Nhưng là bởi vì, Uyển Dư đem tất cả đau khổ biến thành ngọt ngào mới có thể cảm thấy không khổ.

Hai đứa nhỏ là món quà quý giá nhất mà ông trời đã cho cô.

Cũng chỉ có ông trời mới biết được, cô có biết bao nhiêu vui vẻ khi biết tin mang thai hai đứa nhỏ, khi được chăm sóc bọn trẻ.

Sao lại thấy mệt được chứt "Bảo Bảo và Bối Bối đều rất hiểu chuyện, bọn nhỏ rất ít khóc lóc, em so với những người mẹ khác, ít phải lo lắng hơn nhiều"
"Thế nhưng em sinh non, có hơi khó sinh, thật sự là khiến em bị hù một phen.

Thể nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm"
Sinh non!
Khó sinh!
Lời này của Uyển Dư nói ra nghe có chút hời hợt, thế nhưng Lục Minh Thành hoàn toàn có thể tưởng tượng được, chuyện khi ấy khiển người ta kinh hãi đến mức nào.

Lúc ấy, một mình cô tha hương nơi đất khách quê người, không chỗ nương tựa lại còn phải đối mặt với nhiều nỗi sợ như vậy, hẳn là, đã phải chịu đựng rất nhiều? Lục Minh Thành không tự chủ được mà ôm chặt Uyển Dư, anh lần nữa thật hận chính mình.


Sao anh không tìm đến cô sớm một chút, sao anh lại để cô một mình chịu khổ nhiều như vậy? "Uyển Dư, xin lỗi, anh xin lỗi!
Lục Minh Thành dịu dàng xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, anh lẩm bẩm từng chút một.

Uyển Dư cũng nhéo cằm Lục Minh Thành, cười khẽ: "Cậu trẻ, anh có làm sao không đấy? Đột nhiên lại nói xin lỗi em!"
Uyển Dư bỗng dưng lại ngưng cười, vẻ mặt của cô trở nên vô cùng nghiêm túc: "Cậu trẻ, nếu như muốn nói xin lỗi phải là em nói với anh.

Mặc dù Bối Bối và Bảo Bảo là hai bảo bối tuyệt vời mà ông trời ban tặng cho em, thế nhưng em vẫn cảm thấy bản thân có lỗi với anh"
"Anh xem, anh có năng lực, lại nhiều tiền, đẹp trai, anh không cùng người phụ nữ khác sinh con, thế nhưng em lại cùng với người đàn ông khác sinh hai đứa nhỏ.

Cậu trẻ, có phải là anh cũng cảm thấy rất ủy khuất không?"
Lục Minh Thành vừa đau lòng lại thâm tình mà nhìn Uyển Dư, anh không nói gì, chỉ là cúi đầu, hôn thật sâu lên môi cô.

Cô nhóc này!
Anh thật không biết phải yêu cô làm sao mới tốt nữa! Rõ ràng, người chịu khổ nhiều nhất là cô, người chịu oan ức nhiều nhất cũng là cô, thế nhưng, cô lại thay anh cảm thấy oan ức! Cô gái ngốc nghếch này, cô ngốc như vậy, anh sao không thể không yêu cô đây! Uyển Dư vẫn còn chưa ăn no, đột nhiên bị Lục Minh Thành hôn như vậy không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Giọng nói trầm thấp của cô vang lên đầy vẻ kháng nghị: "Cậu trẻ, anh đừng như vậy, em đói!
"Anh sẽ cho em ăn no.

"
Lục Minh Thành nói xong, lại càng thêm hừng hực khí thế mà chiếm cứ lấy đôi môi của Uyển Dư.

Uyển Dư thầm rơi lệ trong lòng, có ai muốn anh dùng cách này cho mình ăn no đâu! Anh như vậy, bụng cô không được lấp đầy, chỉ có cái eo già này là đau sắp gãy thôi! Nhìn thấy Lục Minh Thành trực tiếp ôm ngang mình, thẳng bước đi về phòng ngủ, Uyển Dư suýt thì lệ rơi đầy mặt.

Cô lưu luyến như bàn ăn và cơm nước càng ngày càng cách xa bản thân.

Cô thật sự muốn quay lại lớn tiếng la Lục Minh Thành rằng: "Cậu trẻ, anh không thể để người ta ăn cho no bụng được hay sao!"
Thế nhưng cuối cùng, Uyển Dư cũng không nói ra câu này.

Cô biết rõ, cô chỉ cần nói cụm từ "ăn no bụng"

thì cái người không thuần khiết kia lập tức dùng loại phương thức không thuần khiết mà đem cô ăn đến no căng.

Lục Minh Thành biết kết quả giám định thân nhân kia không lâu, sau đó Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi cũng biết.

Lục Minh Thành trực tiếp bảo Uông Thiếp chụp báo cáo kết quả gửi cho Diệp Gia Bảo thông qua tin nhắn.

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đêm nay ở biệt thụ của Hàn Tịnh.

