Dương Diễm nhíu mày, dáng vẻ rõ ràng là không nhìn lọt mắt Uyển Dư: "Quản lý Chu, vừa nãy chiếc túi này vẫn bình thường không vấn đề gì! Thế nhưng sau khi bị cô ta sờ vào thì lại có chuyện! Cái túi này nhất định là bị cô ta phá hư!"
"Đúng vậy, chúng tôi có thể làm chứng, chính Uyển Dư là người cố ý vẽ bậy lên túi xách!"
Cao Y Y bước lên trước một bước, đắc ý nhìn Uyển Dư, nói.

"Ừ, tôi cũng có thế làm chứng"
Trịnh Di tháo kính râm xuống, nghĩ đến việc Uyển Dư sắp sửa bị mất mặt trước tất cả mọi người, lại còn bị ép phải trả tiền, cô ta liên hớn hở tranh thủ nhắn tin báo tin tốt cho Diệp Hiểu Khê.

"Nhìn hai người này có chút quen mắt! hình như là ngôi sao màn bạc phải không?"
"Đúng vậy, tôi nhận ra rồi, người phía trước kia, hình như là Trịnh Di, đã diễn qua không ít phim truyền hình.


Còn người ở đằng sau, hình như cũng có tham gia nhiều chương trình truyền hình!"
"Ngôi sao màn bạc chắc chắn sẽ không nói dối đâu! Người này thực sự không biết xấu hổ mà! Không mua túi nổi thì thôi đi, sao phải phá túi xách trong cửa hàng người ta như vậy?"
Chu Hồng nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng về phía cửa hàng của mình, trong lòng cũng âm thâm được tiếp thêm sức mạnh.

Cô ta nhìn giá niêm yết trên túi, mở lời: "Cô Diệp, cái túi này, giá gốc là 88,88 vạn, tôi sẵn sàng xóa bớt phần lẻ cho cô, chỉ cần đền 88 vạn là được rồi.

Nếu như cô đồng ý bồi thường, chúng ta coi như giải quyết xong, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.

"
Vốn dĩ Chu Hồng vẫn muốn chừa chút mặt mũi cho Uyển Dư, sau đó thương lượng chuyện này trong êm đẹp.

Thế nhưng vừa nãy, cô ta nhận được tin Diệp Hiểu Khê nhắn đến.

Diệp Hiểu Khê nói khách sáo vài câu, sau đó muốn mượn cơ hội này giáo huấn Uyển Dư một trận, hi vọng cô có thể giúp đỡ.

Chu Hồng có quan hệ khá tốt với Diệp Hiểu Khê, tuy rằng cũng không thể xem là quá thân, thế nhưng trước đây cũng có từng gặp mặt, đã từng trao đổi phương thức liên lạc, thế nhưng đây dù sao cũng là Diệp Hiểu Khê! Là người phụ nữ của cậu Lục! Dưới trướng Lục thị, có không ít nhân viên luôn cho rằng Diệp Hiểu Khê chính là bà chủ tương lai, Chu Hồng cũng kiên quyết tin tưởng chuyện này.

Nếu bà chủ tương lai đã nhờ cô giúp đỡ, vậy thì cô tất nhiên muốn vì bà chủ mà làm chút chuyện! Chu Hồng lăn lộn trong giới cũng đã nhiều năm, vì vậy nên cũng nhìn rõ ràng rất nhiều chuyện.

Cô hoàn toàn biết rằng, việc ngày hôm nay, nếu chỉ bằng vài câu nói của Trịnh Di, Cao Y Y và Dương Diễm mà kết luận là Uyển Dư phá hủy chiếc túi xách này là không thể, quá vô căn cứ, đồng thời, chuyện này là cực kì bất công với Uyển Dư.


Thế nhưng trên thể giới này, làm gì có nơi nào luôn bình đẳng, công bằng đâu! Cô cũng không ngốc mà giúp đỡ Uyển Dư thuần khiết kia để đắc tội bà chủ tương lai, Diệp Hiểu Khê! Nghĩ như vậy, giọng nói của Chu Hồng lạnh xuống không ít: "Cô Diệp, cô có muốn bồi thường hay không, hay là giao cho cảnh sát phân xử?"
"Báo cảnh sát đi.

"
Trên mặt Uyển Dư cũng không có chút hoảng loạn nào: "Nếu tôi có giải thích các người cũng không tin là tôi trong sạch, vậy thì nên bàn giao cho lực lượng cảnh sát xử lý!"
Chu Hồng không cách nào ngờ được rằng Uyển Dư sẽ trực tiếp lựa chọn báo cảnh sát như vậy, vì vậy, cô không khỏi sững sờ.

Kỹ thực, cô đang muốn giúp đỡ Diệp Hiểu Khê khiến cho Uyển Dư mất mặt, nếu như thật sự báo cảnh sát, bọn họ sẽ không có chứng cứ xác thực, cuối cùng cũng không thể đổ oan cho Uyển Dư nữa.

