Anh ta không tự chủ được mà duỗi tay, lòng bàn tay lướt trên mái tóc óng ả, êm dịu của Tô Trà Trà, lại tiếp tục lướt xuống bờ vai bóng mượt, cuối cùng dừng lại trước ngực cô.

Lần đầu tiên chạm được nơi riêng tư mềm mại này khiến cho Lâm Tiêu cảm thấy cả người mình kích động đến mức không thể khống chế được sự run rẩy của mình.

Lâm Tiêu sống gần ba mươi năm trên đời, thể nhưng chưa từng trải qua chuyện nam nữ.

Năm đó, sau khi bị Tô Trà Trà tốn thương thật sâu, anh ta cũng đã từng trải qua một khoảng thời gian phóng túng.

Những người phụ nữ mà anh ta từng quen, không thiếu những người vừa xinh đẹp lại giàu có, thể nhưng đến bước cuối cùng, anh lại thiếu cảm giác hứng thú gì đó.

Hiện tại, chạm được nơi mềm mại của Tô Trà Trà lại hoàn toàn trái ngược với những người phụ nữ kia, lại khiến anh ta cảm thấy si mê đến phát điên.

Tay Lâm Tiêu không tự chủ được dùng sức, anh ta cảm thấy việc mình tranh thủ lúc Tô Trà Trà hôn mê bất tỉnh mà làm như vậy là vô cùng khốn nạn, thể nhưng, anh ta không cách nào kiềm chế được.

Đoạn thời gian anh ta phóng túng chỉ kéo dài tâm vài tháng, sau đó, dù là gặp mặt rất nhiều phụ nữ có thể xem như nữ hoàng điện ảnh xinh đẹp nhất nhì thế giới giải trí, nhưng cũng không ai khiến cho anh ta hứng thú nữa.

Anh ta cho rằng, rất có thể phương diện này của anh †a gặp vấn đề.


Thế nhưng, đến lúc này anh ta đột nhiên hiểu được, anh ta không hứng thú với chuyện nam nữ, không phải do anh ta có vấn đề, mà là anh ta không gặp đúng người anh ta muốn.

Đúng vậy, anh muốn Tô Trà Trà.

Bất kể là khi cô còn non nớt, hay khi cô đã trưởng thành và có được những thành công của riêng mình.

Anh đều muốn.

Chỉ là, ban đầu, thứ tình cảm trong lòng anh chỉ là ái mộ, kính trọng, thế nhưng lúc này, ngoài ái mộ, phần nhiều trong anh có cả phẫn nộ, mong muốn trả thù và không cam lòng buông tay.

Mặc kệ là ở thời điểm nào, anh cũng không thể chống cự được Tô Trà Trà, người mang lại sức hấp dẫn mạnh mẽ với anh.

Lâm Tiêu gầm nhẹ trong cuống họng.

Anh ta xoay thân Tô Trà Trà lại, sau đó cúi mặt xuống, hôn sâu lên cánh môi xinh đẹp như hoa của cô.

Lâm Tiêu vẫn luôn cảm thấy, trong tình huống này chuyện quan trọng nhất chính là giải quyết nhu cầu sinh lý của chính mình, hôn hôn xoa xoa gì chứ, tất cả những việc đó có hay không cũng được, không quan trọng.

Thể nhưng trong thời khắc hôn lên môi Tô Trà Trà, anh ta mới hiểu được, chuyện hôn môi có thể khiến anh ta thần hồn điên đảo đến mức nào.

Lâm Tiêu chưa từng làm những chuyện như là kiềm chế khát vọng của bản thân, vì vậy, anh ta không nhịn được càng khát vọng nhiều hơn.

Anh ta dịch chuyển một tay trên ngực của Tô Trà Trà, dự định sẽ kéo quần cô xuống, sau đó ôm lấy cô.

Thế nhưng, bàn tay to lớn của anh ta vừa mới chạm vào hông Tô Trà Trà, cửa lớn của căn phòng đột ngột bị đá văng.

Vốn dĩ, toàn thân Chiến Mẫn Quân bị bao phủ bởi lửa giận, khi nhìn thấy một tay Lâm Tiêu đặt trên ngực Tô Trà Trà, đồng thời một tay khác của Lâm Tiêu chạm vào hông Tô Trà Trà, trước mắt anh, phân nộ đến mức cơ hồ có thể bắn ra lửa.

Tô Trà Trà, người phụ nữ này, thật sự là không thể thiếu đàn ông dù chỉ một phút! A, cũng không ngờ cuối cùng cô lại tìm tới Lâm Tiêu.

Cô, làm sao có thể tùy tiện đến mức này chứ.

Tay anh ta xuống tới bên dưới rồi? Chậc, thật sự là đói khát quái Vừa nãy Lâm Tiêu vào nhà quá vội, vì vậy đã quên đóng cửa phòng lại.


Người hầu bên dưới của biệt thự lại không ngăn được Chiến Mẫn Quân.

