Nói đến chuyện oan ức này, đầu ngón tay An Ninh không khống chế được mà run rẩy: "Tô Trà Trà, cô giết chết con của tôi, cô mau trả con lại cho tôi!"
Tô Trà Trà không nhìn nổi dáng vẻ diễn kịch của An Ninh, trực tiếp ném điện thoại di động trên tay, tàn nhân đập thẳng vào mặt An Ninh.

"An Ninh, cô đừng tiếp tục giả bộ nữa! Sáu năm trước, rõ ràng chính cô tự lăn xuống cầu thang! Chính là cô đã giết đứa nhỏ kia, sau đó vu khống tôi!"
Tô Trà Trà cười lại càng thêm trào phúng: "Năm đó, cô gấp gáp hãm hại đứa nhỏ kia là vì cái gì đây? An Ninh, đừng nói rằng, đứa nhỏ căn bản cũng không phải của Mân Quân chứ?"
Lời này của Tô Trà Trà đã động đến tim đen của An Ninh, khiến cô ta không khống chế được mà gào lên: "Tô Trà Trà, cô nói nhăng nói cuội gì đó! Tôi chỉ có một người đàn ông duy nhất là Chiến Mẫn Quân, con của tôi, làm sao có thể không phải của anh ấy!"
Tô Trà Trà hoàn toàn không quan tâm đến An Ninh, cô tiếp tục cười, sau đó quay mặt sang nhìn Chiến Mẫn Quân: "Anh Chiến này, tôi rất chờ mong sẽ có một ngày, anh nhận ra người anh yêu tha thiết - An Ninh kia đã cảm cho anh một cái sừng dài.

Để xem tới khi ấy, vẻ mặt anh sẽ thế nào!"
Vốn dĩ Chiến Mẫn Quân nhìn thấy máu tươi trên lưng Tô Trà Trà, lòng đã có chút khó chịu.

Lúc này lại nghe lời nói của Tô Trà Trà càng ngày càng ngông cuồng, anh bắt đầu nóng nảy đến cực hạn.

Nhất là khi nghĩ đến việc, sáu năm trước, chính Tô Trà Trà tàn nhẫn giết chết con của anh và An Ninh, anh lại không không chế nổi mà nghiến chặt răng.

Trên tay Tô Trà Trà dính đầy máu của đứa nhỏ kia, vậy mà hiện tại, cô ta vẫn còn ở đây phách lối bắt nạt An Ninh! Nhìn thấy Tô Trà Trà lại đang tiếp tục muốn đánh An Ninh, Chiến Mẫn Quân đã không thể khống chế được lửa giận trên người, lập tức dùng sức trên tay, mạnh mẽ siết chặt lấy cổ Tô Trà Trà.


Mu bàn tay anh bắt đầu nổi đầy gân xanh, dường như có thể siết gãy cổ cô.

"Tô Trà Trà, tôi không cho cô khi dễ Tiểu Ninh như vậy!"
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà Trà tái nhợt, ngực Chiến Mẫn Quân có chút đau xót.

Thế nhưng, anh ta vẫn lạnh lùng quát lên: "Tô Trà Trà, cô hại chết con của tôi và Tiểu Ninh, cô đáng tội chết! Nếu như cô còn dám tiếp tục bắt nạt Tiểu Ninh thêm một lần nữa!
Chỉ một lần thôi, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!"
Nói xong, tay Chiến Mẫn Quân mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp lôi kéo Tô Trà Trà ra khỏi phòng ngủ của An Ninh.

Nhìn thấy An Ninh nằm trên giường, hơi thở yếu ớt run rẩy, Chiến Mẫn Quân vội vàng ôm cô vào lòng, ngập tràn bảo hộ: "Tiểu Ninh, đừng sợ.

Anh sẽ không để cho cô ta tiếp tục bắt nạt em.

"
Khi Chiến Mẫn Quân nhìn An Ninh, ánh mắt anh ta ngập tràn ôn nhu.

Thế nhưng khi Chiến Mẫn Quân nhìn Tô Trà Trà, trong con người chỉ có lạnh lẽo, thù hận đến tận xương tủy.

"Tô Trà Trà, tôi đã không bắt cô đền mạng cho đứa con của tôi và An Ninh.

Vì vậy, cô đừng tiếp tục được vơi đòi tiên!"
"Cút!"
Đên mạng sao!
Tô Trà Trà điên cuồng cười lên, cười đến nước mắt suýt chút nữa thì lăn dài: "Chiến Mẫn Quân, con của An Ninh chết rồi, anh bắt tôi đền, vậy còn con của tôi chết, anh nói xem ai đền?"
Tô Trà Trà nghĩ như vậy, cười lại ngày một lớn hơn.

Đúng vậy, con trai của cô bị chính cha ruột nó hạ lệnh giết chết.

Chiến Mẫn Quân, có đền mạng sao? Ha hat Người như Chiến Mẫn Quân, làm sao có thể đền mạng cho con của cô chứ! Tô Trà Trà cười đến mức toàn thân mất hết khí lực tiếp tục công kích An Ninh.

Cô thật sự cảm thấy rất buồn cười, Chiến Mẫn Quân thật hài hước, bản thân cô lại càng hài hước hơn.


Rõ ràng, cô đã tự nói với mình vô số lần, Chiến Mẫn Quân không phải là chồng của mình, cô nhất định sẽ không tiếp tục yêu anh ta nữa, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy anh nhẹ nhàng ôm lấy An Ninh vào trong lồng ngực, lòng cô vẫn đau như dao cắt.

Chung quy thì, vẫn là do bản thân cô quá mơ tưởng.

Trước đây, cô vẫn luôn cảm thấy Chiến Mẫn Quân là một người lạnh lẽo, bạc tình.

Thế nhưng sau đó, cô nhận ra rằng, kỳ thực Chiến Mẫn Quân cũng có một mặt dịu dàng, ôn nhu.

Thế nhưng, tất cả những điều ấy đều là của An Ninh, cô hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy.

Hình ảnh hai người kia ôm chặt lấy nhau chính là thứ mà Tô Trà Trà không muốn thấy nhất.

Cô cay đẳng nở nụ cười, đồng thời cất bước ra khỏi căn hộ nhỏ của An Ninh.

Tô Trà Trà ra ngoài rôi vẫn tiếp tục cười, cô cũng không nghĩ đến việc, mình hấp tấp đến đây rồi cuối cùng lại phải chật vật rời đi.

Hôm nay, trước khi đến căn hộ của An Ninh, cô mang theo tâm tư gặp Phật giết Phật, gặp thần chém thần.

Thế nhưng đáng tiếc, chỉ một Chiến Mẫn Quân đã khiến tất cả dũng khí của cô tan rã, không còn một chút nào khí thế ban đầu.

Chiến Mẫn Quân, con của An Ninh chết rồi, anh bắt tôi đền mạng, vậy con của tôi chết rồi, anh bảo ai đền mạng đây? Chiến Mẫn Quân kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Tô Trà Trà.

Mãi đến tận khi Tô Trà Trà cô độc bước khỏi cửa lớn nhà An Ninh, anh vẫn chưa thể hồi phục tinh thần sau khi nghe thấy câu nói kia.

Anh vô thức siết chặt lấy nảm tay thành quả đấm, không khỏi nghĩ đến những lời mà bản thân đã nói ra.

Tô Trà Trà ở trong tù năm năm, chắc chắn đã có người đánh đập cô, đứa bé trong bụng của cô, đã bị giết chết bằng một cách rất tàn nhẫn.

Nghĩ đến ngón út tay trái đã bị đứt rời của cô, lại nghĩ đến cổ tay chăng chịt vết thương của cô, Chiến Mẫn Quân cảm thấy, trái tim mình như bị rút từ trong ngực ra ngoài, vô cùng đau đớn.

Anh và Tô Trà Trà vốn dĩ đã từng có một đứa nhỏ với nhau, thế nhưng con hai người, bị người kia tàn nhẫn giết chết! Chiến Mẫn Quân chau mày.

Đã có vô số lần anh nghĩ, nếu như đứa con của anh và Tô Trà Trà không chết thì sẽ thế nào.


Nếu như vậy, có phải Tô Trà Trà sẽ không hận anh như vậy.

Còn đứa nhỏ kia, có phải sẽ đáng yêu như Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, gọi anh bằng tiếng cha giòn tan.

An Ninh như con chim nhỏ nép vào lồng ngực anh, vô cùng đáng thương quay lại nói: "Anh Mẫn Quân, đau quá, em đau quá!
Sau gáy An Ninh thật sự là rất đau.

Hôm nay Tô Trà Trà như Chung Quy đến đòi mạng, cô ta thật sự bị dọa cho phát sợ.

Có điều, Tô Trà Trà làm như thế vừa vặn khiến cho cô ta có cơ hội giả vờ đáng thương trước mặt Chiến Mẫn Quân.

Cuối cùng, để cô ta có thể trong cuộc chiến này mà giành một phần thắng.

Nghe được thanh âm của An Ninh, Chiến Mẫn Quân cuối cùng cũng đã tỉnh táo trở lại.

Anh thản nhiên nhìn máu tràn ra từ trên trán An Ninh, từ tốn nói: "Để anh gọi bác sĩ đến đây giúp em xử lý vết thương"
Chiến Mẫn Quân liếc nhìn vết thương sau gáy cô ta, lông mày càng ngày lại càng nhíu chặt.

Anh ta cũng không phải là đau lòng An Ninh, mà là, anh ta cảm thấy An Ninh thật sự có chút chuyện bé xé ra to.

Nếu so chút vết thương ngoài da trên gáy của cô ta với vết thương trên người Tô Trà Trà thì thật sự chẳng đáng là bao.

Thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó lại có thể khiến cô ta oan ức đến mức như vậy.