Mặc dù quan hệ giữa Lục Minh Thành và Uyển Dư bà có thể tiếp nhận, nhưng đổi lại là mẹ bà, sẽ chưa chắc thông.

Đừng nói đến chuyện Uyển Dư đã sinh con cho Hàn Tịnh, cho dù cô ấy đang là cô gái trong sạch, người mẹ Thịnh Vân Tịch cũng không có khả năng tiếp nhận người con dâu này.

Thịnh Vân Tịch chỉ có thể tiếp nhận một người con dâu đó là Vũ Nguyệt Viên.

Thật ra thì Lục Hi cũng không biết tại sao mẹ mình lại khăng khăng như vậy.

Bà nghĩ có thể là trong lòng mỗi người đều có một chấp niệm đi, giống như chấp niệm của Hàn Tịnh là Uyển Dư, chấp niệm của mẹ lại chính là con dâu Vũ Nguyệt Viên.

Càng lâu dân, Lục Hi càng không muốn tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Uyển Dư, Lục Minh Thành và Hàn Tịnh nữa.

Bà quay sang dùng sức ôm lấy Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi: "Bảo Bảo, Bối Bối, các cháu không sao thật tốt quá! Bà nội cũng sắp bị dọa ngất rôi, bà nội cho là mất các cháu rồi chứ"

Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay Lục Hi vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Sau khi bà tỉnh lại ở bệnh viện, liên cảm thấy trời đất như muốn sụp xuống.

Thật may, cháu trai cháu gái bảo bối của bà vẫn không sao.

Lục Hi hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Gia Bảo, lại hôn khuôn mặt nhỏ của Diệp Uyển Nghi.

Yêu hận dây dưa giữa ba người kia, bà mới không thèm quan tâm đâu! Chỉ cần cháu trai cháu gái bà còn tốt, bà đã hài lòng rồi.

Hàn Tịnh còn chưa can tâm buông tay nhưng người cướp là Lục Minh Thành, nên cuối cùng Uyển Dư cũng sẽ bị cậu trẻ mang đi.

Uyển Dư suýt nữa là mất hai đứa nhỏ, cô vốn muốn xin nghỉ ngày hôm nay ở cùng hai đứa nhỏ nhiêu một chút, nhưng Lục Hi ôm hai đứa mãi không buông tay.

Phản đối bà ở cùng một chỗ với cháu trai cháu gái, Uyển Dư cũng không nỡ để Lục Hi thương tâm, chỉ có thể cho Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi ở chỗ Lục Hi một ngày nữa.

Sau chuyện này phát sinh, Lục Minh Thành liên an bài liền mấy hộ vệ âm thầm bảo vệ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.

Nếu là trước kia Uyển Dư chắc chắn sẽ không muốn phiền phức như vậy, nhưng trải qua chuyện đó, đối với an bài của anh cô không hề có bất kỳ ý kiến nào.

Không có gì quan trọng hơn an toàn của hai đứa nhỏ, cô không muốn phải trải qua cảm giác khủng hoảng suýt chút nữa mất đi con mình nữa.

Diệp Hiểu Khê vẫn luôn gây khó dễ cho cô, Uyển Dư không định cứ ngồi chờ chết như vậy, cô còn chưa bắt đầu phản kích, xế chiều hôm nay ở đoàn phim liên xảy ra một chuyện không ngờ đến.

Vì buổi chiêu đoàn phim vẫn còn không ít công việc, sau khi rời khỏi ngôi nhà hoang, Uyển Dư liền về thẳng đó.


Buổi sáng Cao Y Y và Trịnh Y hãm hại Uyển Dư thất bại, nên buổi chiêu hai người bọn họ yên tĩnh không ít, Uyển Dư hiếm khi thanh nhàn, hiệu suất làm việc cao lên khiến cho chính cô cùng có chút kinh hãi.

Xế chiều thời điểm Uyển Dư rời phim trường, có chút muộn.

Cô cho là tối hôm nay phải làm thêm giờ mới có thể hoàn thành hết, không nghĩ tới còn chưa đến giờ tan sở buổi chiều, việc còn lại đều đã được xử lý xong hết.

Tôn Thanh Thanh vẫn rất chiếu cố cô, thấy công việc của cô đã xong, cô ấy liên nói cô có thể về trước.

Uyển Dư thu thập đồ mình một chút, mới vừa định rời đi, Dương Tuyết liền vọt vào đoàn phim với đôi mắt đỏ lựng.

Uyển Dư sửng sốt một chút, Dương Tuyết không phải đã bị thủ hạ của Lục Minh Thành đưa đến đồn cảnh sát sao, cô ta làm sao còn có thể chạy đến đây? Thấy Dương Tuyết càng ngày càng đến gần, Uyển Dư ngay lập tức liên tăng lên mười hai phân cảnh giác, cô cảm thấy Dương Tuyết tới đoàn phim nhất định là vì giết con tin không thành công, không phục nên muốn liều mạng với cô.

