Uyển Dư nghĩ thế liền thực sự cắn rôi, trong cơn mơ hồ, cô dường như nhìn thấy được ánh sáng của máu.

Có thể là do dược tính của thuốc mà máu đỏ từng giọt từng giọt rơi xuống nhưng cô lại không hề thấy đau chút nào.

Uyển Dư tiếp tục cắn, tiếp tục căn, cô dùng hết sức lực để cắn, cô cứ cần mãi cắn mãi, cuối cùng mơ hồ ngủ thiếp đi.

Sáng sớm lúc tỉnh dậy, cả người Uyển Dư mồ hôi ướt đẫm, cả người cô mềm nhũn không hề có một chút sức lực nào.

Nghĩ tới tối đêm qua cô một mực cắn bản thân, cắn đến mức khiến chính mình chảy máu, trong tiềm thức cô nhanh chóng kiểm tra lại cơ thể mình.

Không có chỗ nào đau cả, cũng không hề có bất cứ vết thương nào.

Nhưng trên ga giường, quả thật rõ ràng có vết máu.

Đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Uyển Dư ngẩng đầu lên liên nhìn thấy Lục Minh Thành đang ôm chặt mình trong tay, cô vừa động đậy thì Lục Minh Thành cũng tỉnh giấc.


cô vừa tính hỏi Lục Minh Thành vết máu trên giường từ đâu mà có thì liền nhìn thấy cổ tay Lục Minh Thành.

Trên cổ tay anh có vết cắn rõ ràng, sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, vậy là người mà cô cắn tối đêm qua không phải là bản thân cô, mà là Lục Minh Thành.

Tối đêm qua, nhận thức của Uyển Dư rất mơ hồ, nhưng cô cũng biết AE rốt cuộc đáng sợ đến đâu.

Cô bị dược tính thuốc khống chế chỉ còn lại bản năng, thực ra trong lòng cô cũng rất sợ rất sợ chính mình sẽ chảy nhiều máu, để lại di chứng sau này, cô cứ nghĩ cô đã chủ động vươn tới anh thì Lục Minh Thành sẽ không bỏ qua thân thể mà muốn có cô.

Dù sao thì đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bọn họ không thể kiểm soát được chính mình.

Không ngờ cậu trẻ lại không hề chạm vào cô, anh ôm cô cả tối, mặc dù bị cô căn cả đêm nhưng vẫn bảo vệ cô khiến cô không hề có bất kỳ tổn thương nào.

"Cậu trẻ! "
Nhìn thấy vết thương trên cổ tay Lục Minh Thành khiến nước mắt Uyển Dư bỗng nhiên lăn dài, cô dùng hết sức ôm lấy người đàn ông bên cạnh mình, cô có tài đức có năng lực nào mới có thể có được tình yêu lớn lao của người đàn ông cao cao tại thượng này chứ.

"Uyển Dư, đừng khóc! "
Lục Minh Thành ghét nhất là phụ nữ khóc, anh cảm thấy bộ dạng khóc bù lu bù loa của phụ nữ là chán chường nhất, nhưng khi nhìn thấy Uyển Dư rơi nước mắt, trong lòng anh lại không hê chán chường mà chỉ có đau lòng.

Anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có thể xoa dịu nỗi buồn còn cô.

"Cậu trẻ, em không khóc.

"
Uyển Dư nắm chặt bàn tay to lớn của Lục Minh Thành, cô nói không khóc, nhưng nhìn thấy vết thương trên cổ tay của anh, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi xuống.

"Cậu trẻ, anh tại sao lại đối với em tốt đến vậy?"
Quá tốt khiến cô đều không biết nên báo đáp như thế nào, Hỏi câu hỏi xong, Uyển Dư lại cảm thấy bản thân thực sự não tàn rồi, sao lại có thể hỏi một câu thiểu năng như thế chứ.

Cậu trẻ đối tốt với cô, đương nhiên là bởi vì anh thích cô rồi! Thích, là một loại niềm vui ngọt ngào, Uyển Dư cứ nghĩ Lục Minh Thành sẽ trìu mến nói ra "Bởi vì anh thích em.


"
Câu nói này khiến môi cô không tự chủ nhếch lên.

Không ngờ đến Lục Minh Thành lại chẳng nói như vậy, anh không hề ăn ý đáp: "Bởi vì, anh thích trâu già gặm cỏ non.

"
Uyển Dư ".

.

"
Được rồi, cậu trẻ đúng là keo kiệt, anh vẫn còn để ý đến lời nói tối qua của bác sĩ Giang.

"Uyển Dư, anh có lời muốn nói với em!"
Uyển Dư đang đắm chìm trong vòng tay ấm áp của Lục Minh Thành không cách nào thoát ra thì giọng nói lạnh lùng của anh lại vang trên đầu cô.

Uyển Dư chợt lạnh sống lưng, cậu trẻ vừa rôi không phải còn đang ôn nhu với cô sao, sao lại đột nhiên trở nên giống như có ác cảm với cô rồi.

Trong lòng hồi hộp, Uyển Dư trong tiềm thức đáp "Cậu trẻ, anh muốn nói gì với em vậy?"
Thái độ của cậu trẻ cực kỳ giống như đang tính sổ với ai đó.

Đại não Uyển Dư hoạt động rất nhanh, biểu hiện của cô gân đây vẫn rất tốt, cô chắc là không xúc phạm đến cậu trẻ chứ! "Uyển Dư, sau này không được phép đem tính mạng của mình ra đùa giỡn!"
Uyển Dư thế nào cũng không nghĩ đến Lục Minh Thành sẽ nói câu này, thì ra là cậu trẻ đang quan tâm đến cô nha! Cô biết Lục Minh Thành đang nói về việc cô nhảy cửa sổ tối tối đêm qua, thực ra cô cũng không ngốc đến mức thực ra đem tính mạng của mình ra đùa.

Cô nhảy cửa sổ là bởi vì biết phòng của Ngô Hiểu Hùng ở tầng hai, nếu cô có nhảy xuống thì cũng không ngã chết được, còn nếu như ở tầng năm tầng sáu, có đánh chết cô cô cũng không nhảy đâu.

"Uyển Dư, từ khi em tỏ tình với anh thì chúng ta đã là một rồi.

Nếu em không có trách nhiệm với mạng sống của mình cũng chính là không có trách nhiệm với anh!"

Ánh mắt Lục Minh Thành sáng rực, anh vô cùng nghiêm túc nói từng câu từng chữ với Uyển Dư: "Nếu như sau này em còn dám không có trách nhiệm nữa, anh nhất định sẽ đánh gãy chân em!"
Lồng ngực Uyển Dư nhảy loạn xạ, lại là muốn đánh gãy chân cô! Cậu trẻ thật ác độc mài! Cô cũng không biết có phải bản thân đã thực sự biến thành bộ dạng thích hành hạ cơ thể hay không, nhưng khi nghe nói cậu trẻ đánh gãy chân cô, cô vậy mà lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Hơn nữa, cô còn không khống chế được sự ngọt ngào này mà cười ngốc nghếch!
Lục Minh Thành thấy bản thân đang nói chuyện nghiêm túc với Uyển Dư nhưng cô vẫn cười ngây ngốc, biểu cảm trên mặt anh lại càng thêm nghiêm trọng.

"Uyển Dư, anh không có đùa với em, nếu như em còn dám không có trách nhiệm nữa, anh nhất định sẽ đánh gãy!
Từ chân còn chưa nói ra thì Uyển Dư đã di chuyển đến bên cạnh Lục Minh Thành, hôn thật sâu lên môi anh.

Trước đây cô đúng là đã từng làm việc không có trách nhiệm, nhưng từ bây giờ về sau, cô sẽ cố gắng yêu thương bản thân, yêu thương người bên cạnh mình, gánh những trách nhiệm cần gánh vác.

"Uyển Dư!"
Lục Minh Thành rất hiếm khi giảng đạo, anh vẫn muốn đem chủ đề này nói tới cùng, nhưng Uyển Dư căn bản trong cho anh cơ hội tiếp tục nói nữa, cô giống như con hồ ly nhỏ hôn lấy anh, dùng lực hôn đến mức như anh uống thuốc AE vậy, toàn thân bốc hỏa.

Lục Minh Thành trước nay đều không hề có sức phản kháng với Uyển Dư, cô tránh xa anh chín mươi dặm anh đều đã muốn ăn cô sạch sẽ, bây giờ cô còn chủ động dâng trước cửa, anh càng không cách nào từ chối cơ thể ngọc ngà này.

Hơn nữa, đường đường là một người đàn ông mà luôn để phụ nữ chủ động, quá mất mặt rồi! Lục Minh Thành xoay người, anh phía trên, cô phía dưới, anh giữ gáy cổ cô lại, từ thế bị động chuyển sang chủ động.

Ánh mắt tinh ranh của Uyển Dư chớp chớp vài cái, nhìn xem, cô biết mà, chiêu này của cô rất có tác dụng nha, ừm, nếu sau này anh còn nói đánh gãy chân cô thì cô sẽ hôn anh đến khi chân mềm nhũn! Có lẽ là do hai người đã bộc lộ tâm ý cho nhau nên bây giờ Uyển Dư ở trước mặt Lục Minh Thành to gan hơn trước không ít, bàn tay nhỏ của cô không thành thật mò mẫm cơ thể Lục Minh Thành, mò mẫm đến mức cả người Lục Minh Thành đều bốc hỏa.

"Uyển Dư, đừng lộn xộn!"
Âm thành khàn giọng của Lục Minh Thành mắng nhiếc Uyển Dư để cô đừng tiếp tục châm lửa trên người anh nữa, Uyển Dư vô tội biểu môi, cô thực ra không hề lộn xộn có được không, cô chỉ cảm thấy cơ ngực của anh rất tốt nha, nên mới nhịn không được véo vài cái.

.