Uyển Dư, tôi chờ cô đến, dâng tiền cũng như dâng cả mạng sống! Sau khi màn hình điện thoại của Dương Tuyết chuyển sang màu đen, cô ta liên có thể nhìn rõ khuôn mặt méo mó của chính mình từ màn hình điện thoại.

Nhìn khuôn mặt phản chiếu trên màn hình điện thoại, Dương Tuyết cũng cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Trước đây, cô ta không như thế này.

Cô ta đã từng là một cô gái đơn thuần lương thiện, nhưng từ khi bước chân vào làng giải trí, cô ta đã dần thay đổi trở nên ngang tàng, thích so sánh, thậm chí vì vai diễn mà bán cả thân thể.

Sau đó, cô ta càng vì lợi ích mà Diệp Hiểu Khê đã hứa rồi hết lần này đến lần khác đi hại người.

Dương Tuyết không cảm thấy sự thay đổi của bản thân có gì sai, con người vốn muốn sống tốt trên đời này thì làm sao mà không chạy theo xu hướng! Môi trường chung của làng giải trí là như vậy, từ khi cô ta chọn con đường này, cô ta đã được định từ bỏ vẻ ngoài ngây thơ của mình rồi! Cô ta chỉ hận, hận Uyển Dư, hận Uyển Dư đã chặn đường đi về phía trước của cô ta, nếu không phải Uyển Dư khiến cô ta thất bại thì cô ta bây giờ đã đoạt ngôi vị nữ chính trong bộ phim văn học và Diệp Hiểu Khê đã hứa! Ngón tay Dương Tuyết từng chút siết chặt, suýt chút nữa bóp nát chiếc điện thoại trong tay, Uyển Dư, đừng trách tôi! Đều là do cô ép tôi! Đều là do cô ép tôi! Ngay khi Dương Tuyết cúp máy, Uyển Dư liên nhận được cuộc gọi của Lục Hy.

Trong giọng nói của Lục Hy có chút khàn, cô ta nói với Uyển Dư một cách tội lỗi: "A Uyển, ta xin lỗi, ta không chăm sóc tốt cho Bảo Bảo và Bối Bối, bọn nhỏ, bọn nhỏ bị người khác bắt đi rồi.


"
Lục Hy vừa nói, nước mắt nhỏ lớn cũng lăn dài: "A Uyển, ta xin lỗi, ta nhất định sẽ tìm thấy Bảo Bảo và Bối Bối! Nếu không, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!"
Giờ đây, Lục Hy thực sự hận không thể bắn chết chính mình, cô ta vốn dĩ muốn vun đắp mối quan hệ với cháu trai và cháu gái của mình vào ngày cuối tuần, nhưng không ngờ lúc cô ta đưa Bảo Bảo và Bối Bối đi dạo thì lại bị người khác đánh ngất, đợi đến lúc tỉnh thì đã không tìm thấy bóng dáng của hai đứa nhỏ nữa rồi.

Lục Hy là người từng trải qua sóng gió lớn, khi lúc thấy tình huống này, cô ta đương nhiên biết Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi nhất định là bị bắt cóc.

Cô ta hận mình đến chết đi sống lại, nếu không phải cô ta quá tự cao tự đại, muốn một mình đi với đứa cháu quy giá mà không cho vệ sĩ đi theo thì sẽ không xảy ra chuyện.

"Cô à, cô đừng lo lắng, con sẽ không để Bảo Bảo và Bối Bối có chuyện.

"
Uyển Dư nhìn vào điện thoại, nhẹ giọng nói.

Uyển Dư không phải là người không biết đúng sai, cô biết, chuyện ngày hôm nay không thể trách Lục Hy.

Dương Tuyết đã quyết tâm bắt hai đứa nhỏ thì cho dù hôm nay không được thì ngày mai, ngày mốt, ngày kia! cũng không thể ngăn cản quyết tâm của cô ta.

“A Uyển thực xin lỗi! "
Uyển Dư không trách cô ta càng khiến Lục Hy càng thêm tự trách chính mình, cô cũng không biết phải nên nói gì với Uyển Dư để bày tỏ thành ý xin lỗi với khó chịu, chỉ có thể nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Uyển Dư an ủi Lục Hy vài câu rồi cúp máy, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng gom đủ năm nghìn vạn tệ để cứu được hai đứa nhỏ.

Năm nghìn tệ, đối với cô thực sự là con số trên trời, cô mượn số tiền này, có thể cả đời này đều trả không nổi, nhưng vì có thể cứu hai đứa nhỏ cô cũng không quản nhiều nữa.

Lục Minh Thành ngồi bên cạnh Uyển Dư, chuyện phát sinh những gì anh đều rất rõ.


Anh biết, bây giờ không thể cứng rắn với con người điên Dương Tuyết nữa, vì hai đứa nhỏ bọn họ trước tiên cần thỏa hiệp một chút.

Anh không hy vọng Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi có chuyện, nhưng anh cũng tuyệt đối không thể để Uyển Dư có bất cứ tai nạn nào.

"Cậu trẻ, em lại mượn tiền anh rồi.

"
Uyển Dư thấp giọng nói nhỏ với Lục Minh Thành.

Thực ra, cô thực sự rất xấu hổ khi lên tiếng, lân trước cô mượn Lục Minh Thành một trăm vạn còn chưa trả xong, bây giờ còn lên tiếng mượn nhiều tiền như vậy, cô thực sự coi Lục Minh Thành như mỏ tiên mà.

Hơn nữa với số tiền này, cô rất có khả năng sau này không còn cơ hội trả nữa.

"Uyển Dư, chuyện tiền em không cân lo lắng, anh đã bảo Uông Thiếp chuẩn bị xong rồi.

"
Lục Minh Thành năm lấy bàn tay nhỏ của Uyển Dư, trong mắt hiện lên một tia chắc chắn không thể kháng cự: "Uyển Dư, anh đi cùng em!"
Uyển Dư không muốn buông tay Lục Minh Thành, dường như chỉ cần nắm chặt tay anh, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa, nhưng trong lòng cô biết rõ dù cô có dựa dẫm vào Lục Minh Thành như thế nào đi chăng nữa thì hôm nay cô không thể để Lục Minh Thành đi cùng cô.

"Cậu trẻ, vừa rồi anh cũng nghe rồi, Dương Tuyết nói chỉ một mình em qua đó, em không thể đánh cược tính mạng Bảo Bảo và Bối Bối!"
Uyển Dư vốn dĩ muốn nói với Lục Minh Thành đừng quan tâm cô, cho dù hôm nay cô có chết cũng phải cứu được hai đứa nhỏ, nhưng cô lại không nỡ để anh lo lắng cho mình.

Cô trâm lặng một chút vẫn nhẹ giọng nói: "Cậu trẻ, anh yên tâm, em sẽ không để Bảo Bảo và Bối Bối có chuyện đâu, em cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình"
"Cậu trẻ, em không dễ dàng gì mới kiếm được một người bạn trai tốt như anh, em sao có thể đành lòng trở thành ma nhường anh cho người phụ nữ khác chứ!"
Người thông minh như Lục Minh Thành đương nhiên tự biết lời của Uyển Dư chỉ là không muốn để anh lo lắng.


Nhưng mà Dương Tuyết vừa nói cũng nói rồi, cô ta một mực muốn tính mạng của Uyển Dư, anh sao có thể không lo lắng được! Có điều trong lòng Lục Minh Thành cũng rất rõ, bất luận thế nào việc Uyển Dư muốn tự mình đi cứu Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi thì ai cũng không thể thay đổi chủ ý của cô, anh chỉ có thể làm hậu thuẫn đắc lực nhất sau cô mà thôi.

Diệp Gia Bảo với Diệp Uyển Nghi bị Dương Tuyết cùng bốn người đàn ông vạm vỡ đưa đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô thành phổ.

Dương Tuyết nhìn khuôn mặt nhỏ giống Hàn Tịnh của Diệp Gia Bảo và khuôn mặt giống với Uyển Dư của Diệp Uyển Nghi khiến cô ta hận đến nghiến răng.

Cô ta đối với Uyển Dư vừa hận vừa đố kỵ, Uyển Dư cô dựa vào cái gì mà có thể may mắn mang thai con của Hàn thiếu chứ! Có điều, mọi vận may của Uyển Dư sẽ kết thúc vào ngày hôm nay! Trong tay Dương Tuyết câm một con dao gọt hoa quả sắt bén, cô ta từng chút một dí dao gọt hoa quả vào mặt Diệp Uyển Nghi.

"Mày nói xem, nếu như tao đâm vào mắt mày, chút nữa Uyển Dư nhìn thấy thì cô ta có bất ngờ hay không?"
"Bà đựng động vào Uyển Nghi! Nếu như bà muốn khoét thì hãy khoét mắt tôi!"
Diệp Gia Bảo ngẩng mặt lên lạnh lùng nói với Dương Tuyết.

Chàng thiếu niên lúc này vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen láy như biển sâu vô tận, cậu bé lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Tuyết khiến Dương Tuyết có loại cảm giác quân bách khi bị người khác nhìn thấu.

Dương Tuyết ghét cảm giác này đến chết đi sống lại, cô ta càng ghét hơn đôi mắt của Diệp Gia Bảo.

Cô ta luôn cảm thấy đôi mắt này đặc biệt quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô ta kinh hãi, nhưng nhất thời cô ta không thể nhớ được ánh mắt của Diệp Gia Bảo rốt cuộc là giống ai.

.