Hai con mắt Diệp Hiểu Khê rưng rưng, môi cô ta đỏ bừng, run rẩy khẽ động, xinh đẹp đến động lòng người, nhu nhược đến mức khiến người khác đau lòng, muốn ôm lấy cô, an ủi.

Đàn ông bình thường chắc chắn không thể chống cự được bộ dạng giả vờ nhu nhược này của Uyển Dư, thể nhưng đáng tiếc, Lục Minh Thành không phải loại đàn ông tâm thường ấy.

Thời khắc này, Diệp Hiểu Khê đột ngột lộ ra phong tình, thế nhưng anh vẫn không mảy may quan tâm.

Sau khi nghe xong lời của Diệp Hiểu Khê, Lục Minh Thành chỉ liếc cô một cái, xem xong chỉ lạnh lùng nói: "Chỗ nào cô cũng không bằng Uyển Dư!"
Chỗ nào cô cũng không bằng Uyển Dư!
Tâm Diệp Hiểu Khê, từng tấc một rơi xuống đáy vực.

Cô cắn chặt môi, cố gắng kìm nén không để mình tức giận gào lên.


Uyển Dư, Uyển Dư chết tiệt! Trong lòng Diệp Hiểu Khê đã căm hận đến cực hạn, Diệp Hiểu Khê cô, vậy mà không sánh bằng con điếm Uyển Dư! Cuối cùng cũng có một ngày, cô sẽ khiến cho toàn thân Uyển Dư dơ bẩn, cô sẽ tàn nhẫn đạp Uyển Dư dưới chân, để cho Lục Minh Thành biết, cô ta mới là người phụ nữ tốt nhất thế gian này! "Minh Thành, anh đối với em như vậy là không công bằng"
Rất lâu sau đó, Diệp Hiểu Khê mới tìm lại thanh âm của chính mình.

Cô không chú ý đến những giọt nước đã khô trên khóe mắt mình, giọng nói cô ta khàn khàn, lên án: "Minh Thành, anh thật tàn nhẫn! Em yêu anh năm năm, vậy sao anh lại có thể nhẫn tâm, tàn nhẫn với em đến mức này?"
"Diệp Hiểu Khê, tôi không yêu cô, chẳng lẽ cô còn muốn tôi nâng niu cô trong lòng bàn tay?"
Cũng không chờ Diệp Hiểu Khê trả lời, Lục Minh Thành đã tiếp tục lạnh giọng: "Còn nữa, đừng nghĩ tiếp tục ở trước mặt tôi chửi bới Uyển Dư, tôi mặc kệ chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ của cô ấy, tôi chỉ biết, ở trong lòng tôi, Uyển Dư tốt đẹp hơn bất kì ai!"
Thanh âm Diệp Hiểu Khê ngập tràn trào phúng: "Minh Thành, cuối cùng cũng có một ngày anh sẽ hiểu, Uyển Dư chính là người dơ bẩn hơn bất kì ai!"
"Minh Thành, cho em một cơ hội cuối cùng có được không? Năm năm trước, buổi tối hôm ấy, anh ôn nhu với em như vậy, anh muốn em một lần lại một lần, anh rồi sẽ nhận ra, em mới là người phù hợp nhất với anh!"
"Minh Thành, anh muốn em đi, được không?"
Nói xong, Diệp Hiểu Khê bắt đầu cởi toàn bộ quần áo trên người.

"Minh Thành, vào cái đêm năm năm trước, anh đã muốn em rất nhiều lần.

Anh lưu luyến thân thể của em.

Minh Thành, muốn em đi, giống như buổi tối ngày hôm ấy vậy, muốn em! "
Uyển Dư đứng trên cầu thang, cô nhìn thấy Diệp Hiểu Khê cởi từng phần quân áo trên người, trong lòng thật sự không biết nói thế nào.

Chẳng lẽ bây giờ cô phải đứng ở nơi này, nhìn Diệp Hiểu Khê quyến rũ, câu dẫn người đàn ông của cô, Lục Minh Thành sao? Uyển Dư biết, Lục Minh Thành sẽ không để cho cô thất vọng, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ gần như chẳng còn gì che đậy của Diệp Hiểu Khê, cô vẫn cảm thấy có chút khó coi.

Ngay khi cô chuẩn bị trở về phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng Quý Ngôn ồn ào vang lên.

Quý Ngôn từ trong phòng vệ sinh dưới lầu lao ra, anh ta nhìn thấy Diệp Hiểu Khê đang cởi quần áo, lập tức không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên.

Một giây sau, Quý Ngôn vội vàng che mắt lại: "Diệp Hiểu Khê, cô có bệnh à! Đêm rồi cô còn làm ra chuyện thế này, thật sự là thiếu đạo đức!"
"Mà khoan, đệch! Cô đang nhảy thoát y đấy à? Thân thể này của cô khác gì thịt rữa đâu chứ, có nhảy nhót bao nhiêu cũng không gợi cảm đâu!"

Chà, không ngờ đàn ông nhìn cũng thấy vậy, hóa ra không chỉ có mình Uyển Dư cô cảm giác động tác của Diệp Hiểu Khê khó coi.

Diệp Hiểu Khê hiển nhiên cũng không ngờ là Quý Ngôn sẽ xuất hiện, cô ta lập tức dùng tay che ngực, không khống chế nổi mà gào lên.

"Tại sao anh lại ở đây? Ai cho phép anh ở đây?"
Diệp Hiểu Khê tức giận đùng đùng, hùng hồn quát Quý Ngôn: "Đi ra ngoài, anh ra ngoài cho tôi!"
Chẳng hiểu Diệp Hiểu Khê nghĩ gì mà lại cởi quần áo ngay phòng khách, khiến con mắt của Quý Ngôn anh sắp mù đến nơi.

Từ trước Quý Ngôn đã có chút khó chịu, lúc này, Diệp Hiểu Khê lại còn ở đây vừa ăn cướp vừa la làng, khiến anh ta lại càng thêm bực mình, muốn hành hạ cô ta.

Quý Ngôn lạnh lùng quay lại nhìn Diệp Hiểu Khê, nhếch môi: "Diệp Hiểu Khê, cô có biết xấu hổ hay không? Trước đó tôi đã ở đây rồi, cô lại bảo là do tôi? Lại còn muốn đuổi tôi ra ngoài? Nếu nói đến ra ngoài, thì cô mới là người phải cút ngay khỏi cửa đấy! Cô có tin là bây giờ tôi ném cô ra ngoài hay không?"
Lời nói của Quý Ngôn khiến Diệp Hiểu Khê hít thở không thông, thế nhưng lại đặc biệt phù hợp với ý muốn của Lục Minh Thành.

Lục Minh Thành nhàn nhạt quét ánh nhìn qua chỗ Quý Ngôn: "Nếu cậu đã muốn ném cô ta ra, vậy tôi giao cô ta cho cậu"
Nói dứt lời, Lục Minh Thành sải đôi chân dài thẳng tắp bước lên lầu.

Quý Ngôn gấp đến độ kêu loạn: "Lục Cửu, cậu lại muốn hãm hại tôi nữa đó hả? Ai muốn đem người phụ nữ vừa nhìn đã thấy bẩn mắt này ra ngoài chứ? Dơ hết cả tay của tôi!"
"Lục Cửu, cậu đừng có đi! Cậu có tin là tôi tuyệt giao với cậu luôn không!"
Quý Ngôn càng nhìn Diệp Hiểu Khê càng cảm thấy kinh tởm, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện một chút nữa chính mình phải đưa cô ta ra ngoài, anh thật sự chịu không nổi.

Anh ta đang định quay lại ý kiến với Lục Minh Thành, thế nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Uyển Dư đứng ngay cầu thang.

Phụ nữ, vẫn luôn rất thích ghen tuông, Cửu tẩu nhìn thấy Diệp Hiểu Khê thản nhiên cởi đồ trước mặt Lục Minh Thành, nhất định sẽ khởi binh vấn tội cậu ta, vậy thì không phải Lục Minh Thành sắp phải quỳ ván giặt, sầu riêng các kiểu rồi sao.

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, tâm tình của Quý Ngôn đã bình ổn.


Thôi thì bị bấn mắt vẫn tốt hơn phải quỳ sầu riêng nhiều rồi.

Lục Minh Thành rời đi, Diệp Hiểu Khê cũng vội vàng mặc quần áo lại.

Lúc này, sắc mặt Diệp Hiểu Khê đã tái nhọt, cô ta thực sự cảm thấy, chuyện tối hôm nay cô tự dâng thân đến, vừa không thể câu dẫn được Lục Minh Thành, lại còn bị Quý Ngôn thấy hết! Nghĩ như vậy, Diệp Hiểu Khê thẹn quá hóa giận, không nhìn được trừng mắt nhìn Quý Ngôn, mặt tràn ngập ghét bỏ.

"Diệp Hiểu Khê, cô trừng ai đó? Mắt của cô bị tật đấy à?"
Quý Ngôn cũng không phải loại bình thường, đột nhiên vô cớ bị người ta trừng mắt như vậy, tất nhiên là anh ta sẽ không nhịn.

Anh ta quét mắt nhìn Diệp Hiểu Khê, trên mặt lộ ra khinh thường cùng ghét bỏ: "Diệp Hiểu Khê, cô đang tức giận vì tôi thấy cô thoát y sao? Đừng nha, cô đừng có mà nói tôi kiểu đấy! Tôi mới không thèm đấy!"
"Với cái loại thiếu đạo đức như cô, dù có cởi hết trước mắt tôi tôi cũng không có phản ứng đâu, lại còn giả vờ làm trong trắng gì chứ! Diệp Hiểu Khê, sau này đừng có đến quấn lấy Lục Cửu nữa.

Lục Cửu cũng giống tôi, đều là người có tầm nhìn, chúng tôi không hứng thú với loại chó cái như cô đâu!"
"Được rồi, được rồi, trừng gì mà trừng dữ! Cô nghĩ mắt mình là mắt gà chọi à? Khuya rồi mà còn bắt tôi xem phim kinh dị như vậy, hừ!"
"Quý Ngôn, anh nói ai là chó cái?"
Con mắt Diệp Hiểu Khê lại càng trừng lớn, cô ta thở phì phò, tiếp tục liếc nhìn Quý Ngôn.

Nếu không phải vì kiêng kị thế lực của nhà họ Cố, cô thật sự muốn nhào đến cắn Quý Ngôn một cái thật mạnh.