Loại lễ trao giải quy mô lớn như vậy, an ninh luôn được đảm bảo.

Theo lý thuyết thì với dáng dấp bẩn thỉu của Tần Chí Minh, anh ta chắc chắn không thể đi vào trong.

Thế nhưng, hiện tại anh ta lại xuất hiện trên sân khấu trao giải.

Chuyện này nhất định là có người cố tình nhúng tay.

Nhất định chính là cậu trẻ cho người đưa Tần Chí Minh vào trong lễ trao giải.

Nghĩ đến Lục Minh Thành, trái tim Uyển Dư liền cảm thấy ấm áp.

Cậu trẻ vẫn luôn đối tốt với cô như vậy.


Hiến nhiên là Diệp Hiểu Khê cũng nhận ra Tần Chí Minh.

Ngay khi cô ta nhìn thấy Tần Chí Minh thì gương mặt đang liên tục nói lời "cảm ơn" với khán giả nhanh chóng cứng đờ.

Cô ta tận lực duy trì sự trấn định của mình, thế nhưng bàn tay cầm ống tay áo của cô ta đột nhiên run rẩy, lộ rõ sự bối rối.

Gương mặt lạnh lùng của cô ta quay sang nhìn người dẫn chương trình, quát lên: "Bảo vệ đâu rồi? Mau đem người này ra ngoài!"
Người chủ trì cũng không ngờ là hiện trường lễ trao giải có thể xuất hiện một người đàn ông mặc quần áo rách rưới như vậy, vì vậy anh ta vội vàng xử lý hiện trường bằng một cách hài hòa, không vội gọi bảo vệ vào.

Nghĩ đến việc lễ trao giải đang được truyền hình trực tiếp, Diệp Hiểu Khê thật sự là gấp đến mức khóe môi co giật, cố gắng bày ra một nụ cười hoàn mỹ.

Sau đó, cô ta sửa sang lại mái tóc dài của mình một chút, tận lực để cho vẻ mặt của mình trông dịu dàng và tao nhã, xen lẫn cao quý và hào phóng.

Thế nhưng, một giây sau, Diệp Hiểu Khê liên biết bản thân không cách nào duy trì bộ dạng trấn định được nữa, bởi vì Tần Chí Minh vọt thẳng lên trên sân khấu, ôm chặt lấy cô ta.

"Anh làm gì vậy! Thả tôi ra!"
Vẻ mặt Diệp Hiểu Khê đây hoảng hốt: "Thả tôi ra! Anh mau chóng thả tôi ra!"
Tuy rằng Tần Chí Minh có chút choáng váng, thế nhưng anh ta lại cực kì khỏe, khỏe đến mức kỹ lạ.

Anh ta liêu chết siết lấy eo của Diệp Hiểu Khê, cả người giống như ký sinh trên người Diệp Hiểu Khê.

Diệp Hiểu Khê cố gắng dùng sức, muốn đấy Tần Chí Minh ra, thế nhưng dù cô ta cố hết sức rồi, Tần Chí Minh vẫn không buông tha.

Từ trước đến giờ, mỗi khi ở trước mặt công chúng, Diệp Hiểu Khê vẫn luôn là một người cao cao tại thượng, không cách nào với tới, chưa từng gặp phải chuyện thế này! Vì vậy, cô ta cũng không có cách nào khống chế sắc mặt của mình nữa, gương mặt lạnh lẽo quay sang, rống lên với Tần Chí Minh: "Tần Chí Minh, anh điên rồi! Thả tôi ra!"
"Thả Hiểu Khê ra!"
"Thả nữ thần của chúng tôi ra!"
"Mau lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra!"
Fan của Diệp Hiểu Khê ở bên dưới sân khấu liên tục kêu gào, những fan ngôi hàng đầu đã vọt lên khán đài, nỗ lực kéo Tần Chí Minh ra.

Thế nhưng, Tần Chí Minh lại túm lấy dây kéo lễ phục ở trước ngực Diệp Hiểu Khê ra, mấy người fan của Diệp Hiểu Khê sợ dùng sức quá sẽ khiến Tần Chí Minh xé nát quần áo của thần tượng làm cô ta lõa thể, vì vậy trong chốt lát cũng không dám manh động.


Diệp Hiểu Khê cũng chú ý đến việc Tần Chí Minh đã nắm được dây kéo dạ phục của mình, vì vậy dùng sức bảo vệ trước ngực: "Tần Chí Minh, anh mau thả tôi ra! Tên điên này! Anh bị điên rồi phải không!"
"Hiểu Khê! "
Tần Chí Minh ngửa mặt lên, nhìn Diệp Hiểu Khê, lộ ra một nụ cười đần độn.

Đối mặt với nụ cười khúc khích của Tần Chí Minh, Diệp Hiểu Khê nhất thời sững người tại chỗ.

Tần Chí Minh thật sự điên rồi sao? Trong lòng Diệp Hiểu Khê bắt đầu ngày một hoảng loạn, nếu Tần Chí Minh thật sự phát điên, vậy anh ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa! Chỉ sợ rằng lễ trao giải hôm nay, cô sẽ bị biến thành trò cười! Không được, cô tuyệt đối không để chuyện này xảy ra được! "Tần Chí Minh, ai cho anh đến đây? Anh nhanh thả tôi ra! Thả ra!"
Diệp Hiểu Khê hít một hơi thật sâu, sau đó quay mặt về phía fan đang đứng, bày ra vẻ mặt đáng thương, cầu khẩn: "Phiên mọi người giúp tôi kéo anh ta ra được không? Tôi thật sự không biết vì sao anh ta đột nhiên phát rô.

"
Những fan đứng trên sân khấu đều là fan liều chết trung thành của Diệp Hiểu Khê, bọn họ chắc chắn không cam lòng để cho nữ thân của mình bị người khác bắt nạt.

Người đàn ông đứng trên cùng bắt đầu dùng sức, tàn nhẫn kéo Tần Chí Minh thật mạnh.

Ngay khi anh ta định bẻ gãy tay Tần Chí Minh thì đột nhiên lại nghe thấy thanh âm của Tần Chí Minh vang lên: "Hiểu Khê, con của chúng ta đâu?"
Con sao? Vừa nãy, Diệp Hiểu Khê vừa mới làm sáng tỏ là cô và Tần Chí Minh lúc đó không có gì với nhau cả? Vậy thì vì sao, Tần Chí Minh lại nói bọn họ có một đứa con chung? Mấy người fan liều chết trung thành này cũng bắt đầu lộ vẻ dò xét, trong khoảng thời gian ngắn đã quên việc kéo Tần Chí Minh ra ngoài.

Sắc mặt của Diệp Hiểu Khê đã khó coi đến mức cực hạn, cô có làm sao cũng không ngờ được, Tần Chí Minh lại phát điên thế này, đứng trước mặt mọi người nói chUyển Dưa nhỏ.

Trong lúc Diệp Hiểu Khê vẫn chưa kịp hồi phục từ trong cơn khủng hoảng, Tần Chí Minh đột nhiên dùng sức, trực tiếp đẩy ngã Diệp Hiểu Khê trên sân khấu.

Toàn bộ hiện trường ô lên.

Chỉ là, câu nói của Tần Chí Minh khiến mọi người chấn kinh quá độ, tất cả đều không ai đi ngăn cản anh ta.

Diệp Hiểu Khê bị Tần Chí Minh ép đến mức không thở nổi, sau gáy cô bị đập tàn nhẫn xuống nền đất, đau rát.

Cô điều chỉnh một lúc lâu mới có thể tìm lại giọng nói của mình.


"Tần Chí Minh, tôi không biết anh ở đây nói nhảm gì! Thế nhưng có người ra lệnh anh cố ý hại tôi đúng không? Tần Chí Minh, vì sao anh hại tôi như vậy? Tôi với anh không thù không oán, vì sao anh lại hãm hại tôi!"
"Hiểu Khê, không thấy con của chúng ta.

"
Đối với cơn tức giận của Diệp Hiểu Khê, Tần Chí Minh hoàn toàn không hay biết, anh ta chôn đầu thật sâu trong ngực của Diệp Hiểu Khê, đột ngột khóc ô ô.

"Con của chúng ta! Hiểu Khê, em đem con của chúng ta giấu ở đâu rồi, hả? Hiểu Khê, em trả con lại cho anh được không?"
"Chẳng lẽ nữ thần Diệp Hiểu Khê thật sự có con cùng với Tần Chí Minh sao?"
"Nếu như đúng thật là như vậy, chẳng lẽ Diệp Hiểu Khê thật sự cướp người yêu của em gái ruột?"
"Thật sự là bất khả tư nghị! Không ngờ Diệp Hiểu Khê lại có thể làm như vậy với em gái ruột của mình! Tôi đúng là có mắt như mù mới yêu thích cô ta nhiều năm như vậy!"
"Lại còn nói gì mà chỉ có một người đàn ông duy nhất là Lục thiếu nữa chứ! Cô ta không biết xấu hổ hay sao! Buồn nôn thật sự!"
Nghe thấy mọi người ở dưới khán đài nghị luận sôi nổi, trong lòng Diệp Hiểu Khê dâng lên sự lúng túng chưa từng có.

Từ xưa đến nay, cô chưa từng mất mặt đến như vậy, vậy mà trong nháy mắt, cô thật sự muốn đào hầm tự chôn mình.

Thế nhưng Diệp Hiểu Khê cũng không phải là chuột chũi, cô không thể đào hâm.

Hơn nữa, cô cũng không cam tâm thất bại thảm hại như vậy.

Diệp Hiểu Khê liều chết cắn môi mình khiến máu tươi chảy giàn giụa, thế nhưng, cô lại hôn nhiên như không hay biết.

Sau một lúc lâu, cô mới khàn giọng quay sang quát Tần Chí Minh: "Tần Chí Minh, chính Uyển Dư kêu anh hại tôi thế này có đúng không? Tần Chí Minh, đến cùng là tôi làm sai chuyện gì, vì sao anh muốn hại tôi như vậy?