêu cô ta thì cô ta cũng sẽ là em vợ tương lai của anh mà, anh lẽ ra nên lấy lòng cô ta mới đúng.

Trương Mỹ Lệ cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, bà ta không nhịn được lên tiếng hỏi Lục Minh Thành: "Minh Thành, con đưa chúng ta tới đây làm gì vậy?"
Lục Minh Thành không lên tiếng liền, đột nhiên anh chậm rãi quay mặt lại, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia, lạnh đến mức nước nhỏ thành băng.

"Giết người, giấu xác!"
"Hả?"
Trương Mỹ Lệ cùng Diệp Khuynh Thành mặt đối mặt nhìn nhau, có đánh chết bọn họ thì bọn họ cũng không nghĩ tới Lục Minh Thành sẽ nói ra câu nói này.


Ngay khi Lục Minh Thành nói xong, Uông Thiếp với Quý Ngôn mỗi người mang theo một nhóm vệ sĩ áo đen vây quanh chiếc xe thể thao Lamborghini.

Một giây trước Diệp Khuynh Thành cùng Trương Mỹ Lệ còn cho rằng Lục Minh Thành đang đùa giỡn, bây giờ nhìn thấy tư thế này rồi khiến bọn họ thực sự có cảm giác bị giết.

"Anh! anh rể, anh đang đùa phải không? Anh là anh rể của em mà, anh sao có thể đối với em.

.

"
Trong giọng nói Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ run rẩy, cô ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Quý Ngôn mở cửa xe ra, thô bạo lôi cô ta ra ngoài.

"Aaaaaa"
Diệp Khuynh Thành thất thanh hét lên, anh rể không phải đang đùa đâu, cảm giác anh rể thực sự muốn giết người giấu xác mài Nhưng điều này thật vô lý, anh rể dạo này cho dù có ý xa lánh chị gái thì anh vẫn luôn nghĩ chị gái là ân nhân cứu mạng của anh, sao anh có thể làm hại đến người nhà chị gái được! "Mẹ, cứu con với!"
Diệp Khuynh Thành vẫy tay cầu cứu Trương Mỹ Lệ, Trương Mỹ Lệ vừa muốn chất vấn Lục Minh Thành tại sao lại làm như vậy, thì cả người của bà ta cũng bị Uông Thiếp thô bạo lôi xuống xe.

Không có một chút tôn trọng, càng không có một chút thương hại nào.

Trương Mỹ Lệ cùng Diệp Khuynh Thành bị vứt thô bạo xuống đất giống như là rác rưởi ghê tởm nhất trên đời.

Ban đầu, ở vùng ngoại ô vẫn còn hơi tối, nhưng sau khi thuộc hạ của Lục Minh Thành đến rồi, xung quanh lập tức trở nên sáng bừng.


Diệp Khuynh Thành cùng Trương Mỹ Lệ bị dọa sợ còn chưa ổn định lại thì bọn họ đã bị thuộc hạ của Lục Minh Thành theo thẳng từ đỉnh cột điện xuống.

Đây là lần đầu Diệp Khuynh Thành nhìn thấy cây cột điện cao như vậy, cột điện này cao ít nhất cũng là hai mươi mét, bên dưới là nền xi măng, nếu cô ta với Trương Mỹ Lệ mà rớt xuống, nhất định tan xương nát thịt! Diệp Khuynh Thành trực tiếp bị dọa sợ bởi tình huống này, Trương Mỹ Lệ cũng rất hoảng loạn, bọn họ không ngừng ở trên đỉnh cột điện hét thất thanh, vì sợ không cẩn thận một chút dây thừng sẽ đứt khiến bộ dạng bọn họ thật thống khổ.

"Minh Thành, con rốt cuộc đang muốn làm gì vậy? Con nhanh chóng thả chúng ta xuống đi!"
Trương Mỹ Lệ bị dọa đến mức xanh cả mặt, nghĩ đến điều gì đó, bà ta nhanh chóng hét lớn với Lục Minh Thành: "Minh Thành, con không thể đối xử như thế này với ta và Khuynh Khuynh! Hiểu Khê chính là ân nhân cứu mạng của con, con sao có thể đổi xử với mẹ ruột cùng em ruột của Hiểu Khê như vậy chứt"
"Đúng vậy anh rể, anh không thể đối xử với em và mẹ như vậy Diệp Khuynh Thành sắc mặt tái nhợt, cô ta có chứng sợ độ cao vì vậy cô ta không dám nhìn xuống dưới.