"Uyển Dư, cô cút ra đây cho tôi!"
Trong mắt Dương Tuyết cuồn cuộn thù hận, bộ dạng đó tựa như là hận không thể đem Uyển Dư ra phanh thây.

Trong tay cô ta còn cầm một cái chai bia, nhưng Uyển Dư biết bên trong cái đó chắc chắn không phải bia.

Nghĩ đến lần trước ở bệnh viện, cô suýt nữa bị một người đàn ông xa lạ tạt axit, trong lòng Uyển Dư đột nhiên run lên, giác quan thứ sáu nói cho cô chất lỏng bên trong chai bia Dương Tuyết cầm rất có thể là axit! "Dương Tuyết cô đã bị đoàn phim của chúng tôi đuổi rồi, ai cho cô vào đây!"
Thấy bộ dáng hung hăng khí thế của Dương Tuyết, trong lòng Tôn Thanh Thanh cực kỳ khó chịu, không đợi Uyển Dư mở miệng cô ấy đã hạ lệnh đuổi khách: "Dương Tuyết, mời cô lập tức đi ra ngoài, nếu không bây giờ tôi liên báo cảnh sát!"
"Chị Tôn, chị đừng kích động, vạn nhất tiểu Tuyết thật sự có việc muốn tìm A Uyển thì sao?"
Diệp Hiểu Khê bôi vào, tươi cười xuống khỏi xe công ty, hướng về phía Tôn Thanh Thanh nói.

Mới vừa nãy Dương Tuyết chủ động gọi cho cô ta một cú điện thoại, nói đã có người bảo lãnh cho mình ra khỏi đồn cảnh sát nhưng con đường nghệ thuật của bản thân đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Mà cô ta trở nên thê thảm như vậy, đều do Uyển Dư ban tặng.


Dương Tuyết nói, chiều nay cô ta sẽ đến đoàn phim, tạt axit vào mặt Uyển Dư, để cô biến thành kẻ xấu xí nhiều người chán ghét, cô ta hy vọng đến lúc đó Diệp Hiểu Khê giúp đỡ mình một chút, để cô ta thuận lợi hành động.

Khiến cho Uyển Dư trở thành kẻ xấu xí khiến người ta chán ghét!
Diệp Hiểu Khê nhìn chai bia trong tay Dương Tuyết, mi mắt cong cong, chuyện tốt như vậy, cô ta làm sao có thể không giúp! Diệp Hiểu Khê nói xong, Tôn Thanh Thanh thật sự đúng là càng không tin, nhưng cô ta lại là người lớn nhất đoàn phim, Tôn Thanh Thanh cũng không thể bỏ hết mặt mũi của cô ta, cô ấy cảnh giác nhìn Dương Tuyết: "Dương Tuyết, có lời gì cô nói nhanh lên! Bác sĩ Diệp bận rất nhiều việc không thời gian đứng đây nói chuyện với cô đâu!"
Thấy Tôn Thanh Thanh không ngăn cản nữa, Dương Tuyết cầm chai bia trong tay trực tiếp đi về phía hướng của Uyển Dư.

Uyển Dư vốn muốn cách xa kẻ điên như Dương Tuyết một chút, nhưng cô ta đã tìm được mình nên cô không có cách nào hoàn toàn xem cô ta là không khí.

Trịnh Y và Cao Y Y tựa hồ đã biệt mục đích hôm nay Dương Tuyết đến đây từ sớm, các cô nở nụ cười yêu kiêu nhìn Uyển Dư, đứng bên vui sướng nhìn bộ dáng đau khổ của người khác.

Uyển Dư thu hôi ánh mắt từ trên chai bia trong tay Dương Tuyết: "Dương Tuyết, cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Uyển Dư, cô hại tôi thật thê thảm!"
Tia máu trong con ngươi của Dương Tuyết lan rộng, nhìn vô cùng dọa người: "Mặc dù ở trong vòng giải trí này tôi không được nổi lắm nhưng vẫn rất có tiên đô.

Thế mà sau khi gặp phải cô, tất cả mọi thứ của tôi đều bị phá hủy! Uyển Dư, tôi đã hoàn toàn mất hết!"
"Vốn là tôi có thể trở thành nữ chính trong phim điện ảnh của Lâm Tiêu, nhưng mới vừa nãy, ông ấy nói mình đã biết chuyện của tôi, ông ta không cần tôi nữa.

Ông ta đá tôi đi! Tôi bị đá ra ngoài rồi!"
Nói tới đây, nước mắt Dương Tuyết không khống chế được mà chảy xuống: "Uyển Dư, cô có biết trong lòng tôi khổ sở thế nào không! Sự kiện rắn độc", cộng thêm ảnh bất nhã, sự nghiệp của tôi đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực.

Nữ chính "Tình giới" là cơ hội duy nhất cho tôi trở mình mà giờ đây đều không còn!"