"Cô Diệp, cô nên nghĩ cho kĩ, nếu như việc này mà giao cho lực lượng cảnh sát xử lý thì danh dự của cô chắc chắn bị ảnh hưởng không nhỏ!"
Chu Hồng dừng một chút rồi nói tiếp: "Tiền này, nếu như cô không đền nổi thì có thể mượn, hoặc là trả góp cũng được, cứ thong thả, chậm rãi.

Cô cũng không cần bởi vì! chút tiền này mà tự hủy hoại tương lai của mình như vậy!"
"Người phá túi xách không phải là tôi! Dù có báo cảnh sát cũng đâu liên quan gì đến tương lai của tôi?"
Uyển Dư liếc mắt nhìn sang Trịnh Di và Cao Y VY: "Người đáng ra phải lo lắng, chính là người thật sự động tay động chân vào chiếc túi này đó!"
Thấy Uyển Dư nhìn chằm chằm vào mình đầy ẩn ý, sắc mặt Trịnh Di không khỏi có chút khó coi, cô ta nói: "Uyển Dư, cô nói lời này là ý gì? Cô muốn có chết cũng không nhận phải không? Vừa nãy, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy chính cô là người vẽ bậy lên, phá hỏng cái túi này!"
"Đúng, đúng vậy, chúng tôi đều nhìn thấy! Uyển Dư, chúng tôi đều có thể làm chứng, chuyện xảy ra hôm nay, cô đừng hòng chối tội!"
Cay Y Y đeo mắt kính lên, bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.

Bị chỉ trích như vậy, thế nhưng trên mặt Uyển Dư cũng không có chút hoảng loạn nào, cô nói: "Trịnh Di, Cao Y Y, hai người nói đùa sao? Nếu tôi thực sự muốn phá hủy cái túi này, tôi ngốc đến mức để hai người nhìn thấy sao?"
Lời nói này của Uyển Dư, chặn họng Trịnh Di và Cao Y Y, khiến cho bọn họ nhất thời nói không nên lời.


Thế nhưng Dương Diễm rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn Uyển Dư đây khinh bỉ: "Đương nhiên là cô không muốn để chúng tôi nhìn thấy rồi! Thế nhưng cô lại xui xẻo bị chúng tôi bắt gặp!"
Chu Hồng nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng nói với Uyển Dư: "Cô Diệp, nếu như chỉ có một người nhìn thấy cô phá túi của cửa tiệm thì còn có thể là nhìn lầm, thế nhưng hiện tại cả ba người đều thấy, chẳng lẽ mọi người đều bị hoa mắt rồi sao?"
"Cô Diệp, tôi không muốn làm khó cô, tôi cũng hi vọng cô đừng làm khó chúng tôi, chúng ta thảo luận một chút về việc bồi thường đi, được không?"
Uyển Dư cười giằn: "Xin lỗi, tôi không quen chịu cảnh bị đổ oan lên đầu như vậy, nếu muốn tôi bồi thường, tôi chắc chắn không đồng ý.

"
"Vậy thì làm giống như vừa nãy chúng ta nói, giao cho lực lượng cảnh sát xử trí đi! Nói thật, tôi cũng không có chạm vào cái túi này thì làm sao có thể phá nó được? Cảnh sát không phải là ngu si, trên túi thậm chí còn không có vân tay của tôi, bọn họ nhất định sẽ không thể đổ oan cho tôi được.

Báo cảnh sát đi, tôi còn hi vọng lực lượng cảnh sát tới trả lại trong sạch cho mình đây!"
Sau khi nghe xong lời của Uyển Dư, sắc mặt của Trịnh Di và Cao Y Y lại càng thêm khó coi.

Đúng là hôm nay, thiết bị giám sát trong cửa hàng đã hư mất, nếu cảnh sát muốn điều tra rõ ngọn ngành chuyện này, vậy vân tay trên túi chính là mấu chốt để phá án.

Cái túi này là món hàng mới nhất trong cửa tiệm, ban chiêu mới nhập hàng về, cũng không có bao nhiêu người đã từng chạm qua nó, nếu dùng vân tay để tìm ra kẻ phá túi, vậy quả thật là không khó.

Đầu ngón tay Trịnh Di không khống chế được mà run lên, đúng thật là trên cái túi này không hề có vân tay của Uyển Dư, thế nhưng lại có vân tay của cô ta! Nếu như cô ta thật sự bị lực lượng cảnh sát điều tra ra, vậy thì sẽ vô cùng nhục nhã! Trịnh Di thật sự muốn cầm khăn ướt lau thật nhanh cái túi, thế nhưng hiện tại xung quanh có nhiều người như vậy, nếu cô ta vội vội vàng vàng lau túi thì chẳng khác nào tự nhận mình đã hãm hại Uyển Dư!