Cô ta nhắm chặt mắt hét loạn lên: "Anh rể, thả em và mẹ em xuống ! Thả em ra! Anh rể, xin anh đừng giết em mà"
"Anh rể, anh đừng giết em! Đừng giết em! Chỉ cần anh không giết em, thì anh muốn em làm cái gì em cũng nguyện ý! Anh rể, em cầu xin thả em xuống đi!"
Nhìn thấy Lục Minh Thành vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Khuynh Thành đau lòng lập tức hạ quyết tâm: "Anh rể, buông em ra! Nếu anh muốn có em thì em có thể lên giường với anh! Anh rể, em tình nguyện phục vụ tốt cho anh! Anh rể, cầu xin anh thả em xuống có được không hả?"
Diệp Khuynh Thành mặc dù rất thích rất thích Hàn Tịnh, nhưng cô ta càng yêu quý cái mạng nhỏ của bản thân hơn, chỉ cần cô ta có thể sống tiếp, thì cái gì mà bản vệ thân thể như ngọc, đối với cô ta mà nói căn bản không tồn tại! Nghe thấy lời Diệp Khuynh Thành, khóe môi Quý Ngôn co giật một lúc lâu: "Diệp Khuynh Thành, đầu của cô có bệnh phải không? Chỉ với đức hạnh của cô, Lục Cửu nhà chúng tôi có thể nhìn trúng sao? Đừng có ở đây làm người khác buồn nôn!"
Uông Thiếp cũng khinh thường cong môi: "Tôi sao lại cảm thấy có người đang muốn cơ hội chứ?"
Quý Ngôn tán thưởng Uông Thiếp bằng tràn vô: "Cái gì mà cơ hội chứ Cô ta đơn giản là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga Nhưng khẩu vị của Lục Cửu nhà chúng ta lại không có nặng như vậy!"
Diệp Khuynh thành vốn dĩ đã sợ chết, nay lại nghe những lời khó nghe của Quý Ngôn cùng Uông Thiếp, cô ta tức đến mức suýt chút nữa đã hộc máu mà chết.

Lục Minh Thành một chút cũng không dám chậm trễ, anh trực tiếp dùng điện thoại của Trương Mỹ Lệ kết nối gọi điện cho Diệp Thịnh.

Anh đối với Diệp Thịnh cũng có biết vài điều, loại người như Diệp Thịnh làm việc tuyệt đối cẩn thận, chị sợ Diệp Thanh Viên bị đưa đi đến đâu, đến cả Trương Mỹ Lệ bọn họ đều không biết.

Anh cũng hiểu rất rõ tính cách của Uyển Dư, Diệp Thanh Viên nếu chưa bình yên vô sự thì cô cũng sẽ không cùng anh trở về, vì vậy, anh đêm nay nhất định phải tìm ra Diệp Thanh Viên.


Gãn như ngay lập tức, Diệp Thịnh đã bắt máy điện thoại: "Vợ à, em không phải đưa Khuynh Khuynh đi dạo phố sao, sao đột nhiên lại gọi điện cho anh vậy?"
"Diệp Thịnh, Uyến Dư và Diệp Thanh Viên bây giờ đang ở đâu?"
Để có thể nhanh chóng cho Diệp Thịnh biết tình hình bây giờ của Trương Mỹ Lệ và Diệp Khuynh Thành, Lục Minh Thành đã gọi điện video cho ông ta.

Anh quay camera điện thoại lại, Diệp Thịnh từ trong video có thể nhìn thấy tình hình bây giờ của Diệp Khuynh Thành và Trương Mỹ Lệ.

Diệp Thịnh không ngờ đến người gọi điện thoại cho ông ta lại là Lục Minh Thành, ông ta vốn đã rất kinh ngạc rồi, cùng lúc này lại nhìn thấy Trương Mỹ Lệ cùng Diệp Khuynh Thành đang bị treo lên cột điện khiến trái tim ông ta gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Lệ Lệ, Khuynh Khuynh?"
Diệp Thịnh không tự chủ hô lên kinh ngạc, ông ta muốn chất vấn Lục Minh Thành vì sao lại đưa vợ và con gái của ông ta lên nơi cao như thế, nhưng bởi vì đối phương là Lục Minh Thành nên ông ta vẫn không có lá gan đó.

Đã từng, Diệp Thịnh đã từng coi Lục Minh Thành là con rể tương lai của mình, ông ta ổn định lại tinh thần, ra dáng của bậc trưởng bối: "Minh Thành, ta không biết tại sao con lại đối xử với Lệ Lệ và Khuynh Khuynh như vậy, nhưng ta hy vọng con đừng làm hại đến bọn họ, bọn họ đều là những người mà Hiểu Khê yêu quý nhất"
Minh Thành??? Ồ, vừa nãy Trương Mỹ Lệ cũng gọi anh như thế, Lục Minh Thành hơi nhíu mày, anh hình như không thân thiết lắm với bọn họ mà.

.