Nếu như sớm biết Chiến Mẫn Quân sẽ xông đến, anh ta nhất định sẽ khóa chặt cửa.

Xúc cảm trên lòng bàn tay của anh ta, mềm mại, nhẵn nhụi vô cùng, và Lâm Tiêu, hoàn toàn không có ý định thả Tô Trà Trà ra.

Anh ta ôm cô vào lồng ngực, không muốn để cô nằm trong tâm mắt của Chiến Mẫn Quân.

Tô Trà Trà đã ly hôn với Chiến Mẫn Quân.

Anh ta và cô, dù sao thì nam chưa vợ, nữ chưa chồng, làm chút chuyện nam nữ thì có vấn đề gì chứ! Chiến Mẫn Quân không thể quản việc này! Lâm Tiêu vẫn còn chưa kịp mặc lại áo khoác cho Tô Trà Trà thì đã bị Chiến Mẫn Quân đấm thẳng vào mặt.

Động tác Chiến Mẫn Quân cực nhanh, anh vừa cởi áo ngoài tây phục khoác lên thân Tô Trà Trà, vừa liên tục đấm thẳng vào Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu chưa từng bị ai đánh nặng như vậy, vì thế trước hành động của Chiến Mẫn Quân, anh ta đương nhiên phải phản kích.

Tuy rằng thân thủ của anh ta không tệ, nhưng nếu đem so với Chiến Mẫn Quân, vẫn là có sự chênh lệch.

Đánh nhau được một lúc, trên người Lâm Tiêu đã xuất hiện không ít vết thương rướm máu.

Anh ta dùng lực lau máu trên khóe môi, sau đó lại vung nắm tay, tiếp tục đứng dậy đánh nhau với Chiến Mẫn Quân.

Ngày trước hai người từng là anh em tốt của nhau, vậy mà ngày hôm nay vì một người phụ nữ lại trở mặt đánh nhau.

Chuyện này, thật sự có chút buồn cười.

Thế nhưng người này là Tô Trà Trà, cả hai người bọn họ đều không muốn buông tay, để cho Tô Trà Trà tiến vào vòng tay của người kia.

"Chiến Mẫn Quân, đừng có phát điên! Cậu và Tô Trà Trà đã ly hôn, chuyện của tôi và cô ấy, đừng có xen vào!"
Lâm Tiêu xoa nhẹ phần dưới mũi của mình.

Thứ khiến anh ta hài lòng nhất trên gương mặt mình chỉ là sóng mũi cao anh tuấn, thế mà Chiến Mẫn Quân lại đấm thẳng xuống, suýt thì gẫy mũi anh ta.

Thật không nhịn được mài "Lâm Tiêu, cậu cách xa cô ấy ra!"

Chiến Mẫn Quân nham hiểm nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú thường dùng để trêu hoa ghẹo nguyệt kia: "Tôi không cho cậu chạm vào Tô Trà Trà"
"Ha ha!"
Lâm Tiêu cười gằn: "Chiến Mẫn Quân, cậu sắp sửa cùng An Ninh kết hôn đến nơi rồi, còn muốn độc chiếm vợ trước sao? Mãn Quân, đừng khiến tôi nhìn cậu không ra hình người!"
"Lâm Tiêu, tôi lặp lại lần nữa, đừng đụng tới Tô Trà Trà"
Thân thể Chiến Mẫn Quân căng cứng, vừa nhìn anh đã biết rõ anh đang tức giận đến cực hạn.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, gắn ra từng câu từng chữ, từng ánh nhìn của anh, cũng sặc mùi uy hiếp và áp bức.

Tô Trà Trà bị hai người đánh thức, có chút mê man mở mắt ra nhìn.

Thứ đầu tiên khiến cô chú ý đến chính là việc trên người mình không có mặc áo, suýt chút nữa thì cô kinh ngạc đến thốt thành tiếng.

Cảm giác được bản thân được phủ bằng một chiếc áo khoác tây phục, cô vội vàng ôm lấy cái áo, quấn chặt lấy thân thể mình.

Tô Trà Trà biết rõ, quản áo trên người mình chắc chắn là bị Lâm Tiêu cởi ra.

Cô vừa nghĩ đến chuyện bản thân rất có khả năng đã bị anh ta chiếm tiện nghi, thật sự là muốn lao đến liều mạng với anh ta.

Thể nhưng khi nhìn thấy một Chiến Mẫn Quân lạnh lùng, âm trầm lại khiến cô thay đổi chú ý.

Nhìn thấy Chiến Mẫn Quân đang muốn lao đến động thủ đánh Lâm Tiêu, Tô Trà Trà nhanh chóng ổn định thân người, vội vàng vọt đến trước mặt Lâm Tiêu.

Cô ngước mặt lên, lạnh lùng nhìn Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, anh nghĩ mình là chó điên à? Cút! Đời này của tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
"Tô Trà Trà!"
Nắm đấm của Chiến Mẫn Quân không đáp xuống trên người Lâm Tiêu, ngược lại tay anh mạnh mẽ bóp chặt vai Tô Trà Trà.