Hai đứa nhỏ giống như lão tăng nhập định, mắt nhìn chằm chằm di động không dời.

Hàn Tịnh có cảm giác bản thân vì công việc mà quá mức bận bịu, có chút bỏ bê hai đứa nhỏ, vì vậy muốn tối nay về nhà vun đắp tình cảm với bọn trẻ.

thế nhưng vừa vào nhà, anh ta đã nhìn thấy hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, mắt to mắt nhỏ liếc nhau.

Hàn Tịnh cực kì hiểu ky, anh vội chạy đến, hỏi: "Bảo bối, các con nhìn cái gì vậy?"
"Dạ không có gì!"
Diệp Uyển Nghi vội vàng cầm điện thoại di động của Diệp Gia Bảo, có chút cứng đờ người mà quay lại nói với Hàn Tịnh.

Thời gian dài như vậy gọi Hàn Tịnh là cha, Diệp Uyển Nghi có tình cảm cũng rất sâu với anh.

Mặc dù biết Hàn Tịnh nói dối là không đúng, thế nhưng sau khi có kết quả giám định thân nhân, cô bé vẫn không đành lòng nói cho Hàn Tịnh biết cả hai đã biết cha ruột của mình là ai.

"Bảo bối, sao vậy con? Sao trông con có vẻ như không vui vậy?"
Hàn Tịnh thật sự tò mò không biết hai đứa nhỏ đã xem cái gì.

Thế nhưng chút hiếu kỳ này không cách nào so sánh được với sự quan tâm của anh đối với hai đứa trẻ.

Anh lo âu nhìn chăm chăm Diệp Uyển Nghi: "Bảo bối, có phải là ai bắt nạt con không? Nói cho ta, ta giúp con đi giáo huấn người đó!"
Viền mắt Diệp Uyển Nghi chua xót.

Nhìn đi, cha đối với cô bé rất tốt! Một người cha tốt như vậy, đáng tiếc cuối cùng lại là anh họ của cô bé.


Trong nháy mắt, Diệp Uyển Nghi nỗ lực để bản thân cười có vẻ thật tự nhiên: "Cha à, cha an tâm, sao có thể có người bắt nạt con chứ! Con là tiểu ma nữ trong lớp đó, chỉ có con đi bắt nạt người khác thôi, người khác không dám bắt nạt con đâu!"
"Có điều, con là một đứa nhỏ ngoan, con sẽ không tùy tiện đi bắt nạt người khác.

Vì vậy cha đừng lo lắng cho con nha!"
"Vậy, sao bảo bối của cha lại không vui?"
Gương mặt Hàn Tịnh vẫn không vơi đi chút lo lắng nào: "Chẳng lẽ, là tên nhóc Diệp Gia Bảo này bắt nạt con? Anh hai cướp socola của con rồi phải không?"
Diệp Gia Bảo ghét bỏ nhìn Hàn Tịnh, thế nhưng tận sâu bên trong đáy mắt, chính là lưu luyến không muốn rời.

"Con nào có thích cướp socola của Bối Bối đâu! Con không muốn giống em ấy, tương lai sẽ mập ú!"
"Bối Bối không có mập ú!"
Diệp Uyển Nghi cực kì oan ức nhìn Diệp Gia Bảo: "Anh hai, anh bắt nạt em!"
"Diệp Uyển Nghi không có mập! Diệp Uyển Nghi là con ngoan của cha, là tiểu công chúa xinh đẹp nhất!"
Hàn Tịnh móc một thanh socola Peppa từ trong túi ra: "Bảo bối, đừng thương tâm, socola con ăn cả đời, cha đều cho được! Đừng có ai hòng cướp đồ của bảo bối của cha"
"Oa, socola Peppal"
Diệp Uyển Nghi cười đến giống như một ánh mặt trời nhỏ xán lạn, cầm lấy thành socola trong tay Hàn Tịnh: "Con thích nhất là socola Peppa Cha thật tốt, Bối Bối yêu cha lắm!"
Diệp Gia Bảo lần nữa bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Diệp Uyển Nghi, em đúng là một chút nguyên tắc cũng không có! Một thanh socola đã có thể mua chuộc được rồi!"
Diệp Uyển Nghi ôm lấy cánh tay Hàn Tịnh, lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa, làm nũng với anh: "Em vốn dĩ đã rất yêu cha rồi! Cha thật tốt, cha vừa đẹp trai, tiêu sái như ánh mặt trời, không giống với mấy người, cả ngày mặt đều giống ông già ấy!"
Diệp Uyển Nghi quay về hướng Diệp Gia Bảo mà làm mặt quỷ: "Ông cụ non, cẩn thận sau này anh không cưới được vợ"
Hàn Tịnh được Diệp Uyển Nghi khen, vô cùng thỏa mãn.

Trong nháy mắt nụ cười lại càng thêm xán lạn, ngay cả chút lông tơ cũng giống như có thể phát sáng rồi.