"Cậu đoán xem sau đó như thế nào? Anh ta nói muốn đi khách sạn với mình, chơi trò cosplay.

Sau đó, mình trực tiếp cởi một chiếc giày cao gót hai mươi centimet kia, đập thẳng vô mặt anh ta!"
Uyển Dư không khống chế được mà cười vang thành tiếng, tử trong cách Tô Trà Trà lên án, cô có thể tưởng tượng rõ ràng được cảnh Kiều Phong bị Tô Trà Trà đập cho chạy trối chết.

Uyển Dư hắng giọng, muốn an ủi một chút Tô Trà Trà sau khi bị Kiều Phong chọc giận.

"Trà Trà, kỳ thực, loại người hiếm gặp này mình cũng từng gặp qua.

Có điều, cậu lợi hại thật, có thể chịu nổi đến hai mươi centimet.

"
"Chính là do mình cố tình khích anh ta! Để cho anh ta nhìn thấy mình tức giận đến mức nào! Chứ kỳ thực, mình mang đâu nổi đôi giày hai mươi centimet kia! Đi một vòng trung tâm thương mại, chân mình đau muốn chết đây!"
"Đau? Có bị đau cũng mình cũng muốn được như cậu! Tới bây giờ mình cũng chưa từng được thử đến hai mươi centimet.


"
Tán gẫu với Uyển Dư một lúc, tâm tình Tô Trà Trà thư thả không ít, cô nàng cũng bắt đầu đùa giỡn với Uyển Dư: "Trước đây chưa từng thử cũng không có nghĩa là sau này không có cơ hội thử nha! A Uyển, chờ đến khi cậu về căn hộ nhỏ, cậu tới đi thử đôi giày cao gót hai mươi centimet này của mình đi, mang đẹp mà cũng thoải mái nữa!"
"Có thật là thoải mái không?"
Lúc Uyển Dư nói lời này, theo bản năng quay sang nhìn Lục Minh Thành.

Kỳ thực, cái nhìn này của cô cũng không có ý tứ gì khác, chỉ đơn giản là cảm thầy bản thân đã tán gẫu với Tô Trà Trà khá lâu rồi, bỏ quên Lục Minh Thành như vậy thì không tốt cho lảm.

Cũng đúng là như vậy, cô vừa quay sang nhìn Lục Minh Thành đã nhìn thấy sắc mặt anh có chút khó coi.

Uyển Dư quyết định sẽ nói thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp máy với Tô Trà Trà.

"Thoải mái thì mình cũng không có cơ hội thử đâu! Mình nhiều lắm cũng chỉ cố được năm centimet thôi!"
Uyển Dư nói lời này không sai, cô vốn chỉ có thể mang được giày cao gót tầm năm centimet.

Đối với cô thì, chuyện đó đã là cực hạn rồi.

Tô Trà Trà nói gì, bên này Lục Minh Thành nghe không được, thế nhưng Uyển Dư nói gì, anh lại nghe rất rõ ràng.

Mãi đến khi mà Uyển Dư cúp điện thoại rồi, lời nói của Uyển Dư vẫn không ngừng luẩn quẩn trong đầu anh.

Có bị đau cũng mình cũng muốn được như cậu! Tới bây giờ mình cũng chưa từng được thử đến hai mươi centimet.

Thoải mái thì mình cũng không có cơ hội thử đâu! Mình nhiều lắm cũng chỉ cố được năm centimet thôi! Năm centimet Uyển Dư, vậy mà lại nói vật kia của anh chỉ có năm centimet! Uyển Dư nói chuyện điện thoại với Tô Trà Trà chỉ đơn thuần là nói về giày cao gót.

Thế nhưng còn Lục Minh Thành, vừa mới trả qua một đêm nóng bỏng, tư tưởng của anh có chút lệch lạc, hơn nữa vừa nãy, Uyển Dư lại quay sang nhìn anh với anh mắt thế kia, thật sự khiến anh nghe nội dung cuộc tán gẫu của hai người là về độ dài ngắn của vật kia của người đàn ông.

Con mắt nào của cô nhìn thấy anh chỉ có năm centimet? Chẳng lẽ, là do năng lực của anh ở phương diện kia quá kém, khiến cho cô không có chút cảm giác hưởng thụ nào, nên khi đưa vào trong thân thể cô, khiến cô có ảo giác anh chỉ có năm centimet? Niềm kiêu ngạo này của người đàn ông thật sự là không thể chạm đến, nếu như nói anh chỉ năm centimet, thật sự là khiến anh bị đả kích nặng nề.

Anh cảm thấy, anh nhất định phải làm chút gì đó để cho Uyển Dư biết rằng, anh không chỉ có năm centimet Lục Minh Thành nói ít làm nhiều, dứt lời, anh đột ngột đè Uyển Dư xuống giường, đôi môi nóng bỏng cũng nhanh chóng ấn xuống.

Uyển Dư bị động tác này của Lục Minh Thành làm cho giật mình, cô khó khăn hé miệng, gọi: "Cậu!
cậu trẻ, anh làm gì vậy?"

Mặt mày Lục Minh Thành cau có, anh không nói một lời, chỉ tiếp tục hôn Uyển Dư.

Trong con ngươi của anh là một đốm lửa rực cháy mà Uyển Dư nhìn không hiếu.

Bên trong dường như có cả phẫn nộ xen lẫn cáu gắt muốn trừng phạt cô, thế nhưng lại xen lẫn sự cưng chiều đến tận xương.

Lúc này, vẻ mặt Lục Minh Thành thật sự rất vi diệu, khiến trong thâm tâm Uyển Dư dâng lên bất an khó nói.

Cô khó khăn nuốt nước miếng, sau đó lại hỏi thêm một lần nữa: "Cậu trẻ, anh đang làm gì vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh kì quái quá đó!"
Nghe thấy lời này của Uyển Dư, sắc mặt Lục Minh Thành lại càng thêm khó coi.

Cô gái nhỏ này lại còn có mặt mũi đi hỏi anh chuyện gì xảy ra? Cô đám cùng người khác nói anh chỉ có năm centimet, bây giờ lại còn đám hỏi anh là chuyện gì sao? Đôi môi mỏng của Uyển Dư không tự chủ được mím chặt, cô muốn từ dưới thân của người đàn ông hỉ nộ vô thường kia đi ra.

Thế nhưng, môi lại lần nữa bị Lục Minh Thành mạnh mẽ niêm phong lại.

Lần này, Lục Minh Thành lại càng dùng thêm sức, đôi môi anh nóng rực, cơ hồ khiến Uyển Dư không thể thở nổi.

Bị Lục Minh Thành hôn đến như vậy, dù bản thân ngốc đến mức nào, Uyển Dư cũng cảm nhận được anh đang tức giận.

Uyển Dư cố sức hít sâu một hơi, mới vừa rồi vẫn còn ổn, lại còn nói lời khích lệ cô tiếp tục cố gắng, vì sao chỉ mới nhận một cuộc điện thoại, anh lại nóng nảy đến mức này? Chẳng lẽ là vì cô nói chuyện với Tô Trà Trà lâu quá khiến cho anh khó chịu? Nhưng mà rõ là ban nãy cô đã sớm kết thúc cuộc gợi với cô ấy rồi mài Đoán suy nghĩ của người đàn ông này, thật giống như mò kim đáy biển.

Chuyện này, chẳng hiểu cậu trẻ tức giận cái gì nữa! Tuy rằng trong lòng Uyển Dư thật sự cảm thấy vô cùng oan ức, thế nhưng cô cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa với anh.

Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua cô say rượu rồi cưỡng ép anh, có thế đã khiến cho lòng tự tôn của đàn ông trong anh bị tổn thương rồi.

Cô suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên dỗ dành anh một chút.

"Cậu trẻ, tối ngày hôm qua thật sự là em không cố ý!
không có cố ý bắt nạt anh.

Em là do uống say nên hồ đồ"

Uyển Dư cho rằng cô hiền dịu dỗ dành như vậy thì anh sẽ không tiếp tục tức giận nữa, thế nhưng không ngờ rằng, cô nói xong lời này, mặt mày anh lại u ám thêm không ít.

Em là do uống say nên hồ đồ!
Cô nói như vậy, có phải là nếu tỉnh táo, cô căn bản sẽ không làm loại chuyện đó với anh? Quả nhiên, cô thật sự cảm thấy anh chỉ dài có năm centimet! "Uyển Dư!"
Lục Minh Thành cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gọi tên Uyển Dư.

Sau đó lại nhìn đến cặp mắt ngây ngô vô tội kia của cô, thật sự khiến trong lòng anh càng thêm tức giận.

Luồng hỏa khí dưới bụng, đã nóng lại càng thêm nóng.

Lục Minh Thành đột nhiên dùng sức, sau đó cởi áo ngủ của Uyển Dư.

Cảm giác mát lạnh đột nhiên xuất hiện khiến cho Uyển Dư kinh ngạc thốt lên thành tiếng.

Cô cố gắng dùng sức, theo bản năng muốn duy trì chút khoảng cách với Lục Minh Thành.

Thế nhưng cô còn chưa kịp đẩy anh ra, anh đã mạnh bạo vọt thẳng vào trong thân thể cô.

Tối ngày hôm qua Uyển Dư uống say, làm loại chuyện cùng nhau dung hợp thành một với anh mang lại cảm giác có chút mơ hồ, giống như bản thân cô đang trôi bồng bềnh giữa một đám mây mông lung.

Thế nhưng tại thời khắc này, cô có thể cảm nhận rõ ràng, nơi nào đó của anh mạnh mẽ đến mức nào.

Thân thể Uyển Dư không khống chế được mà nhũn ra, cô cũng không còn khí lực chống cự nữa, cũng chỉ có thể cùng anh, để mặc anh tiếp tục đòi hỏi không